Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 98: Phế Hắn

Chương 98: Phế HắnChương 98: Phế Hắn
         - Ha… A!
Trần Trầm ngáp một cái, trong cơn mê ngủ tỉnh dậy, nhìn thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, có hơi im lặng.
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Hôm nay đánh xong chưa?
Thấy vậy, đám Thánh tử, Thánh nữ á khẩu, người ta đang đe dọa ngươi kia kìa, ngươi có thể để tâm một chút không hả?
- Trần sư huynh… Tề Bất Phàm đe dọa ngươi! – U Lan Tâm bên cạnh đen mặt, uổng công nàng hoảng sợ một hồi, cái sư huynh này vậy mà lại ngủ gật.
- Đe dọa gì ta?
Trần Trầm nhìn về phía lôi đài, trông thấy Tề Bất Phàm mặt đen như đáy nồi, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
Thấy vậy, Tề Bất Phàm tức giận thiếu chút thổ huyết. Hắn nhân dịp đánh bại Lâm Tiến, nói ra lời kia vốn là uy thế mười phần. Giờ thì hay rồi, một quyền đánh vào bông.
Hắn mà đi lặp lại lần nữa, chẳng khác nào tự nhận mình là tên ngu ngốc.
Nghĩ đến đây, Tề Bất Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Trần Trầm, không nói một lời, đi xuống lôi đài. Bất quá trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, ngày mai không những phế tứ chi Trần Trầm, ngay cả ngũ chi cũng phế.

Trên đường trở về, U Lan Tâm ngại ngùng nói:
- Trần sư huynh, đều tại ta nhỏ yếu nên mới kéo cừu hận cho ngươi, Tề Bất Phàm kia dọa ngày mai sẽ ra tay với ngươi. Hay là đến lúc đó ngươi trực tiếp nhận thua đi, đợi đến chiều lại đánh trở về.
- Ngươi xem thường sư huynh ngươi vậy à? – Trần Trầm cười nói.
- Tề Bất Phàm đánh bại Lâm Tiến, hơn nữa còn phế đi tứ chi của hắn. Nếu không có tuyệt đỉnh thiên tài địa bảo, chỉ sợ Thanh Long Môn sẽ bị đá khỏi ba mươi sáu tông. – U Lan Tâm lộ vẻ sợ hãi.
Ngay cả thiên kiêu đứng thứ hai cũng bị phế tứ chi, cái này quá hung tàn rồi.
Đương nhiên, trải qua hai ngày bài danh chiến, bảng xếp hạng thiên kiêu đã phát sinh biến hóa, Tề Bất Phàm thay thế Lâm Tiến, vọt lên đứng thứ hai.
- Đánh bại Lâm Tiến, lợi hại vậy sao?
Thoáng cái, sắc mặt Trần Trầm trở nên nghiêm trọng. Lúc nãy, quả thật hắn đang ngủ, tối qua gài bẫy đám Thánh tử, Thánh nữ, rồi còn trích máu, hắn cũng có hơi mệt mỏi.
- Còn không phải! – Thấy Trần Trầm rốt cuộc cũng nghiêm túc, U Lan Tâm nhịn không được cảm thấy phấn chấn.
Cuối cùng vị sư huynh này cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.
- Ừ!
Trần Trầm qua loa đáp.
Hắn quan tâm không phải Tề Bất Phàm, mà là thực lực nghiền áp Tề Bất Phàm, hiện tại vẫn đang ngồi ở vị trí đệ nhất, Viên Kình Thiên.
Tên này rốt cuộc đang làm gì?
Tề Bất Phàm thắng Lâm Tiến, mà tên kia có thực lực nghiền áp Tề Bất Phàm… So với Trọng Diệp hẳn không kém là bao đi?
Một kẻ có thực lực như thế lại chấp nhận làm linh vật? Hơn nữa không có tiếng tăm gì?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, khẳng định có nội tình.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Thấy Trần Trầm thờ ơ, U Lan Tâm cảm thấy rất bất đắc dĩ, có cảm giác hoàng đế không gấp, thái giám gấp.
Đúng lúc này, xa xa, trước cửa một gian cửa hàng đặc thù bỗng vang lên một tiếng thét to.
- Bắt đầu phiên giao dịch, ngày mai, thiên kiêu thứ hai bảng xếp hạng Tề Bất Phàm giao đấu cùng thiên kiêu thứ bảy Trần Trầm, đặt Tề Bất Phàm thắng, một thắng hai, đặt Trần Trầm thắng, một thắng năm.
Nghe tiếng hét, hai mắt U Lan Tâm sáng ngời, lẩm bẩm:
- Trần sư huynh, ta đi đặt một vạn Tề Bất Phàm thắng, ngày mai chẳng phải có thể lời được hai vạn sao?
- Lời cái rắm, ngày mai ngươi chắc chắn thua một vạn linh thạch. – Trần Trầm tức giận nói.
Bất quá, một lát sau, trên mặt hắn lại lộ ra tươi cươi xấu xa.
- Bất quá, ngươi có thể đi đặt 100 linh thạch, ngày mai nói không chừng ta trực tiếp nhận thua thì sao?
- Trần sư huynh, cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi, thật ra nhận thua cũng không sao cả, ngươi xem, ngay cả Diệp Vô Sinh cũng học được nhận thua đấy thôi?
Thấy Trần Trầm hiểu ra, U Lan Tâm cao hứng bừng bừng, lập tức đi đặt cược.
Bất quá cô không đặt 100 linh thạch, mà đặt hẳn 200.
Có linh thạch không kiếm, đó mới là đồ ngốc.

Nhưng đám con bạc cũng không ngốc, thấy Thánh nữ U Thủy Môn vốn quen thuộc với Trần Trầm đi đặt cược Tề Bất Phàm thắng, bọn họ lập tức ngửi ra cái gì đó.
Chậc, là hương vị của nội tình.
Vì vậy, cả đám chen chúc nhau, toàn bộ đặt Tề Bất Phàm thắng. Không bao lâu sau, tỉ lệ đặt cược của Tề Bất Phàm là một thắng một, còn Trần Trầm là một thắng mười.
Thời điểm Trần Trầm về đến Di Nhiên Cư, tỉ lệ đặt cược tại nội đô của hắn đã là một thắng mười lăm.
- Aiz, khuyến khích người bỏ cờ bạc, công đức vô lượng.
Nhìn tỉ lệ đặt cược của tất cả phường bạc lớn trong Quốc đô, vẻ mặt Trần Trầm tràn đầy thánh quang.
Kế đó, hắn gọi Trương Kỵ qua.
- Trương Kỵ, ngươi biết chiếu bạc lớn nhất nội thành ở đâu không?
- Đại ca, ta biết, ta vừa đem toàn bộ linh thạch trên người đặt cho ngươi, trọn vẹn 30 khối linh thạch!
Trương Kỵ lộ vẻ kinh thán, nhưng trong mắt không có hối tiếc, trái lại là tràn đầy hưng phấn.
Đó là loại phấn khởi vì sắp kiếm được mấy trăm khối linh thạch.
Đối với vị đại ca này, hắn chưa từng có hoài nghi.
Về phần bảng xếp hạng thiên kiêu gì gì đó, tất cả chỉ là đánh rắm, rồi còn tỉ lệ đặt cược, hừ, toàn là chuyện tào lao.
Trong lòng Trần Trầm cũng có hơi cảm động, từ đầu đến cuối, hiểu mình chỉ có tiểu đệ cùng đi tu tiên này thôi.
Chỉ có điều 30 khối linh thạch… Cái tiểu đệ này quả thực có hơi nghèo.
Mặc dù so với đồng môn sư huynh đệ, Trương Kỵ coi như là giàu có, nhưng với tư cách tiểu đệ một thổ hào… Có hơi không xứng…
Nghĩ đến đây, người làm đại ca như hắn nhịn không được hổ thẹn.
- Trương Kỵ, linh thạch trong túi trữ vật này, ngươi cầm đi, mang toàn bộ đi đặt cho ta, có lời, hai ta chia đôi.
Trương Kỵ tiếp nhận túi trữ vật, kiểm tra một chút số lượng linh thạch bên trong, cơ mặt nhịn không được co giật.
Một vạn khối linh thạch…
Bồi mười lăm lần… Đó chẳng phải muốn toàn bộ dân cờ bạc Quốc đô táng gia bại sản sao?
Còn có, đại ca vậy mà nói muốn phân mình một nửa, đó chẳng phải 7 vạn 5 nghìn khối linh thạch á.
Hít!
Hai mắt Trương Kỵ tối sầm, thiếu chút ngất đi, vội lắc đầu nói:
- Đại ca, ngươi không cần cho ta nhiều linh thạch. Với thiên phú của ta, coi như thời thời khắc khắc chăm chỉ tu luyện, một ngày một khối linh thạch là đủ rồi. Nhiều linh thạch như vậy để ở chỗ ta, là họa không phải phúc.
Nghe vậy, Trần Trầm có chút im lặng. Bất quá, hắn không thể không thừa nhận Trương Kỵ nói có vài phần đạo lý.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Trương Kỵ tuy cũng ăn một ít thiên tài địa bảo, nhưng tư chất tu luyện có hạn, hiện tại chỉ mới là Luyện khí tầng 3.
Mang theo mấy vạn linh thạch bên người, đó là họa sát thân.
- Đại ca, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đến chiếu bạc đã.
Nói xong, Trương Kỵ cất kỹ túi trữ vật, rời khỏi Di Nhiên Cư.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trần Trầm cười lắc đầu.
Đừng thấy tiểu tử này ngày thường ngốc ngốc, nhưng đến thời điểm quan trọng vẫn rất thông minh. Từ khi vào Quốc đô, không hề gây bất kỳ rắc rối nào.

Sòng bạc Cát Tường.
Nơi này là chiếu bạc lớn nhất Quốc đô, năng lực kiếm tiền tuyệt đối không thua đệ nhất kỹ viện Túy Hồng lâu.
Mấy ngày nay, bài danh chiến mở ra, mỗi ngày cá cược có mấy vạn linh thạch. Lão bản đứng sau lưng sòng bài kiếm được bộn, nằm mơ cũng cười tỉnh.
Hôm nay tuy đã đến đêm, nhưng bên trong sòng bài vẫn như cũ chật kín người. Đặt cược, chơi xúc xắc, cái gì cần đều có.
- Lão bản, bài danh chiến ngày mai, ta đặt một vạn linh thạch Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm thắng.
Lúc này, Trương Kỵ cũng một thân hoa phục, tay áo bồng bềnh, hoàn toàn không có bộ dạng tiểu đệ, mà trái lại, y hệt như quý công tử.
- Một vạn linh thạch?
Nhân viên sòng bạc cả kinh, cái này cũng không phải con số nhỏ. Toàn bộ Quốc đô cầm ra được bấy nhiêu chỉ có rải rác mấy người.
Lại nói, bỗng nhiên có người đặt cược con số như vậy, thông thường đại biểu cho sau lưng có cổ quái.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa có một đoàn người đi đến.
- Ta tự đặt cho mình hai vạn linh thạch.
Nghe được thanh âm này, toàn bộ sòng bạc thoáng cái trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ngay cửa sòng bạc, Tề Bất Phàm đang phe phẩy quạt, ánh mắt có chút châm chọc. Đi theo sau hắn còn có vài tên Thánh tử, Thánh nữ khác của mười tám tiểu tông.
- Lạc U Tông Thánh tử.
- Thiên kiêu xếp hạng thứ hai tự mình đến!
- Còn có thiên kiêu xếp hạng thứ năm, Huyền Băng Thánh nữ!
Yên tĩnh một lát, đám con bạc bắt đầu ồn ào náo động.
Thánh tử, Thánh nữ vậy mà tự thân đánh cược, tình huống này là lần đầu tiên bọn họ thấy đấy.
Hơn nữa, Tề Bất Phàm vậy mà cược hai vạn linh thạch cho mình.
Vốn dĩ thấy người vừa đến cược một vạn linh thạch, bọn họ cảm thấy phía sau có điều cổ quái, nhưng hiện tại xem ra, là bọn họ nghĩ nhiều.
Một vạn cùng hai vạn, bên nào đáng tin hơn, dùng đầu gối cũng nghĩ được.
Nhân viên sòng bạc thấy hai vạn linh thạch xuất hiện, đương nhiên cũng nhận tiền cược của Trương Kỵ, hơn nữa còn giao cho Trương Kỵ một tờ phiếu đánh cược.
Nhận lấy phiếu đánh cược, Trương Kỵ không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Trương Kỵ, trong mắt Tề Bất Phàm lóe lên quang mang.
Hai vạn linh thạch của hắn thế nhưng là mấy người góp lại mới đủ đấy. Đối phương là ai? Lại có thể lấy ra một vạn linh thạch?
Chẳng lẽ là Trần Trầm? Thế nhưng hắn dựa vào đâu mà tự tin như thế? Chẳng lẽ vò mẻ không sợ nứt, chuẩn bị buông tay đánh một lần, một trận chiến cho tương lai à?
Quả thực buồn cười.
Giờ khắc này, Tề Bất Phàm cảm thấy bản thân bị vũ nhục. Ngay cả Lâm Tiến mà hắn cũng đánh bại, hôm nay đã là thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như bản thân có được đãi ngộ như Trọng Diệp, hắn còn có thể tỉ thí với Trọng Diệp một phen.
Dưới tình huống như vậy, lại còn có người cảm thấy hắn sẽ thua Trần Trầm?
Đáng hận! Đáng giận! Cũng thật đáng buồn!
Ngu không ai bằng.
Vừa nghĩ đến đây, vui mừng vì đánh bại Lâm Tiến ngày hôm nay thoáng cái mất tung, vẻ mặt Tề Bất Phàm trở nên dữ tợn, quay đầu nói với một Thánh tử bên cạnh:
- Đuổi theo hắn, nếu là người của Trần Trầm, phế hắn cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận