Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 220: Tặng cho ngươi một cuộc tạo hóa

Chương 220: Tặng cho ngươi một cuộc tạo hóaChương 220: Tặng cho ngươi một cuộc tạo hóa
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm âm thầm tính toán át chủ bài của mình, đổi hướng bay về phía Đại Chu.
Môn chủ dù sao cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh, lỡ như thật sự có người muốn làm gì hắn thì chắc Chu Nhân Long sẽ ngăn cản được một chút?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lấy ra lệnh bài truyền tấn:
- Môn chủ . . .
- Không dám, chỉ huy sứ, ngươi gọi ta là lão Chu là được.
Mặt Trần Trầm tối sầm, không ngờ lão Chu này thù dai như thế.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Trần Trầm đang định nói rõ tình huống thì đột nhiên một luồng uy áp hùng hồn ập đến, giống như mười vạn ngọn núi lớn bỗng nhiên đè lên người hắn.
Dưới uy áp bàng bạc này, Trần Trầm không có chút sức chống cự, hắn từ trên trời rớt xuống, rơi vào rừng rậm bên dưới.
Không đợi hắn chống cự, lực lượng cực kỳ u ám chui vào óc hắn, khiến não hắn đau nhức như búa bổ.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt Trần Trầm thay đổi, biến thành không gian đen ngòm, trong không gian lơ lửng một lũ Nguyên Thần.
Nguyên Thần tóc bạc mặt trẻ măng, nét mặt thản nhiên.
Trần Trầm lập tức hiểu được phát sinh cái gì:
- Đoạt xá?
Chuyện sợ nhất vẫn xảy ra, có người ham muốn thân thể của hắn!
- Hệ thống, người mạnh nhất trong phạm vi trăm mét là ai?
[Là Khương Vương trong thức hải của kí chủ.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý.
Khương Vương là cường giả Nguyên Thần đỉnh, không vừa mắt thân thể bình thường. Trong Tiên Thiên Linh Thể nhân tộc, ở mặt ngoài thì chỗ dựa của Trần Trầm là không cứng rắn nhất.
Nguyên Thần Khương Vương mỉm cười nói, nét mặt như đang nói không phải mượn thân thể mà là năm khối linh thạch hạ phẩm:
- Tiểu hữu, ta đến để mượn thân thể của ngươi dùng một chút, nếu có ngày thành công thì không dám quên ơn này, ngày sau ta tất nhiên sẽ đối xử tốt với người nhà của ngươi, cũng ly thân với đạo lữ của ngươi.
Trần Trầm lạnh lùng nói:
- Khương Vương điện hạ, nếu như ngươi thất bại thì ta sẽ thành phụ thân của nhi tử của ngươi.
Người này khách khí với hắn chẳng qua là kiêng kị, còn hắn là khổ chủ, không có lý nào khách khí lại.
Nguyên Thần Khương Vương hơi bất ngờ, nhưng không biểu hiện ra quá mức khiếp sợ, cũng không tức giận với câu nói đó của Trần Trầm:
- Không ngờ ngươi nhận được ta, xem ra lão phu còn có chút danh tiếng trong nhân tộc.
Trần Trầm đang định mắng thêm vài câu thì Nguyên Thần bỗng lắc người, đã đến trước mặt hắn, lực lượng nghiền nát linh hồn ập đến.
Trần Trầm rên đau, nhưng cùng lúc đó, một viên châu bỗng nhiên xuất hiện, nó tỏa ra từng luồng linh quang tựa như mặt trời chiếu rọi không gian tối đen.
Linh quang chiếu lên người Nguyên Thần Khương Vương đóng đinh gã tại chỗ.
Linh quang chiếu lên người Trần Trầm thì cho hắn cảm giác thoải mái như tắm trong ánh nắng ấm áp.
Nguyên Thần Khương Vương nhìn viên châu kia, buông tiếng thở dài:
- Định Hồn Châu? Không ngờ Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông thật sự cho ngươi báu vật bảo vệ thần hồn.
Nhưng Nguyên Thần Khương Vương không từ bỏ, mặc dù Định Hồn Châu mạnh, gã không phải cường giả Nguyên Thần bình thường mà là Nguyên Thần đỉnh sắp bước vào Luyện Hư.
Tuy bị Định Hồn Châu đông lại tại chỗ nhưng Nguyên Thần Khương Vương tiêu hao hồn lực vẫn có thể từ từ đến gần thức hải của Trần Trầm.
Dịch chuyển nửa canh giờ, Nguyên Thần Khương Vương rốt cuộc đến trước thức hải của Trần Trầm, nhưng khi trông thấy cảnh tượng bên trong thức hải thì gã trầm mặc.
Bởi vì bên trong có bảy, tám trăm sợi tơ màu vàng, mỗi sợi tơ đại biểu cho một Diệt Thế Thần Lôi. Bảy, tám trăm Diệt Thế Thần Lôi bện thành một cái lưới to bảo vệ thức hải của Trần Trầm vào giữa.
Mấy thứ như thần hồn sợ nhất là lôi đình, huống chi Nguyên Thần Khương Vương tu luyện tà đạo.
Diệt Thế Thần Lôi đại biểu ý chí thiên địa, là khắc tinh bẩm sinh của gã.
- Người này . . . dù ai đến cũng không cách nào đoạt xá được.
Trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, Khương Vương nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt:
- Tiểu hữu tạo hóa kinh người, không ngờ được ý chí thiên địa hộ thân, lão phu dám chơi dám chịu thua.
Trần Trầm tức giận nói:
- Ai chơi với ngươi mà chịu thua!
Khương Vương phớt lờ cơn giận của Trần Trầm, nói tiếp:
- Nếu lão phu đã thua thì tự nhiên sẽ để lại ít thứ. Tiểu hữu, lão phu tặng cho ngươi một cuộc tạo hóa để tot lòng xin lỗi.
Nguyên Thần Khương Vương nói xong bỗng phát sát rồi tan rã, hóa thành vô số hạt mưa ánh sáng.
Mưa ánh sáng không ngừng bị thức hải của Trần Trầm thu nạp, chỉ nửa khắc, thức hải đã mở rộng gấp mấy lần.
. . .
Nửa ngày sau.
Trần Trầm chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt lóe tia điện rồi chợt tắt.
Giờ phút này, hắn cảm giác linh hồn hình như phát sinh lột xác, nguyên thế giới đã thay đổi trong mắt hắn.
Động ý niệm, trong phạm vi vài dặm, hết thảy gió thổi cỏ lay đều hiện hình tượng lập thể trong óc hắn.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước có thứ gì có giá trị không?
[Có, cách bảy mươi lăm thước về bên phải có một gốc linh thảo, dùng nó có thể tăng thêm một chút linh khí.]
Nghe được đáp án nàyTrần Trầm nhanh chóng ở trong đầu tìm gốc linh thảo kia, một luồng linh khí hư không hóa thành bàn tay hái linh thảo đặt vào tay của hắn.
Trần Trầm trong lòng không kìm được thán phục:
- Hiệu suất lại tăng lên nhiều, chắc đây là thần thức.
Nhưng tiếc rằng thần thức chỉ là hình tượng mơ hồ hình thành trong đầu, không có màu sắc cụ thể, càng không thể trông thấy kết cấu nội bộ của vật chất.
Trần Trầm đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Khương Vương này thật thú vị, ngàn dặm xa xôi đến đây vì tặng tạo hóa cho ta?
Nói tóm lại, hôm nay xem như có kinh không hiểm, còn thu hoạch phong phú.
Khi Trần Trầm đứng lên, một trữ vật giới từ trên người hắn lặng lẽ rơi xuống.
Trần Trầm thấy trữ vật giới kia, hắn ngoắc tay, trữ vật giới thoáng chốc bay vào trong tay của hắn.
Trên trữ vật giới khắc một chữ ‘Khương’ nho nhỏ, rõ ràng là trữ vật giới của Khương Vương.
Điều này làm Trần Trầm hết sức kinh ngạc.
Ai mà ngờ được Nguyên Thần Khương Vương chẳng những tặng một cuộc tạo hóa còn kèm theo trữ vật giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận