Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 502: Kim Thiền Thoát Xác

Chương 502: Kim Thiền Thoát XácChương 502: Kim Thiền Thoát Xác
.Chương 502: Kim Thiền Thoát Xác
Cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc truyền đến, mấy hơi thở sau, Trần Trầm xuất hiện trong một đại điện tĩnh mịch, ngay sau đó từng Luyện Hư tu sĩ ừ sau lưng của hắn xông ra.
- Trở về?
Chờ tất cả mọi người rơi xuống đất, một âm thanh lãnh đạm từ đằng xa truyền đến.
Trần Trầm nhìn đi qua, người nói chuyện không phải ai khác, chính là Tà Thần điện trưởng lão lúc đó.
Nhìn thấy Tà Thần điện trưởng lão này, tất cả mọi người không tự chủ được cúi đầu để che giấu tâm tư trong mắt.
- Giới kia xảy ra chuyện U Minh đã nói với ta, nhưng mà hắn giờ đây còn chưa trở về phân bộ mà thôi, ta nghe nói, lúc hạ lệnh chiêu mộ, các ngươi không theo triệu tập đi tập kết?
Nói đến đây, ngữ khí của trưởng lão Tà Thần điện đã âm u đến cực điểm, trong đại điện xuất hiện một tia sát khí như có như không.
Rất nhanh có người chống đỡ không nổi, quỳ rạp xuống đất, quát:
- Trưởng lão, chúng ta là bị vây ở một chỗ nguy hiểm trong giới kia không thể đi ra, cho nên mới không nghe theo chiêu mộ!
- Thật sao? Vậy còn ngươi? Ngươi gọi Tà Linh đúng không? Ta nghe U Minh nói đại quân chinh phạt là bởi vì ngươi mà rơi vào thổ dân Hạ giới mai phục, kết quả đại quân chinh phạt toàn diệt, ngươi lại bình an trở về, cái này giải thích thế nào?
Tà Thần điện nhìn về phía Tà Linh.
Tà Linh nơi nào chịu nổi áp lực lớn như vậy, dọa đến hai chân không ngừng run rẩy, nói chuyện đều không lưu loát.
- Ta thấy ngươi là bị thổ dân bắt sống, lại tham sống sợ chết, mới phối hợp thổ dân giới kia dẫn dụ bọn ngươi U Minh mắc câu? Ha ha, ngươi quả thật nên chết.
Âm thanh của trưởng lão Tà Thần điện càng lạnh lẽo, hù dọa Tà Linh lắc đầu liên tục.
- Không... Ta không!
Nhưng mà đúng vào lúc này, ánh mắt trưởng lão Tà Thần điện đột nhiên sáng lên một cái.
Ầm!
Một tiếng vang rền, đầu Tà Linh trực tiếp nổ tung, vẫn lạc tại chỗ.
Trong lòng Trần Trầm nhẹ nhàng thở ra, còn may Tà Thần điện trưởng lão không cho Tà Linh quá nhiều thời gian, nếu không thật là có khả năng khai mình ra.
Diệt sát Tà Linh, trưởng lão kia vừa nhìn về phía đám người Trần Trầm.
- Phế vật, đều là phế vật! Các ngươi những người này, có một tính toán một, vĩnh viễn mất đi tư cách gia nhập Tà Thần điện, mặt khác, trước khi U Minh trở về, toàn bộ đều phải ở trong phân điện này.
Trưởng lão kia mắng một câu, sau đó phất ống tay áo một cái, quay người rời khỏi.
Cùng lúc đó, mấy đệ tử Tà Thần điện đi tới, không khách khí chút nào thôi táng mọi người đi ra ngoài, cũng không lâu lắm nhốt mọi người vào trong một trận pháp.
Mười mấy người ở trong trận pháp lạnh run, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía Trần Trầm, hình như đang hạ quyết tâm gì đó.
Cảm ứng được ánh mắt phía sau, trong lòng Trần Trầm vô cùng bình tĩnh.
Không bị trực tiếp diệt sát, chuyện này với hắn tới nói chính là kết quả không tệ, giờ đây tuy quản ở đây, nhưng hắn có Lục Đậu, tùy thời đều có thể phá trận rời khỏi.
Duy nhất có độ khó là như thế nào dưới mí mắt trưởng lão kia rời khỏi Tà Thần điện này.
Về phần đám người phía sau hắn...
Toàn bộ đều phải chết.
Vì an toàn của thân cận mình, hắn nhất định phải làm đến giọt nước không lọt.
- Vị tiền bối này, chúng ta đã nghe ngươi mới trở về Tà Thần điện này, giờ đây làm thế nào mới tốt?
- Đúng vậy, đúng vậy, U Minh đại nhân trở về sẽ giết chúng ta hay không, tiền bối, chúng ta phải làm gì?
Cũng không lâu lắm, có người không kiên nhẫn được nữa, bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm.
Trần Trầm liếc mắt nhìn đệ tử Tà Thần điện thủ vệ bên ngoài kia, thản nhiên nói:
- Chờ cơ hội.
Bởi vì đại quân chinh phạt lần này đều là tu sĩ Luyện Hư, cho nên vô luận là trận pháp giam giữ đám người mình, hay là đệ tử Tà Thần điện thủ vệ đều không mạnh.
Giống như đệ tử trông coi ngoài trận pháp kia, chỉ có tu vi Phân Thần kỳ, hắn dễ như trở bàn tay là diệt sát được rồi.
- Chờ cơ hội? Chờ U Minh trở về sao? Hắn luôn luôn bất cận nhân tình, ta thấy hắn tám chín phần mười sẽ giết chúng ta.
Có người căng thẳng nói, ngữ khí đã đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Trần Trầm thản nhiên nói:
- Ngươi đừng quên, chúng ta là số ít tu sĩ trừ hắn ra từ giới kia trở về, bất kể như thế nào, chúng ta đều có chút quen thuộc đối với giới kia, nếu Tà Thần điện muốn tiếp tục chinh phạt giới kia, giữ lại chúng ta hữu dụng hơn chúng ta nhiều.
- Đúng là có đạo lý như thế!
Nghe được lời nói của Trần Trầm, một đám người trong mắt lại tràn đầy sinh hi vọng.
...
Chờ đến đêm khuya.
Trần Trầm đột nhiên lấy ra một viên đá ra, khoe khoang nói đối với người chung quanh:
- Các ngươi nhìn một chút, đây là ta từ giới kia đạt được, tên là Bạch Hổ Tinh Phách Thạch, trong này cất giấu một tia tinh phách Chân Linh!
Mọi người xung quanh nghe đến đây trong mắt không có chút thèm muốn nào, chỉ có gì đó quái lạ.
Bạch Hổ Tinh Phách Thạch tất nhiên là bảo bối tốt, nhưng lúc này là lúc khoe khoang sao?
Người này hẳn là có bệnh?
- Bạch Hổ Tinh Phách Thạch? Vận khí của tiểu tử ngươi không tệ.
Từ bên ngoài trận pháp truyền đến một đạo âm thanh lờ mờ, Trần Trầm ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy chẳng biết lúc đệ tử thủ vệ kia nào đã đứng lên, đang cười như không cười nhìn hắn.
- Đại nhân, không biết ngươi có biết U Minh đại nhân hay không, nếu như ngươi biết, chờ sau khi hắn trở về, có thể thay ta nói tốt vài câu hay không? Bạch Hổ Tinh Phách Thạch này sẽ là thù lao!
Trần Trầm giả vờ cười nịnh nọt, nâng lên Bạch Hổ Tinh Phách Thạch, cẩn thận từng li từng tí nói.
Đệ tử thủ vệ kia nghe vậy hai mắt sáng lên, hắn và U Minh thực ra không quen, địa vị khoảng cách cũng lớn, nhưng vật liệu đưa tới cửa không có lý nào hắn lại từ chối.
Nói tốt hay không nói tốt, đối với những người này khác nhau ở chỗ nào? Đám người này, trong mắt hắn không sớm thì muộn đều là một chữ “chết”.
Nghĩ tới đây, hắn cười nói:
- Ta xác thực rất quen với sư đệ U Minh, lúc trước khi hắn còn chưa bái nhập môn hạ của điện chủ còn gọi ta một tiếng sư huynh đây!
Trần Trầm vui mừng quá đỗi nói
- Quá tốt rồi! Tiền bối, thứ này ngươi cần phải nhận lấy, là tâm ý của ta!
Đệ tử thủ vệ kia giả bộ khó xử, Trần Trầm thì hung hăng bước lên chân một người tu sĩ bên cạnh, tu sĩ kia lập tức rên khẽ một tiếng.
Thủ vệ đệ tử thấy vậy đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng nói:
- Kêu cài gì mà kêu, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Dứt lời hắn tương đối tự nhiên mở trận pháp ra, đi vào trong đó.
Lúc này hắn cũng không khỏi có chút bội phục tiểu tử nắm giữ Bạch Hổ Tinh Phách Thạch này, làm việc còn cơ trí như vậy, còn tìm lý do cho hắn, tiến vào trong trận pháp.
Phải biết tuy trưởng lão không thể nào triển khai toàn bộ thần thức hai mươi bốn giờ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tất cả mọi người trong điện, nhưng một chút dị thường vẫn sẽ dẫn tới hắn chú ý.
Bất ngờ mình thu vật liệu của tiểu tử này, nói không chừng sẽ bị lưu ý đến, nhưng nếu như cẩn thận một chút, bí mật một chút, sẽ không có vấn đề.
- Không có việc gì... Ta không sao.
Tu sĩ kia ủy khuất quát.
Mạng nhỏ của mình còn nắm giữ trong tay quái nhân này, đừng nói quái nhân này đạp chân hắn, cho dù là chặt chân hắn xuống, hắn cũng phải nói không có việc gì.
- Không có việc gì thì tốt, ha ha.
Đệ tử thủ vệ cười nhạt nói, sau đó bất động thanh sắc đi ngang đến bên cạnh Trần Trầm, đơn giản bố trí một trận pháp ngăn cản thần thức, cuối cùng duỗi tay ra muốn lấy đi Bạch Hổ Tinh Phách Thạch trong tay Trần Trầm.
Nhưng ngay khi hắn đưa tay ra, Trần Trầm cũng thu Bạch Hổ Tinh Phách Thạch vào.
- Ngươi đây là ý gì? Đùa nghịch ta... \
Đệ tử thủ vệ kia giận tím mặt, nhưng nói được nửa câu, hắn đã nói không được nữa, bởi vì có một tay đã trực tiếp xuyên thủng bộ phận quan trọng của hắn, đồng thời đánh tan Nguyên Thần của hắn.
Tu sĩ khác thấy vậy cực kỳ hoảng sợ, trong lúc nhất thời căn bản không hiểu rõ xảy ra chuyện gì, dù sao thì mọi việc đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Trần Trầm không để ý tới bọn hắn, mà lấy tốc độ cực kỳ kinh người đổi lại y phục của đệ tử thủ vệ, đồng thời khuôn mặt cũng biến thành giống đệ tử thủ vệ đó, tiếp đó ngênh ngang đi ra bên ngoài trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận