Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 282: Xua cáo ăn sói

Chương 282: Xua cáo ăn sóiChương 282: Xua cáo ăn sói
         Hắn đến Lưu Phong Đảo không gặp được chuyện giết người diệt khẩu, cố tình ba hòn đảo khác do thương minh phụ trách thì tu sĩ bán ra đan dược đều bị giết.
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Nếu không phải giấu giếm hắn, xuống tay giết người thì là bên trong thương minh ra phản đồ.
Đương nhiên, còn một khả năng khác nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhìn tán tu Nguyên Anh nằm dưới đất, nét mặt còn có chút hoảng hốt, mắt lộ tia do dự.
Thật lâu sau, Trần Trầm thở dài.
Ai mà ngờ một chuyện có thể đơn giản giải quyết ở trong mắt hắn hiện giờ trở nên lờ mờ mê ly.
Xem ra năng lực của người đứng sau màn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Suy tư giây lát, Trần Trầm mang tán tu Nguyên Anh kia trở lại, có một số việc nên đối chất ngay mặt.
Trở lại tòa thành trì ban đầu, Nam Bình Hải đã mang theo mấy vị chủ thuyền khác có mặt đông đủ. Chủ thuyền họ Triệu bị chỉ chứng cũng ở trong đó.
Tuy rằng Trần Trầm biết thần thức kinh sợ, tán tu Nguyên Anh kia cơ bản không thể nào nói dối.
Nhưng có khi người ta nói lời thật chưa chắc là chân tướng, Trần Trầm hiểu sâu sắc điều đó.
Ví dụ như ông trời tự tận đáy lòng xem hắn là kẻ đại gian đại ác, nhưng sự thật thì sao? Hoàn toàn ngược lại.
Nam Bình Hải ở trước mặt chủ thuyền khác sửa xưng hô Trần Trầm là Thượng Sử:
- Thượng Sử, việc này tuyệt không thể nào là người trong nội bộ làm. Nói thật, thương minh thành lập, những chủ thuyền chúng ta đều là người được lợi ích, hoàn toàn không cần thiết chống lại Ngọc Đỉnh Đan Tông!
Trần Trầm không tham gia, hắn đưa mắt nhìn một nam nhân vạm vỡ mặt sẹo đứng trong nhóm, chỉ vào tán tu Nguyên Anh nằm dưới đất:
- Triệu chủ thuyền, người này nói đan dược lấy từ chỗ của ngươi, ngươi có thể giải thích một chút không?
Lời này thốt ra, mọi người cùng nhìn nam nhân vạm vỡ mặt sẹo.
Nam nhân vạm vỡ mặt sẹo thay đổi sắc mặt, tức giận nói:
- Ngậm máu phun người! Ta không hề quen người này! Hơn nữa Triệu Huy này làm sao dám đụng vào người của Ngọc Đỉnh Đan Tông?!
Trần Trầm thấy phản ứng của gã kịch liệt thì nhíu mày, cùng lúc đó ở trong đầu hỏi:
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước có tà tu không?
[Có.]
- Ở đâu?
[Là kí chủ.]
Trần Trầm sa sầm sắc mặt.
Hắn chỉ học Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết thôi mà, sao có thể xem như tà tu?
Nhưng ngược lại có thể xác định một việc, kẻ ra tay chặn giết tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông không phải chủ thuyền họ Triệu.
- Hệ thống, trong phạm vi năm mươi thước, phẩm tính của ai kém nhất?
[Là kí . . .}
- Im luôn đi!
Trần Trầm cảm giác đau đầu.
Nếu xung quanh toàn là người tốt, tán tu Nguyên Anh cũng không phải kẻ ác thì chuyện này là sao?
Trần Trầm lần đầu tiên cảm giác trí tuệ của mình bị khiêu chiến.
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, Triệu Huy đột nhiên kích động vỗ chưởng về phía tán tu Nguyên Anh:
- Ta với ngươi không oán không thù, tại sao ngươi vu hãm ta? Chết cho ta!
Triệu Huy ra tay khiến người xung quanh thay đổi sắc mặt.
Trần Trầm đang trầm tư, căn bản không ngờ Triệu Huy làm như vậy, còn chưa kịp ngăn trở thì tán tu Nguyên Anh trong trạng thái nửa hôn mê đã bị đập nát bấy.
Nam Bình Hải nổi giận hét to:
- Triệu Huy, ngươi làm cái gì vậy?!
Lăn lộn trong Vô Tận Hải nhiều năm, mọi người đều không phải ngu xuẩn.
Triệu Huy giết người ngay tại chỗ, làm vậy chẳng phải tỏ rõ là làm tặc chột dạ sao?
Nam Bình Hải vốn định làm đảm bảo cho Triệu Huy, nhưng giờ thì không mở miệng được.
Chủ thuyền khác cũng nhíu chặt mày, không nói một lời, sắc mặt phi thường khó coi.
Trần Trầm liên tục thay đổi sắc mặt, cuối cùng lạnh giọng quát:
- Bắt lấy hắn!
Trần Trầm vừa ra lệnh, Nam Bình Hải đành tấn công Triệu Huy.
Mấy chủ thuyền khác trợ giúp, Triệu Huy nhanh chóng bị phong lại tu vi, đè sát vào tường.
Sau khi Triệu Huy bị bắt cũng không nói nhiều, chỉ nhìn Nam Bình Hải chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nam Bình Hải bị Triệu Huy nhìn nổi gai người, nghiêng đầu không nhìn gã.
Trần Trầm nhìn kỹ phản ứng của nhóm người này, lòng càng nặng trĩu.
- Tạm nhốt hắn lại, ta sẽ tiếp tục điều tra việc này.
Bỏ xuống câu nói này, Trần Trầm quay về chỗ ở của mình.
Thấy bốn phía không có ai, Viên Kình Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Đại ca, ta cảm thấy Nam Bình Hải kia chắc chắn có vấn đề, ngươi xem hắn nhiều lần bảo vệ Triệu Huy. Hơn nữa không biết đại ca có chú ý thấy không? Ánh mắt cuối cùng của Triệu Huy nhìn Nam Bình Hải rất kỳ lạ, hai người này chắc chắn có ám muội!
Trần Trầm không nói chuyện.
Đồ ngốc như Viên Kình Thiên còn nhìn ra được thì sao hắn có thể không thấy?
Nhưng hắn trăm phần trăm tin tưởng hệ thống.
Có hắn cọc tiêu làm đạo đức, người có phẩm tính tốt hơn hắn phỏng chừng đều tính là hình mẫu đạo đức.
Người như vậy sẽ vì một nghìn viên đan dược, chặn giết đệ tử Ngọc Đỉnh Đan Tông?
Không cần thiết, mọi người đều không phải loại người đó.
Người tốt như Triệu Huy tại sao đánh chết tán tu Nguyên Anh ngay trước mắt bao người?
Đầu óc Trần Trầm vận chuyển nhanh.
Hắn cũng là một người tốt, nếu có một ngày làm chuyện xấu thì nhất định là . . . Bị uy hiếp!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm sực tỉnh ngộ, nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng Viên Kình Thiên.
- Kình Thiên, ngươi đi tra xét Triệu Huy kia có người gần gũi nào không, điều tra xem gần đây họ có mất tích không. Nhớ kỹ, phải hành động bí mật.
- Rõ!
Tuy Viên Kình Thiên không hiểu nhưng đều sẽ nghiêm khắc hoàn thành mệnh lệnh của Trần Trầm, gã lên tiếng, thân hình dần dần biến mất, lặng yên không một tiếng động rời đi chỗ ở.
Trần Trầm thấy vậy dùng thần thức dò xét một phen, không ngờ chỉ điều tra đến chút bóng dáng như có như không.
Điều này khiến hắn có chút vui mừng, trình độ thần thức của hắn gần Nguyên Thần đỉnh, vậy mà chỉ có thể điều tra một chút dấu vết của Viên Kình Thiên.
Nếu là tu sĩ Nguyên Thần cảnh có thần thức yếu một chút thì sợ rằng chưa chắc có thể phát hiện Viên Kình Thiên.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này tiểu tử kia làm theo chỉ điểm của hắn, chuyên tu luyện thuật Thần Ẩn.
. . .
Một ngày sau.
Trong phạm vi Vô Tận Hải Vực bắt đầu lan rộng tin đồn thương minh chặn giết đệ tử Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trần Trầm tâm tình càng trầm trọng.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Viên Kình Thiên hiện ra thân hình.
- Sư huynh, ta tra được rồi, Triệu Huy đã từng có một đạo lữ, nhưng khi rời bến sơ sẩy chết đi, đạo lữ đó và Triệu Huy sinh ra một đứa con. Nhưng nhi tử này vì cái chết của mẫu thân mà luôn ôm lòng mâu thuẫn với Triệu Huy, cho nên lúc bình thường không ở cùng Triệu Huy mà khổ tu trên một hòn đảo nhỏ khác. Nhưng căn cứ điều tra của ta, đoạn thời gian trước, nhi tử của Triệu Huy này đột nhiên mai danh ẩn tích.
Trần Trầm nghe vậy hít sâu một hơi.
Chỉ có hắn vốn tỉ mỉ thận trọng, cơ trí hơn người, lại có hệ thống trong người, cộng thêm chủ nhân sau màn của thương minh nên mới không mắc mưu.
Nếu là tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông khác đến điều tra chuyện này, phỏng chừng sớm lọt vào bẫy.
Ai mà ngờ, chặn giết tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông, cướp đoạt một nghìn viên đan dược, những đan dược lưu thông trong chợ, tán tu Nguyên Anh và Triệu Huy.
Tất cả là một cục to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận