Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 363: Buông trai ngọc tinh trong tay của ngươi xuống

Chương 363: Buông trai ngọc tinh trong tay của ngươi xuốngChương 363: Buông trai ngọc tinh trong tay của ngươi xuống
         Trần Trầm bản năng nói lời xin lỗi ngay:
- Xin lỗi tiền bối, ta không phải cố ý đi vào thân thể của tiền bối . . .
Nói một hồi, Trần Trầm bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, vội ngừng lại.
Nữ nhân áo lam sắc mặt càng thêm khó coi. Cường giả Luyện Hư đỉnh ở bên ngoài không ngừng công kích, dù mức độ không đủ mạnh phá vỡ vỏ ngoài của nàng nhưng có thể làm nàng bị chấn trọng thương.
Tai họa bất ngờ ập đến này đều do tiểu tử ở trước mặt nàng.
- Tiền bối, ta đưa tiền thuê được không? Đây là Đáy Biển Linh Tham năm mươi vạn năm, xin người vui lòng nhận cho!
Cái gọi là không đánh vào khuôn mặt tươi cười, Trần Trầm tự biết đuối lý, nhanh chóng lấy ra một ít thiên tài địa bảo.
Trông thấy linh tham kia, sắc mặt nữ nhân áo lam dịu lại.
- Tiền bối, còn có Huyết San Hô, cũng là thứ tốt mấy chục vạn năm. Người xem, còn có minh châu này, là biển sâu trai ngọc. A, minh châu này ở đâu ra, nó không liên quan đến ta!
Trần Trầm vội ném minh châu đi, sắc mặt lúng túng vô cùng.
Tất cả đều là lỗi của lão tặc Bạch Đông Thăng, nếu không phải lão truy sát hắn một đường thì hắn đã không thất thố khi đối diện nữ trai ngọc tinh này.
Nữ nhân áo lam thu những thiên tài địa bảo này rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Ta cảm giác trên người của ngươi có hơi thở đặc biệt.
Trần Trầm siết chặt nắm tay, che kín Phá Ách Ấn, cười gượng gạo hỏi:
- Là hơi thở gì?
Nữ nhân áo lam sâu thẳm nhìn Trần Trầm một cái, không nói chuyện.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ trầm đục!
Bên trong vỏ trai ngọc bỗng đảo lộn, Trần Trầm cảm giác trai ngọc tinh to lớn này bị Bạch Đông Thăng đánh bay lên, thậm chí bay ra Vô Tận Hải.
Bên ngoài vỏ trai ngọc vọng vào giọng nói tức giận của Bạch Đông Thăng:
- Trần Trầm, đừng tưởng ngươi trốn trong người của hải yêu này thì ta không làm gì được ngươi! Ngươi hãy chờ đấy, ta sẽ vận chuyển ngươi và hải yêu về đất liền!
Sau đó Trần Trầm cảm giác vỏ trai ngọc di chuyển nhanh.
Tuy trai ngọc tinh này to như ngọn núi, nhưng tu vi Luyện Hư đỉnh của Bạch Đông Thăng không khó nâng nó đi.
Trong lòng Bạch Đông Thăng cực kỳ bực bội, lão lấy được nhiều báu vật từ bốn đại tông, bốn đại hoàng triều, nhưng đều là chí bảo phòng ngự, không có báu vật công kích ghê gớm, sở dĩ không thể phá vỏ trai ngọc.
Cho dù lão mang về đất liền thì sao? Chẳng lẽ lão có thể mượn thêm vài món pháp bảo công kích sao?
Sở dĩ trong lòng Bạch Đông Thăng sốt ruột, thầm mong trai ngọc tinh to này mau phun tiểu tử Trần Trầm ra.
Bạch Đông Thăng liên tục thần thức truyền âm cho trai ngọc tinh to này, nhưng trai ngọc tinh không đáp lại lão.
Trong vỏ trai ngọc, Trần Trầm cẩn thận dè dặt nói:
- Tiền bối, hiện tại người thả ta ra thì ta cũng sẽ không trách tiền bối.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy ánh mắt của trai ngọc tinh này hơi lạ, nhìn hắn như đang nhìn thiên tài địa bảo.
Điều này khiến Trần Trầm nghi ngờ mình vào hang sói.
Nữ nhân áo lam lạnh giọng từ chối:
- Không thể nào, tộc của chúng ta tuyệt đối không mở vỏ ở trước mặt cường giả từ ngoài đến, lộ ra mặt yếu ớt nhất của mình.
Trần Trầm luôn chú ý nét mặt của nàng, thấy nàng thường liếc về hướng phương đông, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ trai ngọc tinh này còn có giúp đỡ?
Tưởng tượng cảnh một trai ngọc khổng lồ từ trên trời giáng xuống, Trần Trầm rùng mình, bỗng nhớ đến vật thể bay không rõ trong kiếp trước.
. . .
Cứ như thế, bay nửa canh giờ sau vỏ ngọc trai ngừng lại.
Trần Trầm ở bên trong bỗng khựng lại, theo bản năng ngước nhìn trên đỉnh đầu.
Tuy vỏ ngọc trai tựa hồ ngăn cách thần thức, nhưng Trần Trầm cảm giác bão tố sắp đến.
Đó là hơi thở của cường giả đứng đầu buông xuống.
Lại nhìn nữ nhân áo lam, nàng cười tươi, trên nét mặt có vẻ giận dỗi của cô vợ nhỏ.
Trần Trầm không cần suy nghĩ cũng biết người mới đến là thân mật của trai ngọc tinh này, cũng là tồn tại Luyện Hư đỉnh, chứ không thì trai ngọc tinh đã chẳng thoải mái như vậy.
Nữ nhân áo lam hét hướng bên ngoài:
- Lão già, sao bây giờ mới đến? Ngươi tới muộn một chút thì vợ của ngươi sẽ bị người cướp đi!
Trần Trầm ở bên cạnh nghe nổi da gà, hắn không ngờ những tồn tại sống không biết bao nhiêu nghìn năm mà còn buồn nôn như thế.
Nữ nhân áo lam vừa dứt lời, vỏ trai ngọc trên đầu đổi màu thành trong suốt.
Trần Trầm thấy rõ trên bầu trời bàn cứ một con rồng to màu đen dài gần vạn thước.
- Là nó!
Trần Trầm nhận ra con rồng đen, đó là chủ của Đông Vực Vô Tận Hải, tu vi Luyện Hư đỉnh, lúc trước là long vương này đưa cho hắn Ngưng Thần Châu, hình như tên Ngạo Vũ gì đó.
Tồn tại như vậy buông xuống . . .
Trần Trầm trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Bạch Đông Thăng mạnh đến mấy cũng không thể đánh bại Ngạo Vũ trong Vô Tận Hải đúng không?
Phải biết rằng, Ngạo Vũ dẫn dắt đại hải yêu giết lão tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông sở hữu Ngưng Thần Châu, đó còn là chuyện mấy nghìn năm trước, hiện giờ e rằng thực lực mạnh lên nhiều.
- Nhân tộc, buông xuống trai ngọc tinh trong tay ngươi.
Ngạo Vũ ở trên trời ngữ khí bình tĩnh, nhưng thốt ra mỗi chữ đều kéo sấm sét nổ ầm ầm, dường như có lôi kiếp sắp buông xuống.
Vẻ mặt Bạch Đông Thăng kinh hoàng, theo bản năng ném trai ngọc tinh vào trong biển.
Hết cách, đối diện sinh linh lớn đến kinh thiên động địa cỡ này thì dù là ai đều không thể bình tĩnh.
Ngạo Vũ quát chói tai:
- Biến!
Bạch Đông Thăng lúc này mới lấy lại tinh thần, trên người của lão có nhiều chí bảo phòng ngự như vậy, ngay cả đại kiếp nạn phi thăng đều có hy vọng vượt qua thì cần gì sợ con rồng đen này?
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Thăng sắc mặt cực kỳ khó xem.
- Đạo hữu, ta không có ý mạo phạm hải tộc các ngươi, chỉ cần ngươi chịu giao nhân tộc này cho ta thì ta đi ngay.
- Không có ý mạo phạm hải tộc chúng ta? Ngươi dọc đường đánh chết bao nhiêu hải tộc, tưởng rằng ta không biết sao?
Nói đến đây, ngữ khí của Ngạo Vũ đã trở nên nghiêm khắc, tiếng nói dứt, vuốt rồng to như núi chụp xuống Bạch Đông Thăng.
Uy áp cực kỳ khổng lồ dấy lên sóng cao mấy nghìn thước trong Vô Tận Hải, trên bầu trời cuồn cuộn kéo mây dài mấy trăm dặm, đúng là một kích ra thì thiên địa biến sắc.
Cho dù là Bạch Đông Thăng khi trông thấy cảnh này cũng tái mặt, giây sau, lão lấy ra một pháp bảo phòng hộ bảo vệ quanh người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Bạch Đông Thăng không nhúc nhích, nhưng Vô Tận Hải bên dưới lão hình thành hố sâu mấy nghìn thước.
Trông thấy chí bảo phòng hộ kia, Trần Trầm tức giận suýt hộc máu, bởi vì hắn từng dùng báu vật đó, là Nguyên Cương Tráo của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Giây lát sau.
Gió êm sóng lặng, Bạch Đông Thăng thấy mình lông tóc không tổn hao gì thì phồng lên can đảm, tức giận nói:
- Không giao ra nhân tộc đừng trách lão phu không khách khí!
Bạch Đông Thăng nói xong trực tiếp tấn công Ngạo Vũ, nhưng công kích đánh vào người Ngạo Vũ cũng không thể lay động chút nào.
Ngạo Vũ phớt lờ Bạch Đông Thăng, nhìn lên trời, bất giác u ám đã ngưng tụ, bên trên Vô Tận Hải một mảnh đen ngòm.
Nữ nhân áo lam ở bên dưới thấy vậy căng thẳng kêu lên:
- Lão già, đại kiếp nạn phi thăng của ngươi sắp tới! Nhanh chóng giết tiểu tử này! Trên người của hắn có Phá Ách Ấn!
Trần Trầm ở một bên nghe vậy sắc mặt đen thui, hắn biết ngay trai ngọc tinh này không tốt bụng như vậy, nay xem ra đúng thật, muốn hắn làm quà tặng cho thân mật của mình!
Xem ra về sau gặp phải trai ngọc tinh vẫn nên ăn!
Ngạo Vũ nghe vậy nhìn về phía Trần Trầm, đầu rồng khổng lồ lúc lắc:
- Không cần thiết, với thực lực của ta thì độ kiếp chỉ là lưu tình, hơn nữa người này có sâu xa với hậu duệ của Hải Thần, ta không thể giết hắn.
Trần Trầm nghe vậy thở hắt ra, so sánh thì Hải Long Vương này còn hiểu lý lẽ.
Bạch Đông Thăng cũng cảm giác khác lạ trên bầu trời, lão thay đổi sắc mặt.
Đang lúc Bạch Đông Thăng định xoay người rời đi thì một uy áp khổng lồ bao phủ lão, cùng lúc đó, giọng nói của Ngạo Vũ âm thanh vang vọng trong thiên địa.
- Nhân tộc, nếu ngươi không muốn đi thì hãy ở lại cùng ta độ kiếp đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận