Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 103: Biến Số

Chương 103: Biến SốChương 103: Biến Số
         Trần Trầm ngồi trong Vô Tâm Điện thật lâu, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.
Trọng Diệp không lập tức làm khó hắn là vì hắn ta thật sự không có người để dùng.
Trong mười tám tiểu tông vẫn có người có thể đối phó được đám Tiêu Hoàng, Huyền Hồng.
Nhưng Diệp Vô Sinh thì quả thật khó chơi.
Tề Bất Phàm chết rồi, lúc này đây hắn ta cũng chỉ có thể dựa vào Trần Trầm, như vậy mới không phá hỏng kế hoạch thiết lập lại địa vị ba mươi sáu tông.
Đương nhiên, Trần Trầm cũng không tin sau khi đánh bại Diệp Vô Sinh, Trọng Diệp sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình.
Bất quá, hiện tại trong lòng hắn có một nghi vấn, đó chính là linh vật Viên Kình Thiên.
Trọng Diệp đã phải dùng đến hắn, điều đó có nghĩa là Viên Kình Thiên không thể dùng, càng nói rõ hắn ta không biết Viên Kình Thiên có tu vi cao thâm.
- Chẳng lẽ Viên Kình Thiên kia không phải người Vô Tâm Tông? Có khi nào là…
Một ý niệm mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong đầu Trần Trầm, không cách nào xua đi được.
Hắn luôn có cảm giác bài danh chiến hôm nay sẽ sinh biến.
Bất quá, bất kể như thế nào, đều phải thông tri sư phụ một tiếng.
Vô luận là chuyện Vô Tâm Tông sẽ ra tay với hắn, hay chuyện bài danh chiến phát sinh dị biến, có sư phụ ở phụ cận, hắn mới vững tâm.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm không chút do dự đứng dậy, đợi đến khi ra khỏi hoàng cung, hắn yên lặng lấy ra một tấm lệnh bài đưa tin, báo cáo tình huống cho Tiêu Vô Ưu.
Về đến Di Nhiên Cư, thấy Trần Trầm bình an, tất cả mọi người đều vô cùng kích động.
Nhưng Trần Trầm lại không cười nổi, mà gấp rút an bài mọi chuyện, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.
- Triệu trưởng lão, nếu như sau bài danh chiến, ta bị giữ lại, hoặc xảy ra huyện gì khác, các ngươi nhất định phải đi trước! Không cần lo cho ta! - Cuối cùng, Trần Trầm một lần nữa cường điệu với Triệu trưởng lão.
- Thế nhưng..
- Không có nhưng nhị gì cả, ta không dễ dàng chết như vậy đâu, các ngươi sẽ làm liên lụy ta.
Sau khi Trần Trầm nghiêm túc nói xong câu đó, không có mấy người phản bác.
Thấy vậy, hắn liền xoay người rời khỏi Di Nhiên Cư, đi đến võ đài.
Hiện tại, hắn quả thực không dễ chết, trừ phi gặp phải siêu cấp cao thủ dùng một chưởng đập hắn thành cám, bằng không thì với số thiên tài địa bảo trong nhẫn trữ vật, mỗi một phút hắn có thể khôi phục bảy tám thành.

Một lát sau, trên quảng trường.
Ba mươi sáu tông Thánh tử, Thánh nữ tề tụ, chỉ có điều mười tám tiểu tông thiếu đi vài người.
Vị trí trên đài cao thuộc về tông của Tề Bất Phàm lúc này trống trơn, chỉ còn cờ Lạc U Tông treo cao.
Ngoài ra, trong mười tông đầu cũng có hai vị trí trống.
Về phần nguyên nhân…
Toàn bộ Thánh tử, Thánh nữ đều nhìn về phía Trần Trầm đang ngồi ở vị trị thứ mười bốn trên đài cao.
Chính do người này.
Đêm qua, hắn đã xuống đường đánh chết ba vị Thánh tử, trong đó có thiên kiêu xếp thứ hai Đại Tấn, Tề Bất Phàm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Trần Trầm có thêm mấy phần kính trọng, đây là tôn trọng đối với cường giả.
Ngay cả U Lan Tâm bên cạnh Trần Trầm lúc nói chuyện cũng cẩn thận hơn vài phần.
- Trần sư huynh… Khụ khụ, tối hôm qua ta vụng trộm đặt cho Tề Bất Phàm 200 linh thạch, thật xin lỗi…
- Không sao đâu! – Trần Trầm nhàn nhạt đáp.
Hiện tại, hắn căn bản không có tâm tư để ý chuyện linh thạch.
Thấy thần sắc Trần Trầm lạnh như băng, U Lan Tâm khẽ run lên, ngay sau đó lấy ra một vái túi trữ vật, ném cho Trần Trầm.
- Sòng bạc trả lại linh thạch, đây là lão bản sòng bạc nhờ ta mang đến cho ngươi, còn nói đa tạ Thánh tử đại ân không giết.
Trần Trầm tiếp nhận túi trữ vật, tùy tiện kiểm tra một lượt, bên trong có khoảng ba vạn linh thạch.
Xem ra sòng bài lấy phần của Tề Bất Phàm cho hắn.
Còn chuyện đại ân không giết, đúng thật có đạo lý như vậy, nếu như hắn thông sát (1), e là dân cờ bạc cùng sòng bài toàn thành ngày sau không cần “làm nghề” nữa.
(1) Thông sát hay còn gọi là ăn sạch, là một thuật ngữ trong cờ bạc. Cái này quý đạo hữu có thể tìm hiểu trên google.
Cho dù sòng bài không bồi bao nhiêu, nhưng không có người đánh bạc, thì bọn họ cũng không có cơm ăn nữa.
Ngay khi Trần Trầm thu hồi túi trữ vật, xa xa, Trọng Diệp đột nhiên lên tiếng.
- Đêm qua Lạc U Tông Thánh tử cùng Thiên Vân Tông Thánh tử vì chuyện riêng phát sinh xung đột, Thiên Vân Tông Thánh tử đánh chết Lạc U Tông Thánh tử, theo lý thuyết, vị trí tông môn đệ nhị nên thuộc về Thiên Vân Tông Thánh tử.
Nghe hắn nói thế, đám Thánh tử, Thánh nữ đồng loạt nhìn về phía Trần Trầm, mỗi người một biểu cảm.
Bọn họ đều biết Trần Trầm cùng Trọng Diệp đã gặp mặt một lần.
Nhìn tình huống hiện tại, chẳng lẽ Thiên Vân Tông đầu phục Vô Tâm Tông?
Trong mắt đám Tiêu Hoàng, Huyền Hồng cùng Diệp Vô Sinh cũng có chút phức tạp.
Phải biết vị trí đệ nhị tông môn vẫn luôn là Thanh Long Môn, một trong Tứ Thánh Môn, chiếm giữ.
- Trọng Diệp vậy mà lại chơi trò chia rẻ vặt vãnh này…
Trần Trầm thầm mắng một câu, hắn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vào vị trí thứ hai, không bao lâu sau, cờ Thiên Vân Tông đã thay thế cờ Lạc U Tông.
Thấy một màn như vậy, khóe môi Trọng Diệp cong lên.
Ngay sau đó, hắn nhìn một lượt tất cả Thánh tử, Thánh nữ, lạnh nhạt nói:
- Ngày cuối cùng bài danh chiến, hiện tại bắt đầu.
Từ lúc bắt đầu bài danh chiến, cho đến khoảng thời gian sau đó, không khác với Trần Trầm dự liệu là bao.
Hầu hết đều là tuyệt đối yên tĩnh, ngẫu nhiên phát sinh khiêu chiến cũng là tôm tép đấu nhau, nếu không phải vì điều chỉnh chiến lược, đám người này căn bản sẽ không đánh, trực tiếp nhận thua.
Tất cả mọi người dồn hết khí lực để đánh một trận cuối cùng buổi chiều.
Đám cao thủ như Diệp Vô Sinh, Tiêu Hoàng cũng không có ý định ra tay. Hiện tại, bọn họ cần làm là tự bảo vệ mình, về phần minh hữu, chỉ có thể tự cầu phúc mà thôi.
Đồng minh giữa ba mươi sáu tông vốn là yếu ớt như vậy.
Cứ thế, một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, gần như tất cả cao thủ đều không lên đài.
Đến chiều.
Hào khí trên võ đài phát sinh thay đổi, rốt cuộc cũng không có qua loa như lúc sáng, mà chuyển thành khắc nghiệt cùng ngưng trọng.
Đám Diệp Vô Sinh thì thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào Trọng Diệp.
Chỉ cần Trọng Diệp dùng cơ hội khiêu chiến của mình, trở về vị trí đệ nhất, đó cũng là lúc bọn họ thanh toán đám người mười tám tiểu tông.
Hôm nay, mười tám tiểu tông không có Tề Bất Phàm, những người còn lại căn bản không tạo thành uy hiếp.
Nếu thật có uy hiếp, vậy cũng chỉ có Trần Trầm ở đằng kia đang ngủ gà ngủ gật mà thôi.
Nhưng Trần Trầm sẽ thật sự ra tay với bọn họ? Không ai biết được, thời khắc này, đành phải đánh cuộc một lần!
Nhìn thần sắc mấy người Diệp Vô Sinh, Trọng Diệp liếc nhìn Trần Trầm, ánh mắt hàm chứa ý tứ cảnh cáo, sau đó bước lên lôi đài.
- Vô Tâm Tông Trọng Diệp khiêu chiến Phong Ẩn Môn Viên Kình Thiên.
Nghe được câu này, đám người Diệp Vô Sinh siết chặt nắm tay.
Đợi đến lúc Trọng Diệp thay thế Viên Kình Thiên quay về vị trí thứ nhất, chính là lúc bọn họ ra tay.
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến toàn trường nghẹn họng nhìn trân trối.
Viên Kình Thiên vốn dĩ làm linh vật vậy mà không trực tiếp nhận thua, trái lại, hắn còn phi xuống lôi đài.
Nhìn Viên Kình Thiên trước mặt, Trọng Diệp nhíu mày.
Đây là có ý gì? Muốn đánh với hắn?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Viên Kình Thiên thi lễ thật sâu với Trọng Diệp, cung kính nói:
- Trọng sư huynh, ngài là thiên kiêu đệ nhất Đại Tấn, Kình Thiên ngưỡng mộ đã lâu. Cho đến bây giờ, Kình Thiên vẫn muốn cùng Trọng sư huynh giao thủ một lần, kính xin Trọng sư huynh thành toàn.
- Viên Kình Thiên, ngươi điên rồi hả? – Trọng Diệp lạnh lùng hỏi.
Đây là lúc để tỷ thí à?
Hơn nữa, ba mươi sáu tông cũng biết ngươi là người của ta, hôm nay đánh ở đây, chẳng khác nào tự nhận Trọng Diệp ta quản lý không nghiêm sao?
- Trọng sư huynh, ta không điên, kính xin Trọng sư huynh thành toàn. – Viên Kình Thiên khom người, ngữ khí vô cùng chân thành.
Trong mắt Trọng Diệp lập tức tràn ngập lửa giận, rét lạnh nói:
- Nếu ngươi đã thiếu đòn, vậy thì chớ trách ta mạnh tay.
Dứt lời, khí tức Bán bộ Kim Đan bộc phát, cả người như điện quang hỏa thạch (2) vọt về phía Viên Kình Thiên, một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn.
(2) Ý chỉ cực nhanh.
Một kích kia cũng không nhẹ hơn là bao so với lúc hắn đối phó Diệp Vô Sinh cùng Lâm Tiến, hiển nhiên, Trọng Diệp đã thật sự bị chọc giận.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên.
Ngay trước ánh mắt hoảng sợ cực điểm của toàn bộ Thánh tử, Thánh nữ, Viên Kình Thiên cũng đối lại một chưởng, song chưởng va vào nhau, linh khí đáng sợ tràn ra bốn phía, trực tiếp chấn vỡ lôi đài.
Nhưng Viên Kình Thiên không có dấu hiệu thối lui.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Trầm giật mình.
Trước đó, hắn phát hiện, lúc Viên Kình Thiên cúi người hành lễ, trong mắt hắn ta lóe lên tinh quang.
Xem ra, tên này thật muốn gây sự.
Mà điều đó cũng có nghĩa là bài danh chiến ba mươi sáu tông sinh biến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận