Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 67: Cõng Nồi Cho Ta

Chương 67: Cõng Nồi Cho TaChương 67: Cõng Nồi Cho Ta
         Đông đông đông...
Bên này Hồ Tiên Nhi vừa hả giận, bên kia Tiểu Hoàng vẫn còn cụng đầu vào góc bàn.
Thấy một màn như vậy, Hồ Tiên Nhi giận không có chỗ phát tiết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng:
- Tiểu Hoàng, đừng có đụng nữa, coi như ngươi đụng chảy ra nước gừng cũng cứu không nổi ta. Rốt cuộc ta vô duyên vô cơ để tiểu tử thúi kia chiếm tiện nghi. Ta nói này, tiểu tử thúi này rất xấu, cả ngày chỉ biết lừa người gạt yêu, tốt nhất ngươi phải tìm cơ hội chạy trốn, bằng không sớm muộn cũng có ngày bị đem đi hầm cách thủy…
Hồ Tiên Nhi còn chưa nói hết lời, một giọt chất lỏng đột ngột rơi vào miệng nàng, ngay sau đó cả người nàng run lên, một cỗ sinh cơ chi lực tinh thuần đến cực điểm bộc phát trong cơ thể nàng.
- Cái này…
Nội tâm Hồ Tiên Nhi chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn Trần Trầm, một bộ kinh nghi bất định.
Lúc này đây, Trần Trầm cười mà không cười nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bị Trần Trầm nhìn như vậy, Hồ Tiên Nhi vô thức cúi đầu, cùng lúc đó, nàng cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình đang nhanh chóng phục hồi, ngay cả trái tim bị đốt thành than rốt cuộc cũng cảm giác được đau đớn.
Ngoài ra, da lông trên người nàng vốn đã bị đốt cháy đen cũng tróc ra, bộ lông mới bắt đầu sinh trưởng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
- Ta có thể sống? Rốt cuộc tiểu tử này đã cho ta ăn cái gì? - Hồ Tiên Nhi thầm kinh hô, sau đó sợ hãi liếc nhìn Trần Trầm.
Hôm nay kiểu tóc tên này nhìn có hơi quái quái, một đầu tóc dài buông xõa sau lưng, so với bộ dáng tiêu sai lúc trước, giờ đây có thêm vài phần cuồng dã.
Nhìn Trần Trầm, Hồ Tiên Nhi nhịn không được rùng mình một cái.
Tiểu tử này cũng không ăn chay nha, vừa nãy nàng mắt hắn một trận, thống khoái thì thống khoái rồi đó, giờ không chết… Phải làm sao đây…
Trước sau gì cũng bị thanh toán!
Trần Trầm nhìn bộ dạng luống cuống của Hồ Tiên Nhi. Vừa nãy thứ hắn đút cho nàng đương nhiên chính là Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, đồ chơi này không biết mạnh hơn Tử Chi bao nhiêu lần đâu.
Ngay cả Tử Chi cũng có thể chữa được trọng thương lục phủ ngũ tạng, chớ nói chi là Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch.
E rằng chỉ cần còn một hơi, nó cũng có thể mang người từ Quỷ Môn quan trở về.
- Sao nào? Cảm giác như thế nào? - Trần Trầm cười hỏi.
Thấy nụ cười dữ tợn của Trần Trầm, Hồ Tiên Nhi rụt rụt người, dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn đáp:
- Cũng được… Có thể giúp ta sống lâu hơn một chút…
Nghe vậy, Trần Trầm cười không nói, một tay bắt lấy Tiểu Hoàng vẫn còn đang đụng đầu vào góc bàn, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của nó.
- Đi dược điền đào đất đi, ở đây không có chuyện của ngươi.
Tiểu Hoàng ngơ ngẩn nhìn Trần Trầm, lại ngửi ngửi Hồ Tiên Nhi mấy cái, sau đó sôi nổi chạy ra ngoài.
...
Năm phút sau, lớp lông đen trên người Hồ Tiên Nhi đã tróc hết, bộ lông mới nhanh chóng dài ra, thậm chí còn sáng bóng hơn so với lúc trước.
Ngoài ra, nàng còn mọc thêm cái đuôi thứ ba.
- Hiện tại cảm thấy thế nào? - Trần Trầm lại hỏi.
Hồ Tiên Nhi lộ vẻ suy yếu nằm rạp trên măt đất, khẽ lắc đầu, dường như nói chuyện cũng không có khí lực.
Thấy vậy, sắc mặt Trần Trầm đen kịt.
Ba cái đuôi của hồ ly có hai cái cụp xuống, cái mới mọc thì vẫn đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy, thoạt nhìn rất có tinh thần, rõ ràng là gia hỏa này vẫn chưa ý thức được là mình mọc cái đuôi thứ ba, cho nên quên che giấu.
Trang! Ngươi tiếp tục trang đi!
Trần Trầm thầm mắng một câu, sau đó giơ tay nắm lấy cái đuôi thứ ba của Hồ Tiên Nhi, nhấc nàng lên.
- Ngươi mọc thêm đuôi thứ ba rồi, lúc lắc hệt như chó lông xù, vậy mà vẫn vờ vịt còn đang suy yếu với ta?!
Nghe được lời Trần Trầm nói, bộ dạng suy yếu của Hồ Tiên Nhi dần dần biến mất, thay vào đó là nịnh nọt.
- Chủ nhân….!~
- Không phải vừa nãy ngươi còn không thoải mái sao?
- Không có không có, chủ yếu là vì Tiên Nhi sợ mình chết đi sẽ khiến chủ nhân thương tâm, cho nên mới nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy!
- Mỗi bữa cơm đều ăn vụng một phần ba?
- Ta sợ có người hạ độc chủ nhân, cho nên ăn thử trước! Không tính là trộm!
- Không muốn đọc sách? Không muốn làm cơm? Là ta ủy khuất ngươi?
- Không có không có, ở cùng với chủ nhân chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất thế gian!
- Ngươi rất cơ trí ha!? - Trần Trầm xách Hồ Tiên Nhi theo, cười lạnh nói.
- Đều là học từ chủ nhân đấy! Luận về cơ trí, Tiên Nhi không theo kịp một phần vạn chủ nhân! - Hồ Tiên Nhi lạnh run, vừa nuốt chất lỏng kỳ dị kia, tu vi của nàng tăng lên rất nhiều, nhưng trước mặt Trần Trầm, nàng lại không có một mảy may ý niệm phản kháng.
- Hừ! Miệng nhỏ có bôi mật cũng vô dụng! Đi, cõng nồi (1) cho ta!
(1) Đại loại là chịu trách nhiệm.
Trần Trầm hừ lanh một tiếng, xách lấy Hồ Tiên Nhi bước ra khỏi tiểu viện.
- Chủ nhân tha mạng!
Hồ Tiên Nhi thét chói tai, tiểu bìm biếc trong dược điền lặp tức nói theo, hai yêu hệt như đang hát bè, khiến cho bi kịch thoáng cái trở thành hài kịch.
...
Một lát sau.
Trần Trầm đi đến chưởng môn đại điện.
Thân thể xảy ra vấn đề, hắn nghĩ đến trước tiên đương nhiên là sư phụ Tiêu Vô Ưu.
Vừa tiến vào đại điện, Tiêu Vô Ưu liền xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt Trần Trầm.
- Đồ đệ? Lại thiếu cái gì à?
Nghe hắn hỏi, Trần Trầm mặt già đỏ lên. Hắn không coi sư phụ là máy rút tiền, ngược lại sư phụ lại tự xem mình là máy rút tiền!
Hừ! Trần Trầm ta là loại thích lẽo đẽo đi xin xỏ người khác à?
Hôm nay phải cho sư phụ biết cái gì mới là tình cảm cao thượng!
Ý niệm vừa sinh, Trần Trầm liền lấy một cái bình sứ nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, bên trong đại khái chứa Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch.
- Sư phụ, có thể ngài không biết, hồ ly mà ta dưỡng thập phần mẫn cảm với thiên tài địa bảo, đêm qua nàng nói nghe thấy được mùi hương của thiên tài địa bảo, cho nên lôi ta đi, kết quả phát hiện bảo vật.
- Đệ tử không dám độc hưởng, vì vậy lấy ra một nửa dâng lên cho sư phụ!
Hồ Tiên Nhi ngồi trê vai Trần Trầm vội quay đầu đi, sợ ủy khuất trong mắt mình bị Tiêu Vô Ưu nhìn thấy.
- À? Khó có được ngươi có lòng như vậy! - Tiêu Vô Ưu cười tiếp nhận bình sứ.
Trên thực tế, hắn không trông cậy Trần Trầm có thể cho hắn thứ gì trân quý, người trên thế gian phần lớn đều là ích kỷ.
Bảo vật thật sự quý trọng phải lưu lại riêng mình độc hưởng, đó mới là nhân chi thường tình.
Sau khi tiếp nhận bình sứ, Tiêu Vô Ưu mở nắp ra, ngay sau đó tay hắn cứng ngắc, thần sắc vốn luôn phong khinh vân đạm khó giấu được khiếp sợ.
- Đây là… Một bình Thập Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch (2)?
(2) Chỗ này không biết sao tác giả lại viết là thập mà không phải ức, nhưng ta giữ nguyên nhé. Chắc có lẽ sư phụ không biết nhìn hàng =))
- Sư phụ quả nhiên tinh mắt, thứ này không đáng mấy khối linh thạch, khiến người chê cười rồi! - Trần Trầm ngại ngùng cười.
Nghe hắn nói, khóe mắt Tiêu Vô Ưu nhịn không được giật giật mấy cái, Thập Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch… Người ta toàn tính giọt không đấy. Đệ tử này của hắn đưa đến một bình, vậy mà còn nói không đáng mấy khối linh thạch.
Chỉ một giọt thôi cũng là báo vật vô giá có biết không hả? Mà cái lọ này… Nếu thật tính ra, chỉ sợ ngay cả tông chủ Thiên Vân tông như hắn có táng gia bại sản cũng mua không nổi.
Đúng là tiểu tử tinh quái, cũng dám trêu chọc sư phụ…
Ngẫm lại căn nguyên có được thứ này, Tiêu Vô Ưu quay đầu nhìn về phía Hồ Tiên Nhi trên vai Trần Trầm.
- Sủng vật này của ngươi có thiên phú kỳ lạ, vạn vạn không được nói cho người khác biết, hiểu không?
- Đã hiểu! - Trần Trầm nghiêm túc đáp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu khẽ gật đầu, lúc này mới mặt dày thu hồi Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch.
Hắn sắp bước vào Nguyên Anh, thứ này có tác dụng rất lớn đối với hắn, mà hắn cũng không lấy ra được thứ gì có giá trị tương đương tặng lại cho Trần Trầm, chỉ có thể nhận phần tình nghĩa này, thầm nhớ kỹ trong lòng.
Thấy sư phụ thu quà, Trần Trầm biết là đến lúc vào đề rồi, vì vậy vội cung kính nói:
- Sư phụ, trước đó ta phục dụng một ít Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch này, tu vi đã xảy ra biến hóa, ngài có thể nhìn xem bây giờ ta là tu vi gì không?
- Đương nhiên có thể. - Tiêu Vô Ưu cười nói.
- Sư phụ, tu vi của ta có hơi đặc thù, người xem cũng chớ có kinh ngạc!
Tiêu Vô Ưu nghe vậy càng nở nụ cười xán lạn.
Có gì phải kinh ngạc chứ? Đồ đệ này thực xem tông chủ Thiên Vân tông như hắn là đồ nhà quê sao?
Tiên Thiên Không Linh Thể phối với Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, dù hiện tại Trần Trầm đã Trúc Cơ rồi thì hắn cũng chẳng có mảy may khiếp sợ.
Vừa nãy hắn có hơi thất thố là vì Trần Trầm lấy ra tuyệt đỉnh thiên tài địa bảo, khiến cho suy nghĩ của hắn sinh ra ba động, nếu còn bị tu vi của Trần Trầm dọa sợ, vậy hắn có khác nào mấy tên Tu Tiên Giả không kiến thức suốt ngày khoe khoang ngoài kia?
Đồ đệ này quá coi thường nhất tông chi chủ như hắn rồi!
- Ha ha, muốn vi sư kinh ngạc, trừ phi ngươi bước vào Kim Đan.
Tiêu Vô Ưu cười nhạt, sau đó vươn tay bắt lấy tay Trần Trầm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận