Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 70: Uỷ Thác

Chương 70: Uỷ ThácChương 70: Uỷ Thác
         - À? – Trương Kỵ lộ vẻ kinh ngạc.
- Ta đã hòa giải cùng Luyện Đan trưởng lão, ngươi làm đồ đệ hắn không sao cả.
- Trương Kỵ, ngươi cũng biết trong tông môn, ngoại trừ tông chủ, Luyện Đan trưởng lão là người giàu có thứ hai, ngay cả mấy thái thượng trưởng lão so ra đều kém. Hơn nữa, địa vị hắn cao, coi như là tông chủ cũng phải kính trọng ba phần.
Trần Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.
- Thế nhưng mà…
- Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi, ngươi nhanh về tìm sư phụ ngươi xin lỗi đi.
Ngây người hồi lâu, tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận, trong mắt Trương Kỵ lóe lên tia cảm động.
- Đại ca, ta sẽ hảo hảo tu hành, không gây cản trở cho ngươi!
Bỏ lại mấy lời này, Trương Kỵ dứt khoát đi ra cửa.
- Tiểu tử này rốt cuộc cũng hiểu được mấu chốt.
Nhìn bóng lưng Trương Kỵ, Trần Trầm khẽ lắc đầu, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác… quay đầu nhìn sang Tiểu Bìm Biếc trong dược điền.
- Tiểu gia hỏa nhà ngươi thiếu đòn hử? Coi chừng ngày nào đó ta đem bán ngươi…!
Tiểu Bìm Biếc bên trong dược điền nghe hiểu ý Trần Trầm, cành lá lập tức rủ xuống.
- Hừ!
Trần Trầm hừ lạnh một tiếng, quay người tiến vào phòng tu luyện, hắn còn phải nghiên cứu chuyện Trúc Cơ, không rãnh giảo dục cái tiểu yêu tinh này.
Trở lại phòng tu luyện, Trần Trầm lập tức tìm một vài thư tịch liên quan đến Trúc Cơ, bắt đầu nghiên cứu.
...
- Tu sĩ Luyện Khí đạt đến một trình độ nhất định, mượn nhờ ngoại lực đúc thành đại đạo chi cơ, độ khó khi Trúc Cơ quyết định bởi lượng linh khí ẩn chứa trong cơ thể tu sĩ. Tầng Luyện Khí càng cao thì càng khó Trúc Cơ.
...
- Trong Trúc Cơ Đan ẩn chứa bàng bạc linh khí, mượn nhờ những… linh khí này, có thể khiến cho đan điền tu sĩ Luyện Khí trong thời gian ngắn ngủi tiến vào trạng thái đặc thù, thôi động tu sĩ Luyện Khí tiến đến Trúc Cơ.
...
Nhìn thấy đoạn giới thiệu có liên quan đến Trúc Cơ này, chân mày Trần Trầm cau lại.
Đột phá Trúc Cơ không giống với đột phá những cảnh giới khác, đó là thiên phú càng cao, đột phá càng khó. Với thiên phú của hắn… Có thể nói là khó hơn lên trời.
Linh khí bên trong Trúc Cơ đan đối với tu sĩ Luyện Khí bình thường có thể xem là bàng bạc, nhưng với hắn lại vô cùng lỏng lẽo, có nuốt nó vào đoán chừng cũng chỉ bằng hấp thu mấy khối Linh thạch.
Về phần mấy thứ thiên tài địa bảo như Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch… Linh khí bên trong quá mức ôn hòa, không đạt được hiệu quả Trúc Cơ.
Hắn muốn Trúc Cơ nhất định phải luyện chế một viên Trúc Cơ Đan đặc thù, hoặc tìm được thiên tài địa bảo có được linh khí cực kỳ bá liệt tương tự.
- Rốt cuộc tu tiên cũng hạ thụ với người chơi hack đáng thương như ta…
Trần Trầm thở dài, ánh mắt trở nên phiền muộn.
...
Thời gian như nước chảy, nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng.
Hôm nay, Trần Trầm vừa chuẩn bị đi ra ngoài, thanh âm Tiêu Vô Ưu đột nhiên vang lên từ chỗ chưởng môn đại điện.
- Đồ nhi, đến chưởng môn đại điện một chuyến.
Nghe nói như thế, Trần Trầm vội đổi hướng, không bao lâu sau, hắn tiến vào chưởng môn đại điện.
Hiện tại Tiêu Vô Ưu đang ở ngay trong đại điện, so với dĩ vãng, hiếm có được hôm nay Tiêu Vô Ưu thay đổi một thân y phục.
- Sao rồi? Trúc Cơ đã có tiến triển chưa?
- Không có, ta cảm giác sắp tiến vào Luyện Khí tầng 21 rồi.
Trần Trầm lộ vẻ đắng chát, hơn nửa tháng nay, mỗi ngày hắn đều đi tìm thiên tài địa bảo, căn bản không hề tu luyện, nhưng không biết tư chất bản thân sao lại nghịch thiên đến thế, không tu luyện mà tu vi cũng tự tăng trưởng.
Nghe xong, Tiêu Vô Ưu nhịn không được bật cười.
Thiên tài cũng có phiền não… Nghĩ vậy khiến nội tâm hắn cân bằng không ít.
- Tu tiên không dễ, người tu tiên chúng ta thời thời khắc khắc đều phải kính sợ lão thiên gia, tu vi càng cao càng phải như thế, trước kia ngươi quá mức tùy ý rồi.
- Sư phụ giáo huấn phải, bất quá, hôm nay người bảo ta tới là…? – Trần Trầm bất đắc dĩ đáp, sau đó hỏi.
- Mang ngươi đi lịch lãm, thuận tiện xem xem có thể giải quyết vấn đề Trúc Cơ của ngươi không.
Nói xong, không đợi Trần Trầm phản ứng, Tiêu Vô Ưu đã lôi hắn đi ra ngoài.
Ra khỏi chưởng môn đại điện, chuôi cự kiến không biết từ đâu bay đến.
Thấy vậy, Trần Trầm quen tay hay việc, trực tiếp nhảy lên cự kiếm.
- Sư phụ, ta đi đâu?
- Đi đến giao giới Ký Châu cùng U Châu, có nhớ chuyện ta đã nói với ngươi một tháng trước? Giao giới Ký Châu cùng U Châu xuất hiện một đầu Yêu Long Kim Đan đỉnh phong.
Trần Trầm ngẫm lại, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời:
- Chúng ta đi Đồ Long?
Nói thật, đi đến thế giới này, cho đến bây giờ Trần Trầm vẫn chưa thấy qua loại sinh vật như Long, cá chép sắp thành tinh thì hắn coi như có… ăn qua một con.
- Không kém là bao đâu, nội đan của Yêu Long gọi là Long Châu, linh khí trong đó bá liệt đến cực điểm, có lẽ có thể giúp ngươi thuận lợi Trúc Cơ.
Ngữ khí Tiêu Vô Ưu có chút phiêu hốt, dường như đang giấu giếm điều gì đó. Trần Trầm cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng ghi tạc phần tình cảm này vào lòng.
...
Cường giả Kim Đan đỉnh phong ngự kiếm cực nhanh, không đến nửa canh giờ, Tiêu Vô Ưu đã dẫn Trần Trầm đi đến trước một con sông lớn.
Con sông này tên gọi U Giang, dài có hơn ngàn dặm, chính là đường ranh giới giữa Ký Châu cùng U Châu, từ xưa rất dễ sinh Giao Long.
Hai người vừa hạ xuống đất, cách đó không xa liền vang lên một thanh âm có hơi bất mãn.
- Vô Ưu, ngươi đến thì đến, còn mang theo một tên tiểu tử làm gì? Chuyện hôm nay thế nhưng có liên quan đến sinh tử đấy, ngươi biết càng ít càng tốt.
Nghe được thanh âm này, Trần Trầm vô thức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nữ nhân toàn thân bao phủ trong lụa trắng đang chậm rãi bước tới, một đôi mắt tựa như thu thủy, chỉ có điều hiện tại trong đó tràn đầy hàn ý.
- Nhược Thủy, Trần Trầm là thân truyền đệ tử duy nhất của ta, cũng là tông chủ tương lai của Thiên Vân tông, dù là chuyện gì cũng không cần gạt hắn.
Vẻ mặt Tiêu Vô Ưu cứng ngắc, ngữ khí ôn hòa không nói nên lời.
Trần Trầm đứng bên cạnh bất động thanh sắc quan sát hai người này.
Dựa theo xưng hô của sư phụ cùng nữ nhân này, Trần Trầm cơ hồ có thể kết luận bọn họ có quan hệ không cạn.
Hơn nữa, biểu lộ của Tiêu Vô Ưu lúc này rất giống trượng phu sợ thê tử…
Rất có thể hai người này không chỉ không cạn mà còn sâu hoắm ấy chứ!
- Khó trách hôm nay ra ngoài sư phụ đổi một thân y phục, nguyên lai là đi hẹn hò.
Trần Trầm thì thào, bên kia, Tiêu Vô Ưu vẫn đang giới thiệu:
- Đồ nhi, vị này chính là môn chủ U Thủy môn U Châu, là người quen cũ của sư phụ, ngươi có thể xưng nàng là U tiền bối.
- Người quen cũ, hừ, Tiêu Vô Ưu, ngươi thật biết dùng từ! Ta hỏi lại ngươi, hôm nay ngươi thật sự muốn bước vào Nguyên Anh?
U Nhược Thủy trực tiếp cắt ngang lời Tiêu Vô Ưu… Thái độ thập phần không khách khí.
- Nhược Thủy, căn cứ theo tình báo, một tháng sau trong đăng cơ đại điển, Vô Tâm tông sẽ có đại động tác. Nếu như ta không bước vào Nguyên Anh, sợ rằng Thiên Vân tông của ta ngay cả cơ hội liều chết cũng không có.
Thần sắc Tiêu Vô Ưu trở nên trịnh trọng, trên mặt có một loại tiêu sái, không màng sinh tử.
Thấy vậy, lạnh lẽo trong mắt U Nhược Thủy dần trở nên nhu hòa, lẩm bẩm nói:
- Ngươi còn nhớ Cự Kiếm môn không? Năm đó môn chủ Cự Kiếm môn bước vào Nguyên Anh, lại cự tuyệt gia nhập Vô Tâm tông, kết quả thì sao? Cự Kiếm môn bị diệt, môn chủ Cự Kiếm môn vẫn lạc, từ nay về sua Thần Phong tông thay thế vị trí Cự Kiếm môn, ngươi…
- Không sao, hôm nay đến đây Đồ Long không phải vì muốn che giấu động tĩnh ta tiến vào Nguyên Anh sao? Vô Tâm tông sẽ không phát hiện.
Ngữ khí Tiêu Vô Ưu lạnh nhạt.
Trần Trầm bên cạnh khiếp sợ không thôi, hóa ra đằng sau chuyện Đồ Long còn có mục đích khác.
Còn có Vô Tâm tông kia… Vậy mà đã từng diệt tông môn có Nguyên Anh trấn thủ.
Rất rõ ràng, sách lược phát triển của Vô Tâm tông chính là muốn diệt địch nhân bên ngoài trước hết bình ổn nội bộ, cho dù làm suy yếu lực lượng chống cự Ma Môn cũng muốn đảm bảo địa vị thống trị tuyệt đối của Vô Tâm tông tại Đại Tấn.
- Tâm ý ngươi đã quyết, ta đây cũng không khuyên giải thêm nữa, ta sẽ bức đầu Yêu Long kia ra. – Dứt lời, U Nhược Thủy nhìn về phía mặt sông tĩnh lặng, khí thế trên người từ từ trở nên cường đại.
- Nhược Thủy, ngươi chờ một chút.
- Hử? – U Nhược Thủy quay đầu.
- Nếu như ta xảy ra bất trắc, đồ đệ này phó thác cho ngươi, vô luận lúc này đây đột phá Nguyên Anh, hay là ngày sau đối mặt cùng Vô Tâm tông, đều như thế.
Ngữ khí Tiêu Vô Ưu vô cùng khẩn thiết.
Tâm tình Trần Trầm thì phức tạp đến cực điểm, đến lúc này rồi mà sư phụ còn ủy thác… Hơn nữa còn là ủy thác cho người trong lòng ở tông môn khác.
Xem ra tình cảnh Thiên Vân tông hôm nay so với hắn tưởng tượng còn gian nan hơn nhiều.
Nghe xong, U Nhược Thủy liếc nhìn Trần Trầm, sau đó quay đầu lại, sâu kín nói:
- Nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta liền ném tiểu tử này cho Ma Môn. Vô Tâm tông đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!
Nói xong, nàng giơ tay lên trời, mặc niệm pháp quyết, mặt nước tĩnh lặng trước mặt nháy mắt nhấc lên sóng nước cuồn cuộn.
Ngang!
Một lát sau…
Tiếng long âm từ lòng sông truyền đến, chấn động thiên địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận