Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 166: Đạo Hữu, Mượn Kiếm Dùng Một Lát

Chương 166: Đạo Hữu, Mượn Kiếm Dùng Một LátChương 166: Đạo Hữu, Mượn Kiếm Dùng Một Lát
         - Lực lượng thuộc tính Thủy thật bá đạo! Đó là vật gì?
Hai mắt U Thủy Môn môn chủ U Nhược Thủy lộ tinh quang, lẩm bẩm.
Nàng tu luyện công pháp thuộc tính Thủy, đối với lực lượng mang loại thuộc tính này đương nhiên vô cùng mẫn cảm.
Bất quá trong ba mươi sáu tông, tu luyện Thủy linh lực mạnh nhất chính là Huyền Vũ Môn, có điều hiện tại người của Huyền Vũ Môn đã đi trợ giúp thành khác rồi, bằng không thì nói không chừng có thể nhìn ra vật trong tay Trần Trầm rốt cuộc là thứ gì.
Trần Trầm cũng kinh ngạc nhìn tiểu rùa đen nhà mình, vốn dĩ hắn chỉ mong Đậu Xanh có thể ngăn cản được Yêu Hoàng hỏa diễm một chút thôi, ai ngờ nó thật sự… cản sạch.
- Quả không hổ là thần thú, mặc dù tu vi còn chưa đột phá Nguyên Anh nhưng lại mạnh mẽ như thế. Đậu Xanh! Làm rất tốt!
Trần Trầm cảm thán, sau đó mang theo Đậu Xanh bay ra ngoài thành, không bao lâu sau đã hoàn toàn cách xa vị trí của Viên Kình Thiên.
Chỉ có điều trong quá trình này, hắc sắc hồng lưu cùng yêu hoàng hỏa diễm vẫn liên tục va chạm nhau, không ngừng nghĩ.
Mắt thấy hỏa diễm của mình thậm chí có dấu hiệu không chống đỡ nổi, trong mắt Bất Tử Yêu Hoàng lóe lên tia kinh nghi bất định.
Trong hồng lưu kia ẩn chưa năng lựa thua xa so với hoàng hỏa, nhưng thắng ở thuần túy.
Thế nhưng Yêu Hoàng chi hỏa đã là năng lượng hỏa thuần túy hiếm có trong thiên địa, thử hỏi là dạng năng lượng gì mà so với nó còn thuần túy hơn?
Nhìn cái đầu rùa nho nhỏ đang đong đưa, trong đầu Bất Tử Yêu Hoàng nhanh chóng xuất hiện một danh từ.
Huyền Vũ Trọng Thủy!
Thứ bé tí ti kia chẳng lẽ là họ hàng gần của Huyền Vũ Nhất Mạch, thậm chí chính là Huyền Vũ bản thể?
Phải biết Bất Tử Yêu Hoàng Nhất Tộc cố nhiên lợi hại, nhưng thật ra cũng chỉ là họ hàng xa của thần thú Chu Tước thôi, trên người chỉ có được một tia huyết mạch của Thần Thú.
So với Thần Thú còn kém hai bậc.
- Thú này nếu là Nhân tộc sở dụng, tất phải giết! Bằng không ắt thành họa lớn!
Ý nghĩ này vừa vụt qua, Bất Tử Yêu Hoàng lập tức bay vọt khỏi vòng vây của đám Nguyên Anh tu sĩ, đình chỉ phun hỏa diễm, né tránh hắc sắc hồng lưu, lao thẳng về phía Trần Trầm.
Lúc này đây, tu sĩ Đại Chu Ma môn thành thứ mười hai đã hoàn toàn bị nó ném ra sau đầu, trong mắt chỉ còn tiểu lục quy đang ẩn nấp kia.
Cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Bất Tử Yêu Hoàng, Trần Trầm lui sang một bên, chém ra mấy đạo kiếm khí ngăn chặn nó tiếp cận.
Tuy nhiên, Vạn Hóa Thần Phong ẩn chứa hàn khí cực kỳ cường đại, nhưng luận về chất lượng lại không sánh bằng Yêu Hoàng chi hỏa.
Xét đến cùng, hàn khí chỉ là một dạng thuộc tính của Vạn Hóa Thần Phong mà thôi, lại nói hàn khí của linh kim mà Vạn Hóa Thần Phong hấp thụ cũng chưa tính là kỳ trân dị bảo gì gì đó, ít nhất thua xa cấp độ thần kim.
Mắt thấy Yêu Hoàng sắp vọt tới trước người Trần Trầm, Đậu Xanh trực tiếp nhảy lên vai hắn, phun ra một ngụm hắc sắc hồng lưu, thoáng cái đánh lui Yêu Hoàng.
Một người một thú phối hợp, khó khăn lắm mới ngăn cản được Bất Tử Yêu Hoàng Nguyên Anh trung kỳ.
Lúc này đây, Trần Trầm chỉ có thể cảm thán tầm quan trọng của tu vi.
Dù là Đậu Xanh có thể khắc chế được Bất Tử Yêu Hoàng, nhưng nói sao thì hắn và Đậu Xanh vẫn chưa đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa, Bất Tử Yêu Hoàng kia cũng là kẻ có thiên phú kinh người, không phải đám nhược gà, cho nên một người một rùa nhà hắn chỉ có thể bị áp chế.
Nhưng một màn này đã dọa chúng tu sĩ Đại Tấn cùng Ma môn không nhẹ.
Vừa nãy ba gã Nguyên Anh tu sĩ Ma môn vây công Bất Tử Yêu Hoàng kia đều bị thương không nhẹ, hiện tại Thiên Vân Tông Thánh tử một mình lại có thể ngăn cản được Yêu Hoàng, đó chẳng phải nói Thiên Vân Tông Thánh tử tương đương ba cái Nguyên Anh sao?
Hí!
Không ít người bị phép tính kỳ dị của mình dọa sợ, cả kinh nhìn về phía Trần Trầm có hơi chật vật trên không trung.
Tên này… Mẹ nó thật là Kết Đan tu sĩ à?
Ngược lại, đám Nguyên Anh tu sĩ Ma môn có vẻ phúc hậu hơn, mắt thấy Trần Trầm không chịu nổi, lập tức bay tới trợ giúp.
Nhưng không đợi bọn họ gia nhập chiến trường, xa xa phía chân trới có một đạo lưu quang vọt tới.
Cùng lúc đó, trong thiên địa xuất hiện một đạo kiếm khí kinh thiên dài mấy chục thước, hướng Bất Tử Yêu Hoàng chém ngang.
Nhìn thấy kiếm khí kia, trong mắt Bất Tử Yêu Hoàng lóe lên tia kinh hoảng, sau đó hai cánh vỗ mạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Nhưng dù là như thế, hoàng hỏa trên người nó vẫn bị kiếm khí sượt trúng, bị phai mờ vài phần.
Mọi người bị một màn đột ngột này dọa mất hồn, một lát sau, bọn họ mới nhìn thấy nữ tử bạch y tuyệt thế, tay áo phiêu bồng, lưng đeo trường kiếm đứng chắn trước Thiên Vân Tông Thánh tử.
...
Hạ Tích Sương liếc nhìn Trần Trầm, hàng mi xinh đẹp có hơi rung rung, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Tu sĩ Đại Tấn vốn do nàng tiếp đến đây, cho nên đương nhiên hiểu rõ ân oán giữa Đại Tấn cùng Đại Chu Ma môn, trước khi đến, thậm chí nàng còn cảnh cáo một tên đệ tử Ma môn miệng phun ác ngôn.
Có ai ngờ thành thứ mười hai do Đại Chu trấn thủ xảy ra vấn đề, viện binh chạy đến đầu tiên lại là người Đại Tấn.
Mà ngăn cản được Bất Tử Yêu Hoàng… Thế mà là Kết Đan tu sĩ Trần Trầm này…
Chẳng lẽ thế gian này thực sự có người cao thượng như vậy sao?
Một khi đại nghĩa lâm thân, dù là cừu nhân cũng nguyện ý đánh cược tánh mạng…
Phẩm chất bực này… Khó trách có được Sương Hàn chi kiếm thanh cao cô ngạo!
Nội tâm Hạ Tích Sương chấn động, thậm chí sinh ra vài phần kính nể đối với Trần Trầm.
Nói thật, nàng là một đời thiên kiêu, người có thể khiến nàng bội phục chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà tu vi thấp hơn nàng… Hắn là người đầu tiên đấy!
- Sư phụ nói nam nhân đều không phải thứ tốt, hôm nay xem ra cũng không hẳn là vậy.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được ân cần hỏi:
- Đạo hữu, có bị thương không?
- Ta không sao? - Trần Trầm có nén đau nhức kịch liệt vì bị thiêu cháy, mỉm cười đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Hạ Tích Sương nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên quay đầu, vung tay lên, hơn mười đạo kiếm khí lao ra, liền đánh lui Bất Tử Yêu Hoàng muốn nhân cơ hội càn quấy.
Nhìn Hạ Tích Sương cách đó không xa, Bất Tử Yêu Hoàng hận đến ngứa răng.
Nó đương nhiên biết vị thiên kiêu tiếng tăm lưng lẫy tuyệt thế của Nhân tộc này!
Hạ Tích Sương tuy chỉ mới là Nguyên Anh tu sĩ, nhưng dù là cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng không dám đắc tội nàng, phái nói thanh Phá Hiểu chi kiếm phía sau lưng nữ nhân này quả thực quá mức khủng bố.
Dùng Uẩn Thần Mộc làm vỏ kiếm, phối hợp với Hạo Nhiên Kiếm Tông bí thuật, hàm dưỡng 17 năm chưa từng ra khỏi vỏ, một khi xuất thế, thanh đệ nhất kiếm kia tất kinh thiên chi uy, dù là cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng chưa chắc có thể ngăn được.
Nữ nhân khủng bố như vậy, ai dám ép nàng?
Đang lúc nó chần chờ không biết có nên rút lui hay không, Hạ Tích Sương đã quay sang nói với Trần Trầm:
- Đạo hữu, kiếm của ngươi là quân tử chi kiếm, được Phá Hiểu tán thành, cho nên nó phá lệ để ta tiếp xúc, chỉ là không biết đạo hữu… Có nguyện ý cho ta mượn kiếm dùng một chút hay không?
Trong mắt Hạ Tích Sương ẩn chứa chờ mong.
Là một người yêu kiếm cực hạn, cả đời này kỳ thật nàng cũng không có mấy lần chạm vào kiếm.
Hết thảy cũng chỉ vì chờ đợi ngày Phá Hiểu xuất thế, để có thể tiến thẳng vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, tiến giai Nguyên Thần. Đây cũng là kỳ vọng của tông môn đối với nàng.
Nhưng hôm nay Phá Hiểu lại cho phép nàng dùng một thanh kiếm khác, điều này khiến nàng quả thực rất kinh ngạc, còn có vui sướng, nhưng bởi bản tính thanh lãnh, thế nên mới không biểu hiện ra cảm xúc quá mức kích động.
- Kiếm này của ta… Tính tình có chút cổ quái, cũng rất bá đạo.
Trần Trầm có chút xấu hổ, lỡ như Vạn Hóa Thần Phong đến tay Hạ Tích Sương lại biến thành đại khảm đao, một màn kia, hắn quả thực không dám tưởng tượng, chỉ sợ hình tượng xây dựng bấy lâu trong nháy mắt sụp đổ.
- Không sao, ta tin quân tử chi kiếm sẽ không đả thương ta. - Hạ Tích Sương mỉm cười, khẽ nói.
Mà phía sau nàng, cách đó không xa, Bất Tử Yêu Hoàng đã có quyết định, không chút do dự vọt vào chướng khí, xem ra là muốn chạy trốn.
- Vạn Hóa Thần Phong, hôm nay nếu ngươi dám làm ta mất mặt, ta sẽ đem ngươi ngâm hố phân ba ngày ba đêm!
Thấy vậy, Trần Trầm âm thầm cảnh cáo Vạn Hóa Thần Phong một trận, sau đó mới giao nó cho Hạ Tích Sương.
Hạ Tích Sương tiếp nhận Vạn Hóa Thần Phong, một đạo kiếm ý kinh người lập tức xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, kiếm khí cường đại đã vượt qua hàn khí trên thân nó.
Nhìn Vạn Hóa Thần Phong sắc bén cực điểm trong tay, trong mắt Hạ Tích Sương khó có được lóe lên tia ôn nhu, phối hợp với khuôn mặt thanh lệ kia, dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp không gì sánh được, khiến người không dám nhìn thẳng.
Sau đó, nàng vung mạnh một kiếm chém về phía Bất Tử Yêu Hoàng đang chạy trốn.
Không có kiếm khí kinh thiên, cũng không có linh lực bàng bạc, nhưng Bất Tử Yêu Hoàng đã bay xa hơn mười dặm bỗng nhiên bị gãy cánh.
- Hạ Tích Sương! Ngươi chờ đó cho ta!
Xa xa vọng đến tiếng kêu thảm của Bất Tử Yêu Hoàng, sau đó nó giãy dụa dùng một bên cánh tháo chạy.
Trần Trầm cũng đang thầm mắng không thôi.
- Vạn Hóa Thần Phong chó má, cũng là thứ phản đồ, sao trong tay ta lại không lợi hại như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận