Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 141: Chớ Lấn Thiếu Niên Nhược

Chương 141: Chớ Lấn Thiếu Niên NhượcChương 141: Chớ Lấn Thiếu Niên Nhược
         Quốc đô.
Lúc này bình chướng dày đặc linh lực bao quanh hoàng cung.
Trần Trầm lơ lửng trên không, nhìn Vô Tâm lão tổ đứng trong hộ trận, ánh mắt có vài phần phiền muộn.
- Ngươi chính là kẻ đã phá hủy Vô Tâm Tông ta?
Trong vương cung, Vô Tâm lão tổ trầm giọng, nhưng có thể nghe ra được phẫn nộ trong đó.
Nếu như không phải đứng phía sau tên thiếu môn chủ Ma môn này là một đám cao thủ, khẳng định hắn đã xông lên chụp chết hắn ta rồi.
Trần Trầm không trả lời, mà thản nhiên nói:
- Lão tổ, hơn mười năm trước, ba đệ tử Ma môn Luyện Thể Nhất Mạch ta chết trên chiến trường tộc chiến, chuyện đó có liên quan đến ngươi không? Môn chủ nói, nếu như có liên quan đến Vô Tâm Tông, chỉ cần ngươi chịu nói ra chân tướng, môn chủ nguyện ý thả Vô Tâm Tông một con ngựa.
Thần sắc Vô Tâm lão tổ không chút thay đổi, hừ lạnh:
- Ta không biết ngươi đang nói gì, chuyện xảy ra ở đại chiến hai tộc không liên quan gì đến Vô Tâm Tông ta.
Nghe nói thế, Trần Trầm cũng không cảm thấy bất ngờ, tiếp tục nói:
- Người Ma môn ta trước nay thủ tín, lão tổ, trận pháp này có thể chống chọi bao lâu? Ngươi thật sự muốn Vô Tâm Tông bị diệt sao?
Sau khi nghe xong, Vô Tâm lão tổ ngửa mặt lên trời cười lớn, cả giận nói:
- Vô Tâm Tông ta từ một khắc sơn môn bị hủy, đã xem như không còn!
Trần Trầm khẽ thở dài, Cố Khuynh Thành sau lưng rất thức thời bước đến đấm bóp vài cái.
- Lão tổ, ngươi có biết vì sao mình không đột phá được Nguyên Thần cảnh?
Thần sắc Vô Tâm lão tổ cứng đờ, thầm mắng không thôi, tên hoàng mao tiểu tử này đầu bị úng à?
Một cường giả Nguyên Anh đỉnh phong như ta còn cần tên tiểu tử ngươi chỉ điểm tu luyện hay sao? Ở đâu ra loại mặt dày như ngươi hả?
Không đợi hắn phản bác, Trần Trầm đã nói tiếp.
- Lão tổ, ngươi tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, chú ý chính là đoạn tình tuyệt nghĩa, nhưng từ trước đến nay, ngươi xem, ngươi có quá nhiều ràng buộc, nào là Trọng Diệp, rồi là Vô Tâm Tông, thử hỏi ngươi làm thế nào đoạn tình tuyệt nghĩa?
Nghe xong, Vô Tâm lão tổ nhíu mày, không lên tiếng.
- Thái Thượng Vong Tình Đạo, tâm ta tức thiên tâm, lão tổ, ngươi chỉ có chặt đứt tất cả ràng buộc mới có thể tiếng vào Nguyên Thần cảnh, mà Vô Tâm Tông chính là ràng buộc lớn nhất của ngươi.
- Ta thay ngươi phá hủy sơn môn, đó chính là thay ngươi cởi bỏ khúc mắt.
- Bất quá, muốn hoàn toàn đoạn tình tuyệt nghĩa, đó còn phải xem chính ngươi.
- Nói ra chuyện năm đó, Ma môn tha ngươi một mạng, để cho ngươi rời đi, mà ngươi cũng có thể thoát khỏi Vô Tâm Tông, từ này về sau vô ưu vô lo, Thái Thương Vong Tình, an tâm tu hành.
- Ta nghĩ khi đó ngươi tất có thể bước vào Nguyên Thần, chờ ngươi ngày sau thành Tiên Nhân, ngươi sẽ phát hiện Vô Tâm Tông, hay Đại Tấn, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trên tiên lộ mà thôi.
Nghe đến đây, dù là tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, thế nhưng sắc mặt của Vô Tâm Tông lão tổ vẫn trướng đỏ lên.
Sao hả?
Ngươi hủy sơn môn Vô Tâm Tông ta, ta còn phải cám ơn ngươi hả? Thế gian sao lại có loại người vô liêm sỉ như ngươi chứ?
Nhưng ngẫm lại, hắn đột nhiên toát mồ hôi hột.
Bởi lẽ lời của tiểu tử này quả thật có vài phần đạo lý, khiến hắn có loại cảm giác thể hồ quán đính.
Lúc trước, hắn cùng Chu Nhân Long đều là Nguyên Anh đỉnh phong, sau đó, Chu Nhân Long bước vào Nguyên Thần, còn hắn, vì Vô Tâm Tông, bất đắc dĩ phải dùng đến thủ đoạn.
Mà bắt đầu từ khi đó, tu vi của hắn không còn tăng lên nữa.
Chẳng lẽ… Vô Tâm Tông thật sự là chướng ngại trên con đường tu tiên của hắn?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Aiz…
- Lão tổ, oan gia nên giải không nên kết, nếu ngươi chịu nói ra chân tướng năm đó, từ nay về sau trời cao biển rộng, đạt thành đại đạo đang chờ ngươi.
- Nhưng nếu ngươi không nói… Aiz, có nghĩa là ràng buộc giữa ngươi và Vô Tâm Tông quá sâu, nhất định không thể nào tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo đến cảnh giới cao nhât, không phải ta nói ngươi, lão tổ, ngươi một đời nhân kiệt, nếu quyết định sai lầm, ta cũng cảm thấy tiếc hận thay ngươi.
- Ma môn ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng cũng chỉ giúp ngươi đến đó mà thôi!
Nghe vậy, thần sắc Vô Tâm tông lão tổ đột nhiên biến thành dữ tợn, cả giận nói:
- Tiểu tử! Chớ loạn tâm ta!
Nói xong câu đó, hắn không hề quay đầu lại, chui tọt vào vương cung.

Nhìn theo bóng lưng kia, Trần Trầm nhíu mày.
Vừa rồi rõ ràng Vô Tâm lão tổ đã dao động, nhưng hắn vẫn không hề lộ ra chút gì.
Cái này chỉ có hai loại khả năng.
Thứ nhất, chuyện năm đó không liên quan đến Vô Tâm Tông, loại khả năng này rất nhỏ, bằng không thì Vô Tâm lão tổ không cần có phản ứng lớn như vậy.
Thứ hai, hắn cảm thấy bản thân còn chưa đi đến tuyệt lộ, nói cách khác, hắn còn núi dựa.
Nghĩ đến đây, nội tâm Trần Trầm phủ kín một tầng sương mờ.
Trong hai nước, Vô Tâm lão tổ tuyệt đối không có chỗ dựa, thế nhưng… nếu là Đại Hạ hoàng triều thì…
- Không được! Nhất định phải mau chóng phá trận! Chậm trễ tất có biến! Nhất định là Vô Tâm lão tổ đang kéo dài thời gian. - Thần sắc Trần Trầm thoáng cái trở nên nghiêm trọng, nói đến phá trận, hắn chợt nhớ đến Đậu Xanh.
Thế nhưng lúc này Đậu Xanh trong túi yêu thú vẫn còn đang ngủ say, tứ chi cùng đầu đều rúc vào mai rùa, toàn thân bao phủ linh lực.
Trong tình huống như vậy, hắn quả thật không dám tùy tiện động đến nó, bằng không lỡ làm bị thương Đậu Xanh, gây ra ảnh hưởng không thể vãn hồi, đến lúc đó hắn biết tìm ai mà khóc đây?!
- Các vị tiền bối, muốn phá vỡ trận này còn cần bao lâu? - Trần Trầm nhìn về phía đám cường giả Nguyên Anh.
- Không ngủ không nghỉ… Đại khái cần năm ngày! - Chu Phong đáp.
- Ba ngày có được không?
- Không thể nào, trừ phi có được một ít pháp bảo lợi hại có tác dụng phá trận, thế nhưng Ma môn ta cũng không quá am hiểu trận pháp… - Chu Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, cách đó không xa, môn chủ Cơ Quan Khôi Lỗi bộ đột nhiên mở miệng:
- Ma môn ta không có, nhưng ba mươi sáu tông Đại Tấn có, Thần Phong môn quanh năm đối địch cùng Khôi Lỗi bộ am hiểu trận pháp, trong môn cũng có bảo vật phá trận cực kỳ lợi hại, Phá Phong Chùy!
Nghe vậy, mắt Trần Trầm lóe sáng.
Thần Phong Môn là tông môn do Vô Tâm Tông một tay nâng đỡ, thay thế vị trí Cự Kiếm Môn trong ba mươi sáu tông, thực lực quả thật có chút cường hãn.
Mà bản thân môn chủ Thần Phong Môn cũng là một thế hệ ngoan tâm, lúc trước, sư phụ hắn, môn chủ Cự Kiếm môn bước vào Nguyên Anh, chính hắn đã tiết lộ tin tức, thế nên Cự Kiếm Môn mới bị Vô Tâm Tông hủy diệt.
Ngươi như vậy, muốn lấy đồ trong tay hắn quả thật không đơn giản.
- Có Phá Phong Chùy thì khoảng bao nhiêu ngày có thể phá trận? - Trần Trầm lạnh giọng hỏi.
- Vật kia là pháp bảo phá trận nổi danh, đã từng phá không ít trận pháp của Ma môn ta, trong mắt ta, chỉ có nó mới có thể rút ngắn thời gian phá trận xuống 3 ngày!
Môn chủ Khôi Lỗi bộ trầm giọng nói, bởi vì khôi lỗi cũng có liên quan không ít đến trận pháp, cho nên trong ba mươi sáu bộ Ma môn, hắn chính là người am hiểu trận pháp nhất.
Bất quá, hắn chủ yếu xem qua những trận pháp cỡ nhỏ, đối với pháp trận cỡ lớn kiểu này, quả thật là thúc thủ vô sách.
Nghe vậy, Trần Trầm khẽ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, nhìn về phía các cao thủ Ma môn.
Từng cường giả Nguyên Anh đều là lực lượng mấu chốt, một người cũng không thể điều động, nhất định phải lưu lại đây, phòng ngừa Vô Tâm Tông phá vỡ vòng vây.
Một trăm Kim Đan, trong đó có chín mươi sáu người hợp thành cường lực trận pháp phong tỏa trên không.
Nói cách khác, ở không cũng chỉ có bốn gã Kim Đan cùng đám… thiếu môn chủ bọn họ.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nói thẳng:
- Chư vị tiền bối ở lại đây trông coi, ta mang bốn vị Kim Đan cùng với các thiếu môn chủ đi Thần Phong môn một chuyến, mượn Phá Phong Chùy dùng một lát.
Dứt lời, bốn gã Kim Đan đã chủ động bay đến đứng sau lưng Trần Trầm.
- Mượn? Nếu người ta không cho mượn thì sao? - Chu Phong không biết nên nói gì.
- Không cho mượn? Vậy thì giết!
Trần Trầm vung tay lên, bay hướng Thần Phong Môn, trước khi đi, hắn rốt cuộc cũng buông tha Cố Khuynh Thành.
Vô Tâm lão tổ muốn kéo dài thời gian, cho nên một khắc hắn cũng không thể trì hoãn.
- Thiếu môn chủ! Thần Phong Môn môn chủ kia là cường giả Bán bộ Nguyên Anh!
Nhìn theo bóng lưng dần biến mất, Chu Phong nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.
Nghe tiếng hô, Trần Trầm quay đầu nhìn đám người hình thù quái dị phía sau, nội tâm chợt sinh ra một chút hào khí, lớn tiếng đáp:
- Bán bộ Nguyên Anh thì thế nào? Chớ lấn thiếu niên nhược!
Bạn cần đăng nhập để bình luận