Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 203: Bầy yêu loạn vũ

Chương 203: Bầy yêu loạn vũChương 203: Bầy yêu loạn vũ
         Ngọc Quỳnh thấy hình ảnh đó cũng cho rằng mình nói hơi quá đáng.
- Sư phụ, vốn tưởng ta bái vào môn hạ của người thì sẽ được người tín nhiệm, bởi vậy nên trong tình huống chưa có chứng cứ ta vẫn thẳng thắn kể cho người nghe. Nay xem ra là đệ tử suy nghĩ nhiều, người không tín nhiệm ta, hai sư đồ chúng ta chưa đến mức thật lòng nói hết với nhau. Sư phụ, ta đi đây! Nếu ta không thể trở về . . .
Trần Trầm còn chưa nói xong thì đã có một thanh chủy thủ màu đen nhét vào tay của hắn.
Vẻ mặt Ngọc Quỳnh ghét bỏ nói:
- Trong Diệt Hồn Nhẫn này ẩn chứa một kích của cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh, là báu vật cực kỳ quý giá, ngươi cầm đi, về sau bớt giở trò này giùm.
Nàng thật sự không còn lời nào để nói với đệ tử này.
Mắt Trần Trầm ướt nước cất Diệt Hồn Nhẫn, trịnh trọng bảo chứng:
- Sư phụ yên tâm, lần này đi đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức điều tra rõ chân tướng!
Ngọc Quỳnh gật đầu, đáy mắt lóe tia sát ý:
- Nếu thật sự có vấn đề thì nhớ nhổ cỏ tận gốc, đừng để lại tai họa ngầm. Đương nhiên, nếu thu hoạch được gì thì ngươi tốt nhất là nộp lên trên.
- Sư phụ, việc này quan trọng, ta phải trở về chuẩn bị, cáo từ!
Trần Trầm chắp tay, lật đật xoay người đi, Ngọc Quỳnh chưa kịp phản ứng lại đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Bỏ lại Ngọc Quỳnh một mình trong gió.
Dường như hôm nay nàng lỡ chịu thiệt thì phải?
Thật khó phòng bị chiêu trò của tiểu tử này!
. . .
Nửa ngày sau.
Trần Trầm và Dư Hỏa, Tô Liên ngồi trên một chiếc thuyền bay loại nhỏ bay tới nơi Ô Tiên Tông trấn thủ.
Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên, Dư Hỏa và Tô Liên cũng mỗi người dẫn theo một người, đều là tu vi Ngyên Thần trung, hậu kỳ.
Chỉ xem ánh mắt sắc bén kia thì Trần Trầm biết hai người này không phải kẻ yếu, bàn về sức chiến đấu tuyệt đối mạnh hơn hai Luyện Đan Sư Dư Hỏa, Tô Liên mảng lớn.
Hắn thì phải ‘mất sức’ đập hai phát mới đập dẹp hai người này được.
Đại sư huynh Dư Hỏa lời nói thấm thía, vẻ mặt quan tâm:
- Tiểu sư đệ, chuyến này đến Ô Tiên Tông, ngươi giao cho hai chúng ta luyện thay phần của ngươi là được. Nhưng tiểu sư đệ nhớ bỏ thời gian ra học tập cách giao tiếp với người, ngươi còn nhỏ lắm, cơ hội rèn luyện như vậy rất hiếm có cho ngươi.
Trần Trầm nghiêm túc gật đầu, ngoan vô cùng.
Hắn không nói cho Dư Hỏa và Tô Liên biết về mối nghi ngờ Ô Tiên Tông, nếu không thì với tính cách thành thật của họ e rằng sẽ làm Ô Tiên Tông hoài nghi ngay, khi đó Trần Trầm khó mà điều tra.
Một đường đi về phía nam.
Thuyền bay lướt đi khoảng mấy vạn dặm thì đáp xuống một tòa thành lớn.
Thành này tên gọi Phục Côn thành, là thành thị quan trọng của Đông Cương, bởi vì Ô Tiên Tông có biểu hiện rất tốt trong Đông Cương nên được giao cho nhiệm vụ trấn thủ.
Ô Tiên Tông cũng không phụ kỳ vọng, phối hợp mấy vạn tu sĩ trong thành cứng rắn đánh tan mấy đợt tiến công của yêu tộc.
. . .
Thuyền bay vừa chạm đất thì một đám tu sĩ mặc đồ trắng đen giao nhau xếp hàng nghênh tiếp.
Hai lão nhân dẫn đầu mặt mũi hiền lành, vẻ mặt thân thiện, trông thấy đoàn người Trần Trầm thì như nhìn thấy phụ thân ruột, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt gợn sóng.
- Chúng tu sĩ Ô Tiên Tông kính chào Thượng Sử Ngọc Đỉnh Đan Tông! Thượng Sử đến đây thật sự là vinh hạnh cho Ô Tiên Tông ta! Nghe đồn Luyện Đan Sư của Ngọc Đỉnh Đan Tông khí độ bất phàm, hiện giờ gặp mới biết đúng như lời đồn! Chư vị giáng lâm khiến Ô Tiên Tông rực rỡ hẳn lên! Mấy vị Thượng Sử, mời qua bên này, Ô Tiên Tông chúng ta đã chuẩn bị yến hội đón gió tẩy trần cho các vị.
Dư Hỏa và Tô Liên bề ngoài bình thường, được nghe khen thì cười tươi như hoa, khách sáo vài câu rồi đi theo sau hai lão nhân.
Trần Trầm vốn khí độ bất phàm, nghe lời khích lệ đến nhàm tai rồi, hắn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, ngoài mặt giả vờ hân hoan.
Chốc lát sau.
Đoàn người đi vào một phủ đệ to lớn trong thành, bên trong đã chuẩn bị yến hội cực kỳ xa hoa, ngoài ra có nhiều nữ tu oanh yến õng ẹo tạo dáng.
Cảm thụ sự trọng thị của Ô Tiên Tông, tâm tình Dư Hỏa Tô Liên càng tốt hơn. Nhưng sư huynh sư tỷ đều là Luyện Đan Sư, cực kỳ không thói quen phong cách xa hoa lãng phí này.
Dư Hỏa lạnh nhạt nói:
- Tông chủ, thái thượng trưởng lão, ca múa thì miễn đi, đang lúc hai tộc đại chiến, không cần như vậy.
Dư Hỏa, Tô Liên và Trần Trầm đều ngồi ở ghế bề trên. Viên Kình Thiên và hai tùy tùng thì đứng sau lưng ba người.
Hai lão nhân Ô Tiên Tông nghe vậy nghiêm nghị nói:
- Ngọc Đỉnh Đan Tông không uổng là đại tông môn nhân tộc, đại nghĩa như vậy, chúng ta đều thua xa, đã bêu xấu trước mặt mấy vị Thượng Sử!
Dư Hỏa rối rít xua tay, vẻ mặt hãnh diện.
Tô Liên cười cười, nhưng nét mặt cũng lộ chút đắc ý.
Chỉ mình Trần Trầm là hờ hững không lên tiếng.
Ca múa bị dẹp bỏ, rất nhanh, một đám tu sĩ Ô Tiên Tông ngồi vào chỗ, đều là cao tầng của tông môn, trong đó có hơn mười lăm tu sĩ Nguyên Anh.
Ngoài ra, những tu sĩ rót rượu mang thức ăn lên cũng có tu vi không thấp.
Đám cao tầng Ô Tiên Tông không ngừng tâng bốc đoàn người Trần Trầm, tu sĩ tới lui cũng đặc biệt chăm sóc ba người.
Dư Hỏa và Tô Liên chưa uống bao nhiêu rượu nhưng đã say trong lời khen, mắt mông lung.
Hai người bắt đầu không ngừng thổi phồng, khoe khoang thuật Luyện Đan của mình cường đại cỡ nào, bảo đảm chuyến đi này sẽ luyện ra đan dược khiến Ô Tiên Tông vừa ý.
Đám người Ô Tiên Tông càng thuận thế nịnh hót, ở trong mắt Trần Trầm thì cảnh tượng này giống kiếp trước thấy một đám người cùng sếp ăn cơm, nhìn quen mắt rồi.
Trần Trầm yên lặng uống một ly rượu, hỏi thầm:
- Hệ thống, trong phạm vi trăm mét có mấy bán yêu?
Hệ thống nhanh chóng liệt kê ra một đống.
Mí mắt Trần Trầm co giật, hỏi kiểu khác:
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước có mấy người?
[Sáu người, gồm có kí chủ, hai thước bên trái kí chủ . . .]
Trần Trầm không tra xét tiếp nữa.
Trong phạm vi trăm mét, sáu người.
Ha ha, vừa lúc nhóm bọn họ gồm sáu người.
Hàm nghĩa trong đó đã rõ rành rành.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm quét mắt qua gần trăm tu sĩ Ô Tiên Tông ăn uống linh đình, qua lại như thoi đưa trong yến hội, mắt của hắn bắn ra tia cực kỳ sắc bén.
Có ai ngờ rằng đám tu sĩ Ô Tiên Tông mặt ngoài vô cùng hiền hòa, cười tươi rói này lại là . . .
Không có một con người nào trong đó!
Trần Trầm thở hắt ra, vẻ mặt dần trở về ung dung.
Trong lãnh thổ nhân tộc luôn khoan dung với bán yêu, không đuổi tận giết tuyệt.
Là bán yêu, dù cho bại lộ thân phận, cùng lắm phải chịu đựng ánh mắt khác lạ của thế tục.
Nhưng nguyên tông môn bán yêu thì chưa nghe bao giờ.
Xem ra Ô Tiên Tông thật sự có vấn đề.
Lại nhìn đại sư huynh Dư Hỏa liên tục cụng ly với mấy cao tầng Ô Tiên Tông, Trần Trầm thầm lo âu.
Hắn đã hiểu ý nghĩa của câu vào miệng cọp.
Nhưng không hiểu Ô Tiên Tông cầu viện Ngọc Đỉnh Đan Tông là có dụng ý gì?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận