Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 392: Thần Kim Phong Ba

Chương 392: Thần Kim Phong BaChương 392: Thần Kim Phong Ba
         Ba ngày sau.
Nguyên Thần của Giang Thành tử đang chọn lựa thân thể đột nhiên một đạo uy áp khủng bố phủ xuống động phủ chỗ sư phụ.
Cảm nhận được cỗ uy áp này, lão giả cao gầy nháy mắt từ trong tu luyện bừng tỉnh, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía bầu trời, cao giọng nói:
- Tiền bối phủ xuống nơi đây, có gì phân phó?
- Giang Thành tử ở đâu?
Nghe được cái này âm thanh hỏi thăm, lão giả cao gầy giận đến hàm răng ngứa, giờ khắc này, sao hắn còn không biết rõ cường giả khủng bố không biết rõ từ chỗ nào xuất hiện là bị nghiệt đồ kia của hắn dẫn tới?
- Tiền bối... Nghiệt đồ kia của ta ngay trong động phủ này.
Nghe được câu trả lời này, một giây sau trước mặt Giang Thành tử xuất hiện một cái bóng mờ.
- Chuyện về Vạn Hóa Thần Kim là thật?
Hư ảnh đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Thiên chân vạn xác! Phi thăng tu sĩ gọi là Trần Trầm! Tu vi Luyện Hư đỉnh phong, thần thức Phân Thần cảnh!
Giang Thành tử quỳ rạp xuống đất, kinh hoảng nói.
- Có bao nhiêu người biết chuyện này?
Hư ảnh lại hỏi.
Giang Thành tử nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên kinh hãi muốn tuyệt, hư ảnh thấy vậy nhướng mày, trực tiếp ra tay dò xét, đặt trên đầu Giang Thành tử.
Nháy mắt Giang Thành tử kêu thảm lên, Nguyên Thần càng là bốc lên khói xanh.
Bên cạnh lão giả cao gầy thấy vậy nơm nớp lo sợ, căn bản không dám nói một chữ “Không”.
Sau một lát, Nguyên Thần của Giang Thành tử trực tiếp biến mất, hư ảnh kia cũng vừa ý gật đầu.
- Quả thật là Vạn Hóa Thần Kim, nhưng mà người biết thì hơi nhiều một ít.
Lẩm bẩm nói nhỏ một câu, hư ảnh thoáng qua biến mất, bay về hướng Vọng Giang thành.
Lão giả cao gầy thấy vậy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân sinh ra một loại cảm giác hư thoát.
...
Giờ phút này, Trần Trầm đã rời xa Vọng Giang thành mấy vạn dặm, còn không biết rõ phía sau hắn, bởi vì chuyện của Vạn Hóa Thần Kim mà xảy ra phong ba không nhỏ.
Tất nhiên coi như biết, hắn cũng không có biện pháp.
Trải qua chuyện này, hắn đã quyết định trong thời gian ngắn tuyệt không sử dụng Vạn Hóa Thần Phong.
Hơn nữa Giang Thành tử kia bỏ trốn, hắn cũng phải có ứng đối, giống như đổi tên.
Đáng tiếc hiện tại không có mặt nạ thay hình đổi dạng, nếu không hắn còn muốn biến ảo một thoáng bề ngoài.
- Sư phụ, ngươi thật sự là Luyện Hư đỉnh phong!
Thấy Trần Trầm rất dễ dàng rút ra không, Hoàng Lê một mặt sùng bái nói.
Trần Trầm cười nhạt một tiếng nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ ta không giống?
- Lúc trước cảm thấy không giống, hiện tại cảm thấy rất giống.
Hoàng Lê chống quai hàm nói, mặt mũi tràn đầy đều là hạnh phúc.
Trần Trầm nghe đến đây im lặng.
Theo hắn dần am hiểu Thượng giới, một đoàn người Hoàng Lê dần biến thành liên lụy, nhưng trong lòng của hắn lại không có ý tứ vứt bỏ những người này.
Làm một chính nhân quân tử, hắn cũng không phải loại người tá ma giết lừa.
Cũng không lâu lắm, một đoàn người bay đến một ngọn núi lớn linh khí có chút nồng đậm, Trần Trầm nói với mọi người:
- Đi xuống đi, ở đây tu luyện một đoạn thời gian rồi tiếp tục đi đường.
- Vâng!
Xích Mục Kim Cương lên tiếng nhảy xuống sơn nhạc phía dưới, sau đó không cần Trần Trầm phân phó, bắt đầu chế tạo động phủ.
Trải qua chuyện lần trước bị đánh cướp, Trần Trầm cảm thấy chiến lực của mình vẫn là quá thấp, hiện tại thật vất vả gặp được một chỗ không sai, tất nhiên phải thật tốt tiêu hóa một thoáng chiến lợi phẩm, tăng lên một thoáng sức chiến đấu.
...
Mà giờ khắc này, trong tông phái hạng trung nào đó cách Vọng Phong thành hơn mười vạn dặm, một lão giả lôi thôi lén lút, có một ít chật vật bước vào sơn môn.
Nhìn chung quanh một mảnh cảnh tượng an lành, lão giả này nhịn không được cảm thán nói:
- Thượng giới này, quả nhiên là khác biệt so với phàm gian giới, cái hoàn cảnh... Thật sự là quá tốt!
Hắn vừa dứt lời, trong tông phái bay ra một lão ẩu tóc trắng xoá, sau khi nhìn thấy lão giả lôi thôi, trong mắt rõ ràng lóe lên vô cùng kích động.
Hai người đối mặt thật lâu, không khí dần xấu hổ, cuối cùng lôi thôi lão giả cúi đầu nói:
- Đệ tử Thanh Mộc, tham kiến sư phụ!
Lão ẩu vỗ đầu lão giả lôi thôi, buồn bã nói:
- Không ngờ tiểu tử ngươi đã già như vậy! Lúc trước ta thu ngươi làm đồ chỉ biết tương lai ngươi có thể phi thăng, giờ đây ngươi quả nhiên phi thăng tới Thượng giới này!
Mặt mo lão giả lôi thôi đỏ ửng,
Hắn đã từng tuổi này, nhưng ở sư phụ trước mặt, mãi mãi cũng là tên tiểu tử.
- Thế nào? Thượng giới thế nào?
Khóe miệng lão ẩu hơi vểnh hỏi.
Thanh Mộc nghe vậy cười khổ lắc đầu nói:
- Quá nguy hiểm... Ta tốt xấu cũng là một Luyện Hư đỉnh phong, kém chút bị một Luyện Hư hậu kỳ đánh cướp!
- Ha ha, thành thật nói cho ngươi, tu sĩ Ngọc Đỉnh đan tông ta phi thăng tới bây giờ còn có mấy người không tìm tới nơi này, ngươi có thể nhanh như vậy đã đi tới chỗ này, đã tính toán vận khí vô cùng tốt.
- Nhưng mà đến nơi này, ngươi sẽ không cần lo lắng, Ngọc Đỉnh tông chúng ta tuy là không phải siêu cấp tông môn gì, nhưng cũng không phải ai cũng có thể chọc được.
- Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, đi ra bên ngoài, phải xưng Ngọc Đỉnh tông, chữ đan không được thêm, hiểu chưa?
Lão ẩu dặn dò.
- Đệ tử minh bạch!
Thanh Mộc cung kính gật đầu, trong lòng ấm áp, một loại cảm giác an toàn do tìm tới tổ chức tự nhiên sinh ra.
- Tình huống Ngọc Đỉnh đan tông và Nhân tộc ở Hạ giới giờ thế nào?
Lão ẩu lại hỏi.
Thanh Mộc nghe đến đây trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, thấy vậy lão ẩu khoát tay áo, thở dài nói:
- Mà thôi, về tông môn trước rồi nói sau, nếu đã phi thăng tới Thượng giới, chuyện ở Hạ giới cũng không cần suy nghĩ nữa, bọn hắn tự có phúc của bọn hắn.
Thanh Mộc khẽ vuốt cằm, nhưng trong lòng vẫn như cũ vô cùng lo lắng thế cục Hạ giới.
Cũng không biết lão gia hỏa Hạo Nhiên kiếm tông kia diệt Yêu Thần kia chưa?
A! Đến Thượng giới, tình huống như thế nào cũng không biết, thật là khó chịu!
Nhưng mà đúng vào lúc này, thần tình lão ẩu lại là hơi đổi, sau đó nói với Thanh Mộc:
- Thanh Mộc, Tông chủ tìm ngươi, muốn hỏi ngươi chút chuyện.
Thanh Mộc lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
...
Cũng không lâu lắm, Thanh Mộc đi tới bên trong một đại điện, trên đại điện, một lão nhân tráng kiệt ngồi ngay thẳng, trong tay cầm phất trần.
Sau khi nhìn thấy Thanh Mộc, lão nhân kia lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Tiểu tử, ta là Tông chủ đời thứ sáu của Ngọc Đỉnh đan tông ở Hạ giới Ngọc Đỉnh chân nhân, thế nào? Hạ giới giờ đây còn lưu truyền Truyền Thuyết về ta không?
- Đó là tự nhiên! Giờ đây Hạ giới một khi xuất hiện thiên kiêu nghịch thiên, đều sẽ lấy ngươi ra để so sánh!
Thanh Mộc tranh thủ thời gian khen hai cỗ, Ngọc Đỉnh chân nhân nghe vậy thoải mái cười to.
- Tốt, ta tìm ngươi ngoại trừ muốn gặp ngươi một lần ra thì còn muốn hỏi thăm ngươi một người?
Nụ cười trên mặt Ngọc Đỉnh chân nhân biến mất, nghiêm túc hỏi.
- Ai?
Thanh Mộc mặt mũi tràn đầy tò mò.
- Trần Trầm, người này ngươi nghe nói qua sao?
- Cái gì?
Thanh Mộc mặt mũi tràn đầy chấn kinh, cho là mình nghe lầm.
- Trần Trầm, Trần Trầm nào? Hai chữ này viết như thế nào?
- Trời mới biết cái nào, đoạn thời gian trước, cửa tiệm chúng ta mở ở Vọng Giang thành truyền về một tin tức, nói có một tu sĩ phi thăng nắm giữ Vạn Hóa Thần Kim, ta đã lập tức muốn biết, người này có phải Hạ giới chúng ta phi thăng lên đến hay không.
Ngọc Đỉnh chân nhân chậm rãi mở miệng hỏi.
- Trần Trầm... Vạn Hóa Thần Kim, trên đời này có loại chuyện trùng hợp này sao? Chẳng lẽ những giới khác cũng có một người gọi là Trần Trầm nắm giữ Vạn Hóa Thần Kim?
Thanh Mộc chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, một loại cảm giác hoang đường không gì sánh kịp tràn ngập toàn bộ não hải.
Nhìn thấy thần tình này của hắn, Ngọc Đỉnh chân nhân hơi nhíu mày, nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ thật là từ giới của chúng ta? Đến cùng là ranh con của tông môn nào, vừa phi thăng đã bại lộ Vạn Hóa Thần Kim, đây là ghét bỏ mình sống không đủ lâu sao? Chẳng lẽ không thấy quy tắc phi thăng sao?
Thanh Mộc ngơ ngác trả lời:
- Tông chủ, giới chúng ta cũng có Trần Trầm, hơn nữa chính là đệ tử Ngọc Đỉnh đan tông chúng ta, bản mệnh chi bảo của hắn là Vạn Hóa Thần Kim luyện chế thành, nhưng mà lúc ta phi thăng, hắn mới Luyện Hư sơ kỳ...
Vừa nghe đến đây, bên trong đại điện đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận