Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 187: Chí Ái Chi Vật Tặng Chí Ái Chi Nhân

Chương 187: Chí Ái Chi Vật Tặng Chí Ái Chi NhânChương 187: Chí Ái Chi Vật Tặng Chí Ái Chi Nhân
         Nữ tử trung niên kia chính là Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ, cũng là sư phụ của Hạ Tích Sương.
Chuyện của đồ đệ nhà mình, đương nhiên nàng không cách nào thật sự khoanh tay đứng nhìn.
Dù cho nàng có ngoan tâm đi nữa thì những lão gia hỏa phía trên kia cũng sẽ không cho phép.
Phải biết, đồ đệ này của nàng chính là Tiên Thiên Kim Linh Thể, trời sinh kiếm tu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một hai trăm năm sau, tất sẽ tiếp nhận vị trí tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông, trở thành cự phách một phương của Nhân tộc.
Tuy bản thân nàng cũng là Tiên Thiên Linh Thể, thế nhưng lại là Tiên Thiên Mộc Linh Thể, trong mắt những gia hỏa kia, còn lâu mới trọng yếu bằng cái đồ đệ này.
Bất quá, tính tình nàng lạnh nhạt, cũng lười tranh với đồ đệ.
Theo như kế hoạch ban đầu của nàng, lần này Hạ Tích Sương gặp nạn, sẽ khiến tiểu nha đầu kia nhìn rõ tầm quan trọng của thực lực, đồng thời cũng ý thức được sai lầm trước đó, sau đó hoàn toàn từ bỏ tư tình nhi nữ, cùng nàng trở về, hảo hảo tu hành.
Nếu thật sự không được, vậy thì nàng đành làm ác nhân chia rẻ uyên ương vậy.
Thế nhưng có ai ngờ…
Nam tử đồ đệ vừa ý lại bất phàm như thế!
Không chỉ cứu đồ đệ trước nàng, còn thay nha đầu kia tiếp nhận khiêu chiến của đám thiên kiêu Yêu Tộc.
Giờ thì hay rồi, chỉ sợ cả đời này đồ đệ cũng không bỏ xuống được rồi.
Muốn chia rẻ uyên ương… E là khó càng thêm khó. Thiên kiêu bực này, tuyệt đối không thể nào đối lập cùng Hạo Nhiên Kiếm Tông.
- Kế hoạch cản không nổi biến hóa, đúng là tạo hóa trêu ngươi…
Trong lúc nhất thời, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ cũng không biết nên xử lý việc này thế nào.
Trước đó, nàng để mặt những… thiên kiêu Yêu Tộc kia làm khó dễ đồ đệ nhà mình, chính là vì muốn đồ đệ chặt đứt tơ tình, kiên định đạo tâm, kết quả bây giờ thì… Aiz… Hảo tâm gây ra chuyện xấu.
Tiểu tử kia lại dám tuyên bố mình là đạo lữ của Tích Sương ngay trước mặt mọi người.
Cứ như là nàng giúp một tay vậy, cái này còn không phải là nghiệp chướng à?

- Còn ai không?
Trần Trầm nhìn đám Yêu Tộc phía trên, dùng kiếm chỉ thiên, trầm giọng quát.
Cả đám trầm mặc.
Nguyên Anh đỉnh phong Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không phải đối thủ của kẻ phía dưới, hiện tại, trừ phi bọn họ đồng loạt xông lên hơn mười người, nếu không, chắc chắn không thể đánh hạ tên tu sĩ Nhân Tộc này.
Thế nhưng kim sắc lôi đình của hắn có uy lực kinh người, dù cho kết quả thật sự đánh bại được hắn, chỉ sợ phe mình không chết cũng trọng thương.
Đến lúc đó, thành danh vẫn là người ta nha!
Nghĩ đến đây, có không ít Yêu Tộc đã thối lui.
Phong Ngọc vẫn không cam lòng hô:
- Tu sĩ Nhân Tộc, ngươi tên gì?
Trần Trầm liếc mắt nhìn ả, sau đó quét mắt nhìn chúng yêu, cao giọng tuyên bố:
- Nhớ cho kĩ, ta tên Trần Trầm, là đạo lữ của Hạ Tích Sương, về sau có gì, các ngươi cứ đến tìm ta.
- Trần Trầm, được lắm, ta nhớ kỹ tên ngươi! Ngươi chờ đó!
- Không ngờ hôm nay lại có nhiều đồng bào Yêu Tộc đến như vậy, tiếc là lấy nhiều khi ít, ta khinh, cáo từ!
- Trần Trầm, ngươi vừa chiến hai trận, ta khinh thường lợi dụng lúc người gặp khó khăn! Tạm biệt!

Một đám thiên kiêu Yêu Tộc nhao nhao phóng ngoan thoại, sau đó rời đi. Thấy đánh không lại, đám này bỗng chốc hóa thành chính nhân quân tử.
- Thiên kiêu cái chóa gì? Ta khinh! Một đám ô hợp!
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm thấp giọng mắng, kế đó nhịn không được bắt đầu hỏi thăm hệ thống.
- Hệ thống, phạm vi trăm mét, ai mới là cường giả đỉnh cao?
“Kí chủ, phía trên đỉnh đầu 99 mét, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ.
Nghe được đáp án này, vẻ khinh thường trên mặt Trần Trầm thoáng cái cứng đồ, trán rịn ra một tầng mô hôi.
Bất quá, hắn vẫn giả bộ trấn định, làm bộ làm tịch như không biết gì.
Sau khi sắp xếp lại từ ngữ, Trần Trầm đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Hạ Tích Sương trong đại trận.
Thái độ hai người vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng sâu trong mắt lại áp chế không nổi thâm tình.
Đám người xung quanh nhìn thấy vậy, nhịn không được thở ngắn than dài.
Làm độc thân cẩu… Thật khó chịu mà…

Thu hồi Vạn Hóa Thần Phong, Trần Trầm đi đến bên cạnh Hạ Tích Sương.
Lúc này, nàng đã phục dụng đan dược chữa thương, sắc mặt hồng nhuận hơn rất nhiều.
Nhìn Trần Trầm, nàng khẽ nói:
- Trần Trầm… Vừa nãy ngươi nói… Là nghiêm túc sao?
Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như thể chất của Trần Trầm là gì mà lại cường hãn như vậy?
Vì sao hắc tán lại có thể biến thành Sương Hàn, còn có đủ loại vấn đề về Tiên Thiên Linh Thể.
Nhưng lúc này đây, mấy… thứ này không còn trọng yếu nữa rồi, trong đầu nàng chỉ còn duy nhất một vấn đề kia.
Trần Trầm không nói gì, mà vươn tay ôm Hạ Tích Sương vào lòng.
Hắn đương nhiên biết rõ Hạ Tích Sương đang nói đến chuyện đạo lữ, trầm mặc hồi lâu, hắn nói khẽ:
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, liền là sự thật.
- Tích Sương, ngươi không biết, khi biết ngươi thân lâm hiểm cảnh, lòng ta đau như cắt. Một khắc bàng hoàng bất lực khiến ta hiểu rõ lòng mình, ngươi chính là người mà ta chờ đợi cả đời.
Hạ Tích Sương không nói nên lời, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu, khẽ đáp:
- Đương nhiên ta nguyện ý…
- Cáo từ
- Khụ khụ! Ta còn phải tiếp tục tu luyện! Tạm biệt!
- Ta quay về gánh nước!
- Tiêu Vô Ưu, ngươi nhìn xem, chỗ nào cũng kém đồ đệ! Ngươi đúng thật là ngu xuẩn!

Bất quá chỉ trong chốc lát, đám người chung quanh đã tán đi hết.
Thật hết cách mà, thật sự là quá khiến người chán ghét.
Hai người này lại không coi ai ra gì, căn bản không để bọn họ vào mắt.
Nói mấy lời buồn nôn như vậy… Rốt cuộc có chú ý đến quần chúng vô tội chung quanh hay không hả?
Lỡ ngộ thương người khác thì làm sao bây giờ?

- Trần Trầm, phụ mẫu ta mất sớm, nhưng còn có sư phụ, việc này nhất định phải được lão nhân gia ngài đồng ý mới được, ngươi… Thấy thế nào?
Nghĩ nghĩ, Hạ Tích Sương ngượng ngùng hỏi.
Nghe thế, thần sắc Trần Trầm thoáng cái trở nên nghiêm túc, lớn tiếng nói:
- Đó là đương nhiên, một ngày vi sư, cả đời vi phụ! Sớm muộn gì ta cũng sẽ đích thân gặp mặt sư phụ ngươi, nghe đồn Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ là một người tiến bộ, tâm địa thiện lương, chính là nữ tử hiếm thấy nổi danh trong tộc ta…
Trần Trầm nịnh một phát đúng hai mươi câu, sau đó mới tổng kết:
- Ta nghĩ nàng hẳn là sẽ không cản trở hai người chúng ta.
Thấy Trần Trầm là người hiểu lý lẽ như vậy, Hạ Tích Sương thầm mừng rỡ, càng nhìn nam nhân trước mặt càng cảm thấy ưa thích.
Cùng lúc đó, giữa không trung, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ cũng hơi gật đầu, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này đúng thật không tệ, cũng có mắt nhìn đaáy, khó trách Tích Sương lại vừa ý hắn… Nếu như lúc trước người kia cũng có ánh mắt như vậy, ta sao lại…
Nghĩ đến đây, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ thoáng cái trở nên chán nản.
Trần Trầm cùng Hạ Tích Sương đã rất lâu không gặp, hiển nhiên trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.
Trần Trầm nửa thật nửa giả, dùng lời êm tai nhất kể lại toàn bộ quá trình bản thân ở Thiên Vân Tông, sau đó ẩn nấp tại Đại Chu Ma môn, hơn nữa còn bái nhập vào Luyện Thể nhất mạch.
Nghe xong, Hạ Tích Sương không khỏi bùi ngùi, càng cảm thấy Trần Trầm có thể đi đến hôm nay quả thật không dễ.
Dù là nàng, tự nhận nếu sinh ra ở thôn xóm phàm nhân, hiện tại tuyệt đối không thể trở nên ưu tú được như hắn.
- Người ta vừa ý… Quả thật là kỳ tài đương thời, vô luận trên phương diện nào cũng đều không thể bắt bẻ, trái lại ta… Có hơi không xứng với hắn rồi.
Nghĩ nghĩ, Hạ Tích Sương đột nhiên cảm thấy tự ti.
Từ nhỏ nàng đã ở Hạo Nhiên Kiếm Tông tu hành, hiện tại cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh mà thôi, còn trên những phương diện khác, nàng đúng thật là dốt đặc cán mai, cái này khiến nàng nhịn không được cảm thấy hổ thẹn.
Nghĩ đến đây, Hạ Tích Sương do dự một chút, cuối cùng lấy ra một thanh kiếm từ trong nhẫn trữ vật.
Thanh kiếm này chính là Phá Hiểu.
- Trần Trầm, Phá Hiểu theo ta 17 năm, chính là vật chí ái đối với ta, ta và ngươi đã quyết định kết làm đạo lữ, vậy thì hẳn nhiên nên có vật kỷ niệm.
- Kiếm này tuy đã tàn, chỉ có vỏ kiếm còn hoàn hảo, nhưng kiếm hồn không tán, mà Sương Hàn của người… Nếu ta cảm ứng không sai, lại không có hồn… Thế nên ta muốn tặng Phá Hiểu cho ngươi.
- Chí ái chi vật tặng chí ái chi nhân, hợp tình hợp lý, hi vọng ngươi chớ nên từ chối.
Thấy vậy, ánh mắt Trần Trầm trở nên phức tạp, cảm thấy đối với nữ tử này có bao nhiêu cũng không đủ.
Mà trên bầu trời, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ lại tức giận không nhẹ.
Bổn mạng chi bảo, ngươi nói đưa liền đưa, sao nàng lại có cái đồ đệ phá sản như vậy chứ?
Dù hiện tại Phá Hiểu đã hủy, nhưng Uẩn Thần mộc vẫn còn, lại lần nữa hàm dưỡng mười tám năm, tất có thể đạt được một thanh thần kiếm.
Mười tám năm đối với người tu tiên thật sự không là gì cả.
Bảo vật loại này lại có thể thản nhiên tặng người, nàng thậm chí hoài nghi, nếu để đồ đệ ở cùng tên Trần Trầm này vài năm, có khi tiểu nha đầu kia ngu ngu ngơ ngơ đi sinh hài tử cho người luôn đấy.
- Thật là ngốc hài tử! - Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ thầm mắng.

Trần Trầm tiếp nhận Phá Hiểu, cẩn thận đánh giá một phen, sau đó trân trọng thu vào nhẫn trữ vật.
Thấy Trần Trầm không cự tuyệt, Hạ Tích Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chỉ có điều đưa tặng xong, nội tâm nàng thoáng trở nên hoang mang, bởi vì nàng không có gì quý giá để có thể đưa cho đạo lữ của mình nữa rồi.
Sau khi thu hồi Phá Hiểu, Trần Trầm trầm mặc hồi lâu, ngước nhìn nữ tử xinh đẹp như tiên tử trước mặt, hắn tâm niệm vừa động, một khối kim loại tràn ngập tiên khí xuất hiện trong tay.
- Tích Sương, bổn mạng chi bảo của ngươi bị hủy, hãy dùng cái này một lần nữa chế tạo kiếm mới, hi vọng kiếm này có thể giống với ta, vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, thay ngươi che mưa che gió, vượt mọi chông gai.
Nhìn kim loại lóe lên hào quang trong tay Trần Trầm, Hạ Tích Sương cảm thấy vật này vô cùng trân quý, thậm chí khiến Tiên Thiên Kim Linh Thể của nàng phát sinh cảm ứng.
- Trần Trầm, đây là…
Hạ Tích Sương không biết, nhưng trên bầu trời, sau khi nhìn thấy khối kim loại kia, sắc mặt Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ đột biến, hoảng sợ than thầm:
- Đây là… Thiên Khuyết Thần Kim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận