Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 216: Xin nhận cái cúi đầu của chúng ta!

Chương 216: Xin nhận cái cúi đầu của chúng ta!Chương 216: Xin nhận cái cúi đầu của chúng ta!
         So với một tháng trước đi Ô Tiên Tông thì đội ngũ lần này lớn mạnh gần gấp mười lần.
Đặc biệt là đại sư huynh Dư Hỏa, tựa hồ ngã một lần khôn ra một chút, lần này chẳng những mang theo ba tùy tùng Nguyên Anh Kỳ, còn dẫn theo bảy, tám Luyện Đan Học Đồ, còn đi theo một quân sư trí nang bộ dạng nịnh nọt.
Nhị sư tỷ cũng không thể khinh thường, trừ dẫn thêm hai người đi theo và mấy Luyện Đan Học Đồ ra còn có ba, bốn bạn nữ thân thiết, tất cả đều là Luyện Đan Sư.
Sư huynh sư tỷ khác tuy không khoa trương như hai người nhưng đều là bốn, năm người thành nhóm, đều có đội nhỏ riêng.
Bát sư tỷ Chu Thư nhìn xung quanh Trần Trầm, tò mò hỏi:
- Tiểu sư đệ, tùy tùng của ngươi đâu?
Trần Trầm nửa thật nửa giả trả lời:
- Kình Thiên đi về trước làm chuẩn bị, dù sao nhiều người sắp đi Đại Tấn, Đại Tấn không thể chậm trễ các vị.
Trần Trầm vừa nói xong thì cảnh ngoài ý muốn xuất hiện, đáy mắt bát sư tỷ Chu Thư lóe tia thất vọng.
Trần Trầm sửng sốt, sau đó hút ngụm khí lạnh.
Người thành thật nghĩ gì đều lộ ra ngoài mặt, nên Trần Trầm nhìn thấu ngay.
Nét mặt của bát sư tỷ là có ý gì? Chẳng lẽ có ý với Viên Kình Thiên?
Trần Trầm thầm khiếp sợ, cũng ác ý phỏng đoán.
Viên Kình Thiên có bề ngoài bình thường không có gì lạ, chỉ số thông minh khiến người phát điên, cùng với tu vi Kết Đan Kỳ thấp kém mà cũng có người thích?
Nhưng nhìn lại bát sư tỷ Chu Thư vẻ ngoài bình thường, dáng người bình thường, Trần Trầm tựa hồ hiểu được cái gì.
Có lẽ đây là sức hấp dẫn giữa phàm nhân với nhau.
Giống như hắn là rồng trong cõi người và Hạ Tích Sương là phượng trong cõi người tự động hút lẫn nhau, giữa phàm nhân cũng có sức hút với nhau.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm hỏi dò:
- Sư tỷ, xem nét mặt của sư tỷ thì không lẽ tùy tùng của ta làm chuyện gì khiến sư tỷ không vui? Nếu đúng vậy thì ta trở lại sẽ cho hắn ăn đòn!
Chu Thư nghe vậy rối rít xua tay, lóe tia sáng sốt ruột nói:
- Không có không có! Trông hắn khá thành thật, thú vị, hơn nữa hình như từng bị thương, hơi tội nghiệp.
Nhìn trên mặt Chu Thư tràn đầy ý muốn bảo hộ, Trần Trầm câm nín.
Nay xem ra có thể đem Viên Kình Thiên ra bán.
. . .
Chờ khi đến lãnh thổ Đại Tấn thì Trần Trầm đã suy nghĩ đến giai đoạn gả Viên Kình Thiên đi cần đòi bao nhiêu lễ hỏi.
Một lát sau.
Thuyền to theo chỉ dẫn bay tới bên trên một ngọn núi lớn, chậm rãi đáp xuống.
Núi lớn này tên Vô Phong Sơn, vô cùng xinh đẹp, nằm ở chỗ giao giới Đại Tấn và Đại Chu, là động tiên mà Trần Trầm chọn lựa, ngụ ý hai nước về sau không dấy lên đao binh.
Núi này vốn có mức độ linh khí không được cao, nhưng sau khi bị cải tạo mạnh mẽ thì linh khí đã hơn xa mấy tông môn Đại Tấn như Thiên Vân Tông, đạt đến trình độ Hạo Nhiên Kiếm Tông năm xưa.
Tuy kém hơn Ngọc Đỉnh Đan Tông một chút nhưng tạo dựng động tiên như vậy trong một nước nhỏ cũng xem như tương đương kinh người.
Mỗi ngày tiêu hao linh thạch cũng rất khủng bố, dù với gia sản hiện tại của Trần Trầm cũng chỉ có thể giữ cho Tụ Linh Trận của tông môn vận chuyển ba nghìn năm.
Mới chỉ tính đến một mục tiêu hao trong tông môn mà đã như vậy rồi.
Viên Kình Thiên trước tiên xuất hiện bên cạnh Trần Trầm:
- Sư huynh, mọi chuyện đã xong xuôi.
Viên Kình Thiên nói chuyện không cố ý nhỏ giọng, dù sao người khác không biết gã nói xong xuôi là xong chuyện gì.
Trần Trầm đã nhận được truyền tấn của Viên Kình Thiên, bây giờ nghe gã xác nhận một lần nữa thì hắn gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập khẳng định.
Viên Kình Thiên phát hiện dường như ánh mắt sư huynh nhìn gã đã đổi khác, thêm một chút thưởng thức, khiến gã rất vui mừng.
Nên biết, trước kia gã chưa từng thấy tia nhìn này trong mắt sư huynh.
Viên Kình Thiên cảm động thầm nghĩ:
- Không uổng phí ta một đường cẩn thận, rốt cuộc không phụ sự mong đợi của sư huynh.
Trần Trầm đột nhiên vỗ vai gã:
- Kình Thiên, bát sư tỷ của ta đến đất khách hơi có chút lạ nước lạ cái, ngươi hỗ trợ chăm sóc một chút.
Vẻ mặt của Viên Kình Thiên lập tức trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói:
- Sư huynh yên tâm! Bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ!
Trần Trầm nghe vậy hơi gật đầu, lẳng lặng xoay người rời đi, ẩn sâu công cùng danh.
. . .
Bởi vì tám vị sư huynh sư tỷ đều đang trai giới nên Trần Trầm không mở tiệc chiêu đãi.
Trần Trầm giải thích với đám người thành thật:
- Mấy vị sư huynh sư tỷ, động phủ thượng cổ kia ở trong phạm vi Vô Phong Sơn này, chắc hẳn các vị cũng nhìn ra Vô Phong Sơn mới được dựng lên, thật ra là vì bảo hộ động phủ thượng cổ kia.
Quân sư của đại sư huynh gật gù, mặt đầy vẻ kính nể:
- Đại nhân rất có lòng, xây một tòa động thiên bảo hộ động phủ thượng cổ, chỉ có người thật lòng yêu thương Luyện Đan mới sẵn sàng tốn nhiều công sức như vậy.
Trần Trầm mỉm cười khiêm tốn:
- Tiên sinh quá khen, Luyện Đan Sư thượng cổ để lại di tích quý giá biết bao, có bảo hộ nhiều hơn nữa cũng không quá mức. Mấy vị sư huynh sư tỷ, ta không làm mọi người tò mò lâu hơn nữa, bây giờ dẫn mọi người đến chỗ đó đây.
Trần Trầm nói xong đi đằng trước dẫn đường.
Hắn không cố ý đuổi đi những người đi cùng tám vị sư huynh sư tỷ.
Một mặt là vì những người này không biết ‘chữ thượng cổ’, thứ hai là vì tám vị sư huynh sư tỷ không định lũng đoạn đan phương này thời gian dài.
Dù sao nhân tộc đang gặp đại kiếp, tất cả ưu tiên phát triển nguyên tộc quần.
Đám người đi theo Trần Trầm quẹo trái quẹo phải vào sâu trong Vô Phong Sơn, đi qua các kẽ hở thật lâu sau rốt cuộc tầm mắt rộng mở, nhìn thấy một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Nơi này có hồ bạc nhỏ, phong cảnh quanh hồ cực kỳ xinh đẹp, linh khí đậm đặc. Từ xa có thể thấy một cửa hang trên vách núi ven hồ.
Trần Trầm chỉ hướng cửa hang, trong ánh mắt tràn đầy kích động:
- Là nơi đó, mời chư vị!
Tám người thành thật siêu kích động, nghiêm túc sửa sang quần áo, nét mặt phi thường thành kính.
Chờ bọn họ sửa soạn xong Trần Trầm mới dẫn họ bay về phía động phủ thượng cổ kia.
Trong động phủ cực kỳ u thâm, khắp nơi là dấu vết tang thương cổ xưa. Tám người thành thật vừa đi vừa thán phục, muốn sờ nhưng không dám, sợ lỡ tay phá hủy chút xíu cái gì của động phủ thượng cổ.
Chờ mọi người đi sâu vào động phủ khoảng trăm thước, một phòng đá to lớn đập vào mắt họ.
Phòng đá chiếm diện tích mấy trăm mét vuông, mười hai góc to lớn, mỗi bên vách tường to cỡ mấy chục mét vuông, viết đầy các ký hiệu - +- x÷- , thoạt nhìn cao thâm khó dò.
Trần Trầm cũng là lần đầu tiên tới, khi hắn trông thấy những vách đá này thì da đầu nổ tung.
Nơi này như vùng đất ác mộng chung cực của một số học sinh trong kiếp trước!
Dù hắn là học bá cũng suýt không chịu nổi!
Bởi vì nơi này tràn đầy uy áp linh hồn mạnh mẽ đến từ ngành học nào đó.
Nhưng tám người thành thật thì vẻ mặt sùng kính, dường như đi tới thiên đường.
Quân sư của đại sư huynh lộ vẻ buồn bã thì thào:
- Không sai, đều là chữ thượng cổ, ta từng nghiên cứu nhiều cuốn sách thượng cổ, bên trong có nhiều chữ giống như vậy, đáng tiếc ta tài sơ học thiển, chỉ có thể xem hiểu chút xíu . . .
Bùm bùm!
Vang lên một chuỗi tiếng quỳ xuống đất.
Tám người thành thật hất trường bào, cung kính quỳ dưới đất, dập đầu lạy vách đá viết đầy ‘chữ thượng cổ’.
Dư Hỏa kích động hô to:
- Tiền bối, chúng ta mạo muội đến quan sát đan phương kinh thế mà tiền bối để lại, nỗi lòng cảm kích này không biết nói sao cho hết, xin tiền bối trước tiên nhận cúi đầu của chúng ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận