Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 352: Nản lòng thoái chí

Chương 352: Nản lòng thoái chíChương 352: Nản lòng thoái chí
         - Làm sao có thể? Tiểu tử này có thể cảm ứng được thần thức công kích của ta? Vậy chẳng phải là . . .
Trong mắt lão nhân Luyện Hư lóe tia hoảng sợ.
Một tu sĩ Nguyên Thần có thần thức ngang ngửa với lão, dùng từ nghịch thiên đều không đủ để hình dung!
Nhưng tu sĩ Luyện Hư vẫn có chút không phục, lại phát ra một luồng thần thức kinh sợ về phía Chu Nhân Long.
Nhưng kết quả vẫn giống như vậy, thần thức kinh sợ biến mất không dấu vết.
- Tiểu tử này thật sự khủng bố!
Lão nhân Luyện Hư nhìn về hướng Trần Trầm, một uy áp thần thức đè ép hướng hắn.
Lão không tin mình không thắng được tiểu tử này!
Nhưng thần thức mới vươn ra đã bị đối phương phản công bạo liệt.
Hai luồng thần thức mạnh mẽ va chạm bên trên lôi đài dấy lên từng đợt uy áp kịch liệt, đám cường giả Nguyên Thần ở xung quanh cảm giác được cảnh này, tất cả đều biến sắc.
Cường giả từ đâu đến đánh nhau bằng thần thức tại đây? Không lẽ yêu tộc kéo tới quấy rối?
. . .
- Chuyện lôi đài giải quyết trên lôi đài, nếu như liên lụy đến bên ngoài lôi đài thì đừng trách ta trở mặt.
Trong đầu truyền đến một thần thức truyền âm, lão nhân Luyện Hư nhíu chặt chân mày.
Ai mà ngờ có ngày lão bị một tiểu bối Nguyên Thần cảnh uy hiếp?
Đang lúc lão muốn truyền âm răn dạy thì Ngọc Quỳnh nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt, ngăn trở tầm mắt của lão nhìn về phía lôi đài, cùng lúc đó, hai thần thức công kích lẫn nhau cũng tan biến.
Tuy rằng nữ nhân này không nói chuyện, nhưng ý đồ của nàng đã rõ ràng, đuổi thẳng cổ lão.
Lão nhân Luyện Hư tức điên, mặt đỏ rực:
- Buồn cười!
Nhưng việc này chung quy là lão có lỗi trước, sở dĩ lão không thể nói cái gì, chỉ hung hăng lườm Tiêu Lương một cái, lùi sang một bên sân.
Nếu không phải Tiêu Lương tự cho là thông minh, tìm tới Sở Trọng kia thì lão đã không bị mất mặt như vậy.
Hiện giờ thì tốt rồi, không thể chọc giận Trần Trầm, Sở Trọng cũng bị no đòn.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn!
Trên lôi đài, Sở Trọng va vào trận pháp, ngực hõm một hố to.
Dựa theo kế hoạch, gã nên nhục nhã Chu Nhân Long một trận, tiện thể đánh Chu Nhân Long bị thương nặng, kết quả thành ra thế này.
Nghĩ đến đây, Sở Trọng theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lương, phát hiện Tiêu Lương thẫn thờ nhìn trời.
Trông thấy cảnh này, tim Sở Trọng rớt cái bịch, linh cảm không lành dâng lên.
- Ngươi nói ta quê mùa hả? Lão già kia, ta thì thấy ngươi ngứa đòn!
Bên kia, Chu Nhân Long không cho Sở Trọng cơ hội thở dốc, cơ hồ trong thời gian ngắn bay đến bên cạnh gã, bắt đầu một chuỗi công kích.
Sở Trọng chỉ có thể vội vàng ngăn cản, không lâu sau lại trúng một đòn.
Làm thân vương của hoàng triều, Sở Trọng sao có thể buông xuống mặt mũi nói ra hai chữ nhận thua với tu sĩ nước nhỏ như Chu Nhân Long.
Sở dĩ không lâu sau, thân thể của Sở Trọng đã bị đánh cơ hồ tan vỡ.
Lúc này Sở Trọng mới phát hiện tu sĩ Luyện Hư giữ trật tự bất giác đổi thành Ngọc Quỳnh của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Điều này khiến Sở Trọng trong lòng hoảng sợ, gã vốn trông chờ lão nhân Luyện Hư ngăn cản bọn họ tiếp tục chiến đấu, để gã còn có bậc thang leo xuống, hiện giờ xem ra cũng là không thể nào .
Nghĩ đến đây, Sở Trọng lập tức hét lớn:
- Ta nhận thua!
Nói xong, Sở Trọng trực tiếp lùi ra khỏi phạm vi lôi đài, mặt đen như đít nồi.
Chu Nhân Long được thế không tha người, vào lúc này còn chưa quên trào phúng một câu:
- Coi như ngươi biết điều, nếu không sẽ đập nát ngươi!
Sở Trọng tức giận suýt hộc máu, tùy ý lấy ra mấy viên đan dược ăn vào, mặc kệ tình huống kế tiếp như thế nào, xoay người rời đi ngọn núi này.
Hôm nay Sở Trọng mất hết mặt mũi, ngượng ngùng tiếp tục ở lại.
Chờ Sở Trọng đi rồi, Tiêu Lương cơ hồ không có bất cứ chần chừ, bước lên lôi đài.
Đám tu sĩ Nguyên Thần xung quanh sắc mặt đều trở nên quái dị.
Tiêu Lương được công nhận là kẻ mạnh nhất dưới Luyện Hư, người như vậy lẽ ra nên lên sân vào phút cuối, nhưng Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông còn chưa lên mà Tiêu Lương đã vội vàng.
Có ý đồ gì?
Trần Trầm đứng bên sân nhìn thoáng qua Tiêu Lương, trong mắt rực cháy lửa giận.
Mới nãy trước khi Sở Trọng rời đi có nhìn qua chỗ Tiêu Lương, người này cũng giao lưu ánh mắt với lão nhân Luyện Hư kia, sau đó lão ta xuống tay với Chu Nhân Long.
Tất cả điều này không thoát khỏi thần thức của hắn tra xét.
Nếu nói nhóm người này không có gì mờ ám thì đánh chết Trần Trầm cũng không tin.
Hơn nữa tuyệt đối không phải vì chuyện của Sở Hùng mới cố ý nhằm vào người của hắn, Sở Trọng, Tiêu Lương, lão nhân Luyện Hư đều thuộc về ba đại hoàng triều.
Tiêu Lương và lão nhân Luyện Hư kia có cần trút giận thay cho Sở Hùng không?
Quan hệ giữa bốn đại hoàng triều tuyệt đối không tốt đến mức đó.
Giải thích duy nhất là nhóm người này từ đầu đến cuối đều nhằm vào hắn! Dù cho không có chuyện của Sở Hùng thì bọn họ vẫn sẽ chĩa mũi dùi vào hắn!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm cười tự giễu.
Vốn còn tưởng rằng bốn đại hoàng triều về sau sẽ không làm khó hắn nữa, hiện giờ xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.
Thành kiến trong lòng người đâu dễ biến mất như vậy?
Trần Trầm nhủ thầm:
- Hệ thống, xung quanh . . . có ai ôm sát ý với ta không?
Hệ thống nhanh chóng liệt kê ra đáp án, có một đống người.
Trừ tất cả tu sĩ Nguyên Thần của bốn đại hoàng triều ra, thậm chí còn có mấy tán tu ôm sát ý với Trần Trầm.
Được đến đáp án này, lòng Trần Trầm dần lạnh lẽo.
Hắn có Phá Ách Ấn trong người, đã định sẵn không bị người đời bao dung, dù cho một ít tu sĩ ở mặt ngoài cung kính với hắn, nhưng nếu để bọn họ tìm được cơ hội thì sẽ lập tức xuống tay giết hắn ngay, để giành lấy phúc vận từ trên trời giáng xuống.
Đạo lý giống như thịt Đường Tăng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Trầm nói với Chu Nhân Long:
- Lão Chu, chúng ta trở về đi, nơi này không phải chỗ chúng ta nên đến.
Chu Nhân Long nhìn Tiêu Lương trên trời, hăng hái muốn đánh, nhưng nghe Trần Trầm nói thì gã bỗng nở nụ cười, nhảy từ lôi đài xuống.
- Nếu tiểu tử ngươi không thích thì ta không tham dự, chúng ta đi thôi, về Vô Phong Sơn tiêu dao khoái hoạt.
Tiêu Lương trông thấy cảnh này thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, trầm giọng quát:
- Chậm đã!
Trần Trầm ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Lương, bình thản hỏi:
- Có chuyện gì? Không lẽ ngươi muốn giết ta ngay bây giờ?
Ngọc Quỳnh ở một bên cũng nhận ra tình huống có chút không đúng, nhíu mày hỏi:
- Tiêu Lương, ngươi có ý gì? Chu Nhân Long đã nhận thua, như vậy vẫn chưa vừa lòng của ngươi sao?
Tiêu Lương liên tục thay đổi sắc mặt, vẻ nho nhã hiền hòa lúc trước đã hoàn toàn biến mất không thấy, thay thế là âm trầm và hung ác.
Lão tổ muốn giết Trần Trầm này, gã đâu dám dễ dàng thả hắn đi?
- Trần Trầm! Người khác có thể đi! Nhưng ngươi không thể!
Ngọc Quỳnh nghe vậy giận tím mặt, khí thế của Luyện Hư nháy mắt bạo phát, gằn từng chữ:
- Trần Trầm, mang theo người của ngươi đi đi! Ta xem hôm nay ai dám ngăn trở! Ta lấy danh nghĩa Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông tuyên bố ngay tại đây, nếu ai dám ngăn ngươi thì Ngọc Đỉnh Đan Tông ta sẽ cắt đứt cung ứng cho thế lực của người đó trăm năm!
Giờ này khắc này, nàng cũng ý thức được tình huống không đúng, sở dĩ nói chuyện cực kỳ quyết tuyệt.
Đám tu sĩ ở xung quanh nghe vậy vội tránh ra con đường, né Trần Trầm như trốn ôn thần.
Bị Ngọc Đỉnh Đan Tông cắt đứt cung ứng đan dược trăm năm thì sao chịu được?
Dù là bốn đại tông môn, bốn đại hoàng triều cũng không chịu nổi tổn thất như vậy.
Nếu thật sự bị ngừng cung cấp trăm năm, vậy trăm năm sau thực lực của tông môn sẽ suy yếu nhiều, chưa biết chừng không thể thu nhận đệ tử.
Tiêu Lương nghe vậy trên mặt nổi gân xanh, giây lát sau, rốt cuộc hạ quyết tâm, hét lớn:
- Ngăn trở Ngọc Quỳnh, ta bắt giữ Trần Trầm!
Ngọc Quỳnh nghe vậy hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Nàng không thể ngờ Tiêu Lương này vào giây phút này thật sự xé rách da mặt với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận