Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 372: Chém nó hay chém ta

Chương 372: Chém nó hay chém taChương 372: Chém nó hay chém ta
         Lại qua hai canh giờ.
Trên chiến trường hai tộc yêu, người, trên bầu trời đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, trong sáu Luyện Hư đỉnh, bốn tên phi thăng thất bại, bị lôi kiếp đánh thành tro bụi.
Thất Sát Ma Tôn và Hám Thiên Yêu Tôn của yêu tộc miễn cưỡng phi thăng thành công.
Mấy vạn tu sĩ hai tộc người, yêu ở phương xa đã chết hơn một vạn, vô luận là tu sĩ nhân tộc hay những yêu tu khi đối mặt tình huống thảm liệt như vậy thì đa số muốn đánh trống rút lui.
Dù sao thế gian này không có bao nhiêu người, bao nhiêu yêu là hoàn toàn không sợ chết.
Đặc biệt là cao thủ hàng đầu, sống hơn mấy trăm năm, lúc bình thường bọn họ có lẽ không cảm thấy sinh mệnh quý giá, nhưng đến phút sống chết thật sự thì bọn họ để ý mạng nhỏ của mình hơn bất cứ ai.
Xích Hồ Yêu Hoàng xen lẫn trong yêu tộc là một trong số đó, lần trước gặp gỡ Trần Trầm, gã tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại trở nên đặc biệt quý trọng mạng sống.
Thấy Yêu Khanh ở trên trời âm thầm nhìn vị trí sáu Luyện Hư đỉnh biến mất, Xích Hồ Yêu Hoàng lập tức quyết định thừa dịp này bỏ chạy, rời xa chỗ thị phi này.
Cái gọi là núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, nếu không phải vâng chịu tín niệm này thì gã đã sớm chết trên chiến trường Tề, Vệ.
Nhưng mà . . .
Khoảnh khắc Xích Hồ Yêu Hoàng định xoay người thì phát hiện một sự thực khiến gã hãi hùng.
Thân thể của gã mất kiểm soát!
Dù Xích Hồ Yêu Hoàng liều mạng khống chế chính mình xoay người, nhưng mấy cái đuôi vẫn tự động va chạm với một tu sĩ Nguyên Thần nhân tộc ở trước mặt gã.
- Chuyện . . . chuyện gì đây?
Xích Hồ Yêu Hoàng cho rằng mình tẩu hỏa nhập ma, nhưng giây lát sau, gã phát hiện nhiều yêu tu trên chiến trường lộ ra nét mặt khiếp sợ tương tự như mình.
Không chỉ riêng yêu tu, ngay cả tu sĩ nhân tộc cũng như vậy.
. . .
Một làn gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh cao tới đầu gối bay theo gió phát ra tiếng xào xạc, dường như đang cười nhạo người đời ngu xuẩn.
Mấy canh giờ trước, chiến trường bên này còn là sa mạc hoang vắng mênh mông vô bờ.
Yêu Khanh vẫn ở phương xa nhìn chân trời, nhưng bóng lưng kia ở giờ này khắc này, đột nhiên trở nên cao thâm khó dò.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông đứng yên trong bụi cỏ, trong ngực ôm kiếm, nét mặt vẫn như cũ không thay đổi gì.
Toàn bộ thiên địa vào khoảnh khắc này đột nhiên trở nên quỷ dị vô cùng.
. . .
Nửa khắc đồng hồ sau, Yêu Khanh quay người lại, dấu ấn trên trán tỏa ra ánh sáng yêu dị cực kỳ chói lòa.
Gặp nàng xoay người, khí thế trên người tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông cũng trở nên sắc bén, tựa như thanh kiếm sắc bén đứng sững ở nơi đó.
Yêu Khanh nhìn tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông sắc bén, cười nói:
- Ngươi từ hai canh giờ trước đã bắt đầu súc thế, kèm theo thanh kiếm kia, ta rất tò mò khi chém ra sẽ là tình cảnh như thế nào?
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông lặng lẽ đứng, y đã sớm cảm thụ được khác lạ trong thiên địa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích chút nào.
Hiện giờ nghe Yêu Thần này chủ động mở miệng, y mới lạnh lùng nói:
- Vô luận ngươi muốn làm cái gì, ta đều sẽ một kiếm phá.
Yêu Khanh ngừng cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi không chịu nổi đường kiếm này cắn ngược, đến lúc đó ngươi không có cả cơ hội độ kiếp, cần gì khổ như vậy?
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nhìn thoáng qua kiếm trong tay, ngữ khí trầm thấp, dường như đang tự lẩm bẩm:
- Kiếm tu như chúng ta, cả đời có thể ra một kiếm này thì còn muốn phi thăng làm gì?
Nói xong, khóe môi tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông cong lên.
Một kiếm này không chỉ là lực lượng công kích mạnh nhất trong giới này suốt vạn năm qua, càng có hy vọng trở thành một kiếm định Càn Khôn của hai tộc.
Y may mắn có thể chém ra một kiếm này, đã bước lên đỉnh kiếm tu, cần gì rối rắm có thể phi thăng hay không?
Yêu Khanh nghe vậy cũng cười lên, trên mặt không có một chút xíu cảm giác khẩn trương.
- Nhân tộc nhà ngươi ngược lại xem thoáng.
Yêu Khanh vừa dứt lời, cỏ xanh trong phạm vi trăm dặm bắt đầu nhanh chóng mọc cao, không lâu sau cao tới vài trăm thước, biến khu vực này thành biển màu xanh.
Mấy vạn tu sĩ hai tộc người, yêu nhanh chóng bị bao bọc lại, một số tu sĩ yêu tộc trông thấy cảnh này thì rất vui mừng.
Giờ này khắc này, bọn họ thậm chí đều không ý thức được thân thể của mình mất kiểm soát là vì thủ đoạn của Yêu Khanh.
Có tu sĩ yêu tộc hét to:
- Yêu Thần đại nhân uy vũ!
Mặc kệ biển màu xanh này có uy lực như thế nào, nhưng làm ra cảnh rầm rộ như vậy, thậm chí bao bọc mấy vạn tu sĩ vào trong.
Bọn họ cho rằng đây tuyệt đối là có lợi cho họ.
Nhưng mà giây tiếp theo, còn có tu sĩ ý thức được không đúng, bởi vì những cỏ xanh xung quanh giống như cây to trên trời đang chậm rãi hấp thu lực lượng huyết khí trên người họ.
Mặc kệ là nhân tộc hay yêu tộc đều như vậy.
Vèo!
Lại là một làn gió thổi qua, từng âm thanh quái dị giống như quỷ khóc sói tru vang vọng trong thiên địa.
Một đám tu sĩ thế này mới chú ý tới những cọng cỏ xanh to lớn bên cạnh mình dường như mọc ra mặt mũi, đang điên cuồng cười to.
Cảm giác không rét mà run nháy mắt tràn ngập trong lòng tu sĩ hai tộc.
Ngay cả tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông ở phương xa trông thấy cảnh này thì sắc mặt đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Y không biết, Yêu Thần này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trước khi chưa hiểu rõ được điểm này thì y không thể tùy tiện ra kiếm.
Yêu Khanh lặng lẽ nhìn những cỏ xanh quái dị này, giây lát sau mới buồn bã nói:
- Chúng nó đều là oan hồn của yêu tộc thực vật chúng ta.
Nói xong nàng vươn ra một bàn tay, từng đợt năng lượng màu xanh phát ra từ người nàng.
Bên kia, Khấp Quỷ Thần trong tay tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nháy mắt ra khỏi vỏ một tấc.
Ánh sáng chói mắt như mặt trời phát ra từ lưỡi kiếm một tấc kia, không gian xung quanh đều mơ hồ chấn động.
Càng khoa trương là trên bầu trời lại xuất hiện kiếp vân, mục tiêu bị kiếp vân tập trung vào rõ ràng là thanh Khấp Quỷ Thần trong tay tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Tựa hồ thanh kiếm này đã mạnh đến mức thế gian không chứa chấp, khi hiện thế là phải độ kiếp ngay.
Đám cỏ xanh phương xa sau khi hấp thu năng lượng màu xanh thì điên cuồng ngọ nguậy, ngưng tụ, chỉ giây lát đã hình thành một hình tròn màu xanh to lớn bao trùm trăm dặm, bao bọc mấy vạn tu sĩ hai tộc vào trong.
Từng vệt đỏ bắn ra từ trong quả cầu, chảy dọc theo khe hở cỏ xanh, cuối cùng lan tràn xuống đất.
Trong một chốc, bên trong quả cầu to màu xanh truyền ra nhiều tiếng hét thảm van xin.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông sắc mặt hơi tái nhợt, khí cơ đã hoàn toàn tập trung vào Yêu Khanh.
Đang lúc tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông định hoàn toàn rút ra thanh Khấp Quỷ Thần, Yêu Khanh đột nhiên chỉ vào quả cầu to màu xanh ở xa, cười nói:
- Thứ đó ngưng tụ từ oán khí của yêu tộc thực vật, có thể không ngừng cắn nuốt lực lượng huyết khí của tất cả tu sĩ trong quả cầu, cuối cùng hút thành thây khô, hóa thành phân trả lại cho đất, ngay cả Nguyên Thần cũng không thể trốn ra ngoài.
Yêu Khanh nói xong bỗng chỉ một cái, quả cầu to màu xanh bỗng tách ra một khe hở nhỏ, bên trong khe hở, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông đang bị vô số cỏ xanh quấn lấy, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Một cường giả Luyện Hư còn như vậy, có thể tưởng tượng tình huống của mấy người khác.
Nhìn đồ đệ của mình chịu khổ, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông trầm giọng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Yêu Khanh đáp nhanh:
- Giết hết người và yêu tham lam trên thế gian này.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nhướng mày, Khấp Quỷ Thần trong tay ra khỏi vỏ một nửa, trên bầu trời sấm sét ầm ầm, nhưng những tia chớp còn chưa giáng xuống thân kiếm đã bị kiếm khí sắc bén chém tan.
Nhìn thanh Khấp Quỷ Thần khủng bố, Yêu Khanh vẻ mặt bình tĩnh, chỉ vào quả cầu to màu xanh nói:
- Vật này từ lúc hai tộc đại chiến tại đây thì không thể đảo ngược, nếu ngươi chém nó thì có thể cứu tính mệnh của mấy vạn tu sĩ. Nếu ngươi chém ta, ta chết chắc.
- Nhân tộc, ngươi chém nó giải cứu thương sinh, hay là chém ta, diệt ma đầu này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận