Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 161: Đây Chính Là Chiến Hữu!

Chương 161: Đây Chính Là Chiến Hữu!Chương 161: Đây Chính Là Chiến Hữu!
         Thấy kim giáp tướng lãnh nằm trên mặt đất run rẩy, Trần Trầm nhíu mày.
Chẳng lẽ người này có chứng sợ hãi chiến trường? Sao vừa ra trận là nằm vật ra đất phát run thế kia?
Tuy trong lòng có chút tiếc hận, nhưng hắn vẫn bay đến đó.
Nói thế nào đi nữa thì người này mặc dù bản thân trọng thương nhưng vẫn nguyện ý ra chiến trường, chỉ riêng phẩm chất đó đã đủ khiến người khâm phục.
- Tướng quân, ngươi bị thương, cần gì phải miễn cưỡng tham chiến?
Trần Trầm bước đến bên cạnh kim giáp tướng lãnh, đỡ hắn lên.
Nhìn thấy Trần Trầm, ánh mắt kim giáp tướng lãnh đã dần dần có tiêu cự, chỉ có điều trong mắt vẫn còn mờ mịt, thì thào nói:
- Đại huynh đệ, Đại Tấn ngươi định đánh xong trận này không phát triển nữa à? Bằng không thì sao lại tốn hao thật lớn như thế chỉ để thủ thành?
Nghe vậy, ánh mắt Trần Trầm tối xuống, thở dài nói:
- Yêu tộc không diệt, có nơi nào là nhà? Tu sĩ Đại Tấn ta tuy nhỏ yếu, nhưng lại dám liều!
Nghe hắn nói, kim giáp tướng sĩ ngồi thẳng dậy, xoa xoa khóe mắt, dùng ngữ khí vô cùng bi phẫn nói:
- Vậy sao ngươi không nói sớm?
- Sao hả? - Trần Trầm lộ vẻ nghi hoặc.
Nói hay không nói thì liên quan gì ngươi? Huống chi ba ngày này ngươi phát bệnh, bảo ta nói với ngươi thế nào?
- Không có gì… Vậy tại hạ trở về nghỉ ngơi. - Kim giáp tướng lãnh có khổ mà không nói được, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống bi phẫn, chống trường thương dẫn đầu quân sĩ quay về đại doanh.
Dưới hào quang trận pháp, tấm lưng kia đặc biệt thê lương.
Đợi tiến vào nội thành, kim giáp tướng lãnh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lập tức lấy ra một khối thông tin lệnh bài, há miệng liền mắng:
- Đồ chó chết nhà ngươi, không phải chỉ đắc tội ngươi thôi sao? Vậy mà điều ta đến thành thứ mười sáu? Ha ha, chỉ có sáu gã Nguyên Anh!
- Mà vậy thì sao? Lão tử dù có chết trận ở đây cũng phải mắng ngươi một câu! Đậu móa cả nhà ngươi!
Một lát sau, bên kia vang lên âm thanh tức giận.
- Ngươi chờ đó cho ta, vốn có người cầu tình, nói với ta ngươi biết sai rồi, ta còn suy nghĩ mấy ngày nữa điều ngươi về, hôm nay xem ra ngươi muốn đâm đầu xuống cống rồi!
- Tốt, rất tốt! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi chuẩn bị ở lại thành thứ mười sáu vĩnh viễn đi!
Nghe thế, kim giáp tướng lãnh hết sức hài lòng, tiện tay ném thông tin lệnh bài đi.
- Mẹ nó! Cuối cùng lão tử cũng cơ trí được một lần, đắc tội tên thủ trưởng chó má kia lần nữa chẳng phải xong việc à? Hắc hắc!
...
Trần Trầm quay về tường thành, thu 50 khẩu linh pháo vào nhẫn trữ vật.
Đáng tiếc, môt mình hắn không thể điều khiển được mấy khẩu linh pháo, bằng không, Nguyên Anh cường giả có lợi hại hơn hắn cũng dám đánh đấy.
Đám tu sĩ Đại Tấn nhìn cường giả Yêu tộc chạy tứ tán, thần sắc vô cùng phức tạp.
Hiện tại an toàn thì an toàn rồi đấy, nhưng một vấn đề khác lại phát sinh.
Người ta không đánh với bọn họ, bọn họ lấy đâu ra linh thạch chuộc thân?
Nếu như bán mình không phải trả tiền… Vậy bọn họ nguyện bán thêm lần nữa đấy!
Trần Trầm nhìn chúng tu sĩ Đại Tấn, cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Cầm nhiều văn tự bán mình như vậy, nếu như đám người này không có thu nhập, vậy thì hắn rất có thể sẽ bị bệnh “thiếu máu” thật đấy.
Cũng không thể đưa mấy ông chủ bà cô này vào kỹ viện được.
Bất quá, cũng có một chút kinh hỉ, đó chính là tu sĩ Đại Tấn đã đoàn kết hơn so với lúc trước.
Giờ phút này, bọn họ không còn chia rẽ nữa.
Cùng một thế giới, cùng một mộng tưởng, hôm nay, trên người bọn họ đã có chung nhãn hiệu: Tu sĩ bán thân.
Có cùng mục tiêu, đó chính là kiếm linh thạch chuộc thân.
Mọi người có cùng chung chí hướng đương nhiên đoàn kết không ít, trái lại, vì không có bán mình, Tiêu Vô Ưu nhìn có vẻ lạc loài.
...
Đang lúc Trần Trầm còn đang suy tư mấy chuyện loạn thất bát tao, một khối thông tin lệnh bài trong nhẫn trữ vật đột nhiên sáng lên.
- Thành thứ mười đến thành thứ hai mươi nghe lệnh, thành thứ mười lăm gặp hơn hai mươi yêu tu Nguyên Anh tiến công, tràn đầy nguy cơ! Nếu như có lực lượng trống, mau chóng đến cứu viện!
Nhìn thấy mệnh lệnh này, Trần Trầm có chút xấu hổ, rất rõ ràng là đám yêu tu kia đã dồn hết lực lượng về thành thứ mười lăm.
Có nên đi giúp hay không?
Trần Trầm vô thức nhìn về phía Tiêu Vô Ưu.
Thần sắc Tiêu Vô Ưu ngưng trọng, căn bản không chút do dự, trầm giọng nói:
- Lưu lại một Nguyên Anh giữ thành, phòng ngừa ngoài ý muốn, những người còn lại theo ta tiến về thành thứ mười lăm, Kim Đan tu sĩ đi hay không, tự bản thân quyết định.
Dứt lời hắn lập tức bay thẳng đến thành thứ mười lăm.
Đám Kim Đan tu sĩ cũng nối gót theo sau, nói đùa, bọn họ còn muốn chuộc thân đấy, không chiến sao được?
Dù sao thủ thành thay người ta cũng không có quá nhiều áp lực, thấy tình huống không đúng, lập tức bỏ chạy là được. Người khác còn có thể nói gì!?
Thấy vậy, Trần Trầm cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn thấy Trần Trầm, Tiêu Vô Ưu lộ ra tươi cười.
Đồ đệ nhà mình dù hay hố người, nhưng nội tâm vẫn hiểu rõ đạo lý đấy!
- Đồ đệ, có lẽ ngươi không biết, sau khi chiến tranh chấm dứt, Nhân tộc sẽ căn cứ công tích của các thế lực mà ban thưởng cùng nâng đỡ, đấy cũng là nguyên nhân mà môn phái nắm giữ Nhân tộc sắc lệnh nhanh chóng quật khởi sau khi trở về.
- Giống chúng ta thủ thành, đương nhiên thủ càng tốt thì công lao càng tốt, nếu thỉnh thoảng có thể trợ giúp những thành khác, vậy thì càng tốt hơn.
Nghe vậy, Trần Trầm như nghĩ ra cái gì đó, liền hỏi:
- Vậy nếu như thường xuyên cầu viện thành khác, chẳng phải công tích sẽ bị giảm xuống sao?
- Đó là đương nhiên, đạo phòng tuyến thứ hai ngoại trừ hơn trăm thành trì còn có hai chi đội ngũ đặc thù, một khi đại trận phòng hộ bị công phá, hai chi đội ngủ này sẽ nhanh chóng xuất hiện cứu viện, đồng thời tuyên bố lệnh cầu viện đối với các thành phụ cận.
- Một khi ban bố lệnh cầu viện, thành trí có đại trận bị kích phá cũng bị ghi tội đấy!
Nghe Tiêu Vô Ưu giải thích, Trần Trầm đã hiểu rõ, đồng thời cũng có cách nghĩ khác.
Thành thứ mười lăm cách thành thứ mười sáu không đến trăm dặm, cho nên không bao lâu sau, mọi người đã chạy đến nơi.
Lúc này đang là thời điểm đại chiến kịch liệt, chỉ nhìn không trung, song phương đã có hơn 30 vị Nguyên Anh tham chiến.
Ngoài ra, Thiên Mạc đại trận phía trên thành thứ mười lăm cũng đã bị oanh thành một cái động lớn.
Bên cạnh đại động, một đám Kim Đan đang đánh sống đánh chết, gần như mỗi một khắc đều có người bị thương, vẫn lạc.
Nhìn thấy viện quân đột nhiên đến, thủ lĩnh thành thứ mười lăm, một lão giả Nguyên Anh hậu kỳ cảm động thiếu chút lệ nóng đoanh tròng.
Hắn biết rõ đại trận bị phá sẽ nhanh chóng có viện quân đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Hơn nữa thoáng cái đến nhiều Nguyên Anh như vậy, còn có thêm mười mấy tên Kim Đan.
Xem ra đều là tu sĩ thành thứ mười sáu, chẳng lẽ thành thứ mười sáu không cần thủ sao?
Cái gì gọi là chiến hữu? Chính là đây! Quá cảm động rồi!
Nghĩ đến đây, hắn vội hô to:
- Đạo hữu thành thứ mười sáu, tình nghĩa lần này lão phu ghi tạc trong lòng, kính xin nhanh chóng xuất thủ, đội ngũ đặc thù còn cần một khoảng thời gian nữa mới đuổi tới. Nếu như lần này có thể thủ thành, thành thứ mười lăm ta tất có hậu tạ!
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu không chút do dự, lập tức tham chiến.
Những tu sĩ Đại Tấn khác cũng như thế, tuy tu sĩ Đại Tấn không dốc toàn bộ lực lượng, nhưng thành thứ mười lăm đột nhiên có nhiều trợ giúp như vậy, áp lực cũng giảm mạnh.
Trần Trầm đương nhiên cũng xuất thủ, bất quá lần này hắn đã học xong bớt thể hiện, chỉ đảo quanh trong đám Kim Đan yêu tu, chiêu số cũng không lòe loẹt như trước.
Thế nhưng hắn vẫn bị chúng yêu liếc mắt nhận ra.
Xa xa, yêu tộc Hổ Uy thấy được Trần Trầm, hai mắt lập tức phát sáng, quát:
- Đại ca, hắn chình là tên thiên kiêu Nhân tộc kia! Giết hắn!
Nghe tiếng hô, Trần Trầm á khẩu.
Mình đã điệu thấp vậy rồi mà vẫn bị phát hiện?
Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của mình? Dù tận lực thu liễm phong mang, nhưng vẫn là ngôi sao sáng chói nhất trời đêm?
Không đợi Trần Trầm kịp đắc ý, tươi cười trên mặt của hắn đã cứng lại, bởi vì Yêu tộc thoáng cái xuất động năm tên Nguyên Anh đuổi theo hắn.
- Cmn!
Trần Trầm tức giận mắng một câu, lập tức phi ra xa… Vãi, không thể chạy về phía thành trì được!
Mình trêu chọc ai chứ hả? Lại xuất động nhiều cao thủ như vậy đi giết mình?
Trên chiến trường có không ít người ngẩn ra, nhất là chúng tu sĩ thành thứ mười lăm, đại nhân vật từ nơi nào đến, vậy mà thoáng cái đã mang đi năm tên Nguyên Anh yêu tu?
Đối với thân ảnh đang điên cuồng tháo chạy kia, bọn họ đều vô thức nhìn bằng ánh mắt kính nể.
...
Trần Trầm ngự kiếm bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, đám cường giả Nguyên Anh phía sau cũng không kém, so với Hổ yêu lần trước, thực lực năm tên Nguyên Anh này hơn xa.
Nhất là con chim to kia, tốc độ vô cùng nhanh, coi bộ sắp bắt kịp hắn rồi.
Nhưng đúng lúc này, phía trước cách hắn không xa, một thân ảnh hiện lộ từ trong một đoàn chướng khí kỳ quái.
Trong đám người, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Viên Kình Thiên trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ nói:
- Là tên Trần Trầm đáng chém ngàn đao kia! Xem ra hắn lại làm cái gì khiến người người oán trách rồi~!
Nhìn thấy đám người Ma môn, Trần Trầm cũng có chút khiếp sợ.
Nghe nói tình huống thành thứ mười hai là nghiêm trọng nhất đấy? Sao mấy con… hàng này còn rãnh đi cứu viện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận