Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 108: Tổng Bộ Ma Môn

Chương 108: Tổng Bộ Ma MônChương 108: Tổng Bộ Ma Môn
         - Cái gì là Bất Diệt Chi Thể?
Thấy miệng vết thương khép lại, Trần Trầm thầm kêu khổ, nhưng khi nghe hai trưởng lão Ma môn đồng loạt hô lên, mặt hắn đờ ra.
Chẳng lẽ thương thế tự lành cũng có thuyết pháp đặc thù à?
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trần Trầm không giống như giả bộ, hai Ma môn trưởng lão đều lộ vẻ phức tạp.
Đại Chu Ma môn có ba mươi sáu phân bộ, nhưng trên thực tế, ngoại trừ đệ nhất phân bộ, cũng là tổng bộ, thì các phân bộ khác đều là oai môn tà đạo.
Chỉ có đệ nhất phân bộ Luyện thể nhất mạch mới là Ma môn chính tông, có thể đạt đến sánh vai cùng Tiên Đạo Vô Thương Chi Cảnh.
Dùng nhục thể đối kháng thiên đạo, siêu thoát sinh tử, gọi là Ma.
Mà Lang Huyên Bất Diệt Chi Thể chính là một trong những thể chất thích hợp nhất đối với Luyện thể nhất mạch.
Bởi vì Luyện thể là một quá trình cực kỳ thống khổ, hết sức dày vò, chuyện thân thể sụp đổ, tổn hại là chuyện thường tình ở huyện.
Một người bình thường đi Luyện Thể rất dễ chết bất đắc kỳ tử.
Thế nhưng Lang Huyên Bất Diệt Chi Thể thì khác, rất khó sụp đổ, tốc độ khôi phục cường đại, thậm chí có thể vận dụng một vài bí pháp cấm kị của Luyện Thể, đạt thành Vô Thượng Ma Thân trong truyền thuyết, cuối cùng đạt tới Bất Tử Bất Diệt chi cảnh!
- Thiếu niên, ngươi theo chúng ta trở về Ma môn.
Một gã Ma môn trưởng lão lên tiếng.
Tuy hắn là người của đệ nhị phân bộ Ma môn, nhưng Ma môn đồng khí chi liên, gặp được người có thể chất như vậy, tất nhiên không có lý gì không mang về.
- Hả? Thế nhưng đan điền ta đã phế, không thể tu luyện. - Trần Trầm bất đắc dĩ nói, trong lòng hắn mong muốn nhất chính là hai tên này cứ bỏ hắn nằm đó.
Một trưởng lão khác lắc đầu, nói:
- Không sao, Ma môn nhất mạch không cần đan điền vẫn có thể tu luyện.
- Thật sao? - Hai mắt Trần Trầm sáng ngời.
Nghe thấy cái này, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Trương Kỵ.
Trương Kỵ bị Tề Bất Phàm phế đi đan điền, từ nay về sau vô duyên với tiên lộ. Nếu như không cần đan điền cũng tu luyện được, vậy thì chẳng phải Trương Kỵ vẫn có thể tiếp tục tu hành sao?
Về phần tu ma hay tu tiên, có gì khác đâu chứ? Trong lòng Trần Trầm không có quá nhiều khúc mắc như vậy, chỉ cần trường sinh bất lão chẳng phải đều được à?
- Ta lừa ngươi làm gì, được rồi, chúng ta đi mau, nơi này không tiện ở lâu.
Một trong hai Ma môn trưởng lão dường như cảm ứng được cái gì đó, biến sắc, trong cơ thể đột nhiên xông ra một thanh đại kích, sau đó, không chút do dự xách Trần Trầm lên đại kích.
Tên còn lại thì nắm lấy Viên Kình Thiên cùng lên, nháy mắt, đại kích nhanh chóng bay lên không, vọt về phương xa.

- E là phải đi Ma môn một chuyến rồi!
Trên đại kích, Trần Trầm lẳng lặng nằm đó. Hiện tại, thân thể hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ có điều bên cạnh có hai cao thủ, hắn không dám hấp thu linh khí.
Bằng không thì mỗi một phút cũng có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong rồi.
- Thiếu niên, ngươi tên gì?
- Trương Thần.
Trần Trầm bịa chuyện, mượn họ Trương Kỵ dùng một phen.
- Có thể cho xin tí huyết không?
- Hả? À, được!
Trần Trầm bất đắc dĩ vươn tay, không bao lâu sau nhỏ ra chút máu.
Đúng như hắn nghĩ, lấy được máu, tên trưởng lão Ma môn kia liền đút cho Viên Kình Thiên uống.
Nháy mắt, lớp da cháy đen trên người Viên Kình Thiên tróc ra, để lộ da non bên dưới.
- Trần Trầm! Cmn đại gia mày!
Qua một lúc, Viên Kình Thiên đột nhiên kinh hô một tiếng, dọa Trần Trầm nhảy dựng.
Thấy một màn như vậy, trong mắt hai trưởng lão Ma môn tràn đầy bi thương.
Không biết thiếu môn chủ đã trải qua chuyện gì, thức hải mặc dù đã sụp đổ, thế nhưng vẫn còn một tia chấp niệm.
Đệ nhị phân bộ Đại Chu Ma môn vất vả lắm mới có một người tu luyện được Thần Ẩn Thuật, không ngờ kết cục lại biến thành như vậy.

Đại kích phóng như tên, xuyên qua tầng mây, tốc độ vô cùng nhanh chóng, không bao lâu sau đã rời xa Quốc đô.
Chờ đến đêm, mấy người họ đã đi đến biên giới Đại Tấn.
Lúc này, mặt Trần Trầm đen như đáy nồi, bởi vì trong khi hôn mê tên Viên Kình Thiên kia đã mắng hắn một trăm tám mươi lượt, hơn nữa quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một câu.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì ta cũng thu thập ngươi! - Trần Trầm thầm mắng.
Ma môn trưởng lão bên cạnh thấy sắc mặt hắn khó coi như vậy, ân cần nói:
- Lần đầu tiên phi hành có hơi khó chịu, đi lâu như vậy, người bình thường đã sớm nôn thốc nôn tháo, mà ngươi chỉ hơi mệt mỏi, đó là do thể chất đặc thù của ngươi.
Trần Trầm trịnh trọng gật đầu, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng:
- Nếu ngươi bị người ta chỉ mặt mắng một trăm tám mươi lượt, sắc mặt cũng không đẹp được đâu!
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tiến vào địa phận Đại Chu.
Vừa đến Đại Chu, người của Ma môn bắt đầu nhiều hơn.
Người từ bốn phương tám hướng tụ về, nhìn bộ dạng thương tích đầy người của bọn họ, hẳn cũng là chạy trốn từ Quốc đô.
Không biết lần này Ma môn xuất động bao nhiêu người?
Bất quá, bất kể thế nào, Ma môn không lỗ, hành động lần này không chỉ giết chết tân vương Đại Tấn, quan trọng hơn chính là ngăn cản Vô Tâm Tông thống nhất ba mươi sáu tông.
Cái này đối với Ma môn là chuyện vô cùng tốt.
Xuyên qua màn đêm, quan sát thành trấn Đại Chu phồn hoa bên dưới, nội tâm Trần Trầm có hơi kinh ngạc.
Đừng thấy Ma môn có một chữ Ma mà lầm, cuộc sống của người dân ở đây cũng không khác Đại Tấn là bao.
Cẩn thận ngẫm lại, thật ra đây cũng là chuyện hiển nhiên.
Nếu như Ma môn chỉ toàn mấy tên ma đầu sát nhân đồ thành thì còn cần lập quốc cái khỉ gì nữa? Đã sớm sụp đổ rồi.
- Con dân Đại Chu ta thờ phụng Ma Thần, ngươi muốn gia nhập Ma môn thì cũng phải tôn thờ Ma Thần.
Ma môn trưởng lão bên cạnh thấy Trần Trầm quan sát thành trấn bên dưới, nhàn nhạt nói.
Trần Trầm nghiêm túc gật đầu, về phần nghe hay không nghe, làm hay không làm, chỉ có hắn biết.
Bay rồi lại bay, cũng không biết đã bay bao lâu, lúc này, trời đã dần sáng.
Rốt cuộc, đại kích dừng lại trên một sơn mạch.
Phần lớn sơn mạch do khô sơn cấu thành, linh khí khô kiệt, hoàn cảnh chung quanh muốn bao nhiêu ác liệt thì có bấy nhiêu ác liệt, ngay cả chim cũng không thèm ị, vất vả lắm mới thấy một con, vậy mà không phải quạ đen thì là kền kền.
- Đây chính là tổng bộ Ma môn. - Ma môn trưởng lão giới thiệu.
- Tổng bộ Ma môn? - Tim Trần Trầm nảy lên một cái.
Hắn còn tưởng đối phương sẽ mang mình đến cái phân bộ nào đó, ngờ đâu là bay thẳng đến tổng bộ.
Càng quan trọng hơn là… Tổng bộ cũng quá khó coi đi, hoàn cảnh sinh tồn đừng nói so với Thiên Vân sơn mạch, ngay cả Thạch Đầu thôn cũng không bằng.
- Trưởng lão, người Ma môn ta đều sống gian khổ vậy sao? - Trần Trầm không nhịn được hỏi.
Mấy lúc thế này, hắn hỏi vấn đề chỉ có gà mới mới hỏi là phản ứng vô cùng bình thường, nếu không hỏi, ngược lại càng khả nghi hơn.
- Công pháp hạch tâm của chủ mạch là Luyện Thể, mà muốn Luyện Thể thì nhất định phải trong hoàn cảnh khốc liệt. - Ma môn trưởng lão đáp, dứt lời, hắn mang theo Trần Trầm bay đến ngọn núi cao nhất.
Viên Kình Thiên cũng được trưởng lão còn lại xách theo sau.
- Thì ra là thế! - Trần Trầm bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong lòng thì thầm kêu khổ.
Vãi luyện, hoàn cảnh khốc liệt thì đào đâu ra thiên tài địa bảo? Hắn vốn còn nghĩ vất vả lắm mới đến Ma môn một chuyến, nhất định phải đào ít đặc sản đem về, vậy mà…
Đợi hạ xuống ngọn núi cao nhất kia, Trần Trầm không chút do dự, hỏi hệ thống.
- Hệ thống, phụ cận ba mươi mét có thứ gì hơi có giá trị?
“Dưới chân, cách hai mét, Vẫn Thần thiết quáng!”
“Bên trái, mười hai mét, Vạn Niên Quỷ Hồn Hoa, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.”
“Bên phải, mười tám mét, Thiên Niên Thứ Thần Thảo, sau khi phục dụng, thần hồn từ từ suy yếu cho đến chết.”
“Tiến lên trước tám mét, hướng lên trên ba mét, Tử Khí Ma Cô, thu nạp tử khí vạn năm, tới gần sẽ giảm bớt tuổi thọ.”

Nghe hệ thống nhắc nhở, khóe mắt Trần Trầm co giật.
Ma môn đúng là không giống người, chỗ người khác đều là vật cứu mạng, ở đây thì hay rồi, đụng vào cái gì cũng đòi mạng…
Đang lúc hắn không biết nói gì cho phải, hệ thống đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở:
“Kí chủ, tổng cộng đã sử dụng hệ thống một ngàn lần, ban thưởng một cơ hội truy tung trong phạm vi hai vạn mét.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận