Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 58: Khiêu Khích

Chương 58: Khiêu KhíchChương 58: Khiêu Khích
         Ngoại môn, quảng trường Thiên Cần Phong, một đám nội ngoại môn đệ tử tụ cùng một chỗ.
Hôm nay tương đối đặc thù, đó là thời gian nội môn đệ tử truyền thụ kinh nghiệm tu luyện cho ngoại môn đệ tử.
Đây là nhiệm vụ hạng nhất đối với nội môn đệ tử, nếu hoàn thành, còn có Linh thạch ban thưởng.
So với mấy cái nhiệm vụ… trừ yêu, tìm dược, cái này coi như thoải mái nhất. Cho nên hôm nay có rất nhiều nội môn đệ tử đến Thiên Cần Phong, trong đó có cả nội môn Đại sư huynh Tôn Thiên Cương cùng Nhị sư tỷ Triệu Tiểu Nhã.
Nội môn đệ tử ngồi tên quảng trường giảng giải kinh nghiệm tu luyện, ngoại môn đệ tử ngồi xung quanh, cẩn thận lắng nghe, xa xa có một vị ngoại môn trưởng lão lẳng lẳng đứng quan khán, cảnh tượng hết sức hài hòa.
...
Đúng lúc này, Vương Phong nghênh ngang đi đến lối vào quảng trường, liếc mắt một cái đã thấy được Triệu Tiểu Nhã ngồi giữa.
- Xú bà nương này lại ở đây? Hừ, ta quên mất hôm nay là khoảng thời gian giảng học.
Thầm mắng một câu, Vương Phong ngồi phịch xuống giữa đám người.
Đám ngoại môn đệ tử biết hắn lập tức né ra xa, chỉ có tân đệ tử không biết rõ tình hình, vẫn say mê ngồi nghe giảng.
Vương Phong cũng mặc kệ đám người… ghẻ lạnh mình, ánh mắt bắt đầu tăm tia tân đệ tử.
- Bộ dạng không đứng đắn, cho cỡ 80/100 vậy.
- Chậc, người này không tệ, có điều hơi béo.
Vương Phong không kiêng nể gì, chỉ chỉ trỏ trỏ, một lát sau đám nữ đệ tử trợn mắt nhìn hắn.
Có mấy nữ đệ tử nóng tính sắp nổi bão đến nơi, bất quá, bị người bên cạnh kéo lại, thì thầm vài câu, nên đều… Nhịn!
- Ơ… Người này không tệ, có thể cho 93 điểm!
Vương Phong căn bản không để ý đến ánh mắt của quần chúng, liếc mắt liền thấy Mộ Dung Vân Lan đang ngồi xếp bằng ở đằng xa, trên tay cầm giấy bút, chăm chú nghe giảng, tựa như không cốc u lan.
Kế đó, hắn chẳng khác nào mèo nghe được mùi tanh, lọ mọ đi đến chỗ nàng.
- Xin hỏi phương danh vị sư muội này?
- Mộ Dung Vân Lan.
Mộ Dung Vân Lan đang nghe rất chăm chú, bỗng nhiên bị cắt ngang, trên mặt lộ ra thần sắc không vui, bất quá vì lễ phép vẫn báo ra danh tự của mình.
- Tên rất hay! Tại hạ là Vương Phong, chính là đệ tử giao lưu của Vô Tâm Tông tại Thiên Vân Tông này, nói thật cái tên ngốc kia giảng cái loạn thất bát tao gì, toàn là tào lao. So với Vô Thượng Đại Đạo của Vô Tâm Tông bọn ta đúng là kém quá xa rồi!
Vương Phòng tiện tay duỗi một ngón tay chỉ về phía Tôn Thiên Cương trong sân, ngữ khí khinh miệt tới đỉnh điểm.
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Vân Lan hiện ra một tia khó hiểu, đối với tình huống của Thiên Vân Tông, nàng cũng không phải quá hiểu, càng không rõ trước mặt làm sao lại xuất hiện một tên đệ tử của Vô Tâm Tông.
- Sư muội, muốn nghe ta giảng Vô Thượng Đại Đạo của Vô Tâm Tông cho nghe không? Tối nay giờ Tý tới chỗ ta ở tìm ta, ta sẽ hảo hảo dạy cho ngươi, cam đoan ngươi sẽ thăng thiên nha..
Vương Phong vừa nói vừa đưa tay trảo về phía tay của Mộ Dung Vân Lan.
BA!~
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạm vào Mộ Dung Vân Lan, trên mặt đã ăn một bạt tai.
Bị tát một phát, Vương Phong lập tức sững sờ tại chỗ, một lát sau trong mắt mới tuôn ra lửa giận.
Đã Triệu Tiểu Nhã thì thôi đi, dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng mà hình như cô gái trước mặt này chỉ là đệ tử mới nhập môn, ai cho nàng dũng khí tát vào mặt mình?
Xem ra một thời gian ngắn không xuất hiện ở Thiên Vân Tông, nơi này đích thật là đã quên mất khả năng của hắn rồi ha.
Đang lúc hắn muốn mượn chuyện này để phát tác, giọng nói lạnh như băng của ngoại môn trưởng lão phát ra từ xa.
- Vương Phong, đủ rồi, đây là 50 linh thạch, rời khỏi đây cho ta!
Vương Phong nghe vậy thì cười lạnh nói:
- Sao rồi? Còn không cho đệ tử giao lưu như ta ở lại Thiên Vân Tông các ngươi học tập sao? Ngươi cho rằng ta muốn ở lại Thiên Vân Tông của các ngươi chắc? Có bản lĩnh thì ngươi đem ta đưa về đi?
Bị một cái tu sĩ Luyện Khí chống đối, vị ngoại môn trưởng lão kia cũng tức giận không nhẹ, bất quá hắn thật sự cũng không dám làm gì Vương Phong.
Nếu tên Vương Phong này tùy tiện nói vài câu bậy bạ trước mặt Vô Tâm Tông, Thiên Vân Tông của bọn họ chắc phải trả giá một lượng tài nguyên rất lớn, thậm chí lúc trên chiến trường còn bị đối đãi lạnh nhạt, tạo thành tổn thất rất nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, ngoại môn trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói ra:
- Ngươi học tập thì lo học tập, lại để ta thấy ngươi trêu đùa nữ đệ tử, đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Vương Phong chẳng thèm ngó ngàng tới chuyện này, hướng vào trong đi dạo, thấp giọng hát lên một bài dân gian.
Đám đệ tử nổi môn trong sân thấy vậy cũng không còn tâm tư học tiếp, tốc độ giảng bài nhanh chóng đề cao không chỉ gấp hai lần, chỉ muốn nhanh nhanh dạy cho xong, sau đó chạy cho xa khỏi cái tên “sao chổi” này.
Vị ngoại môn trưởng lão kia thấy một màn như vậy mà oán hận xiết chặt nắm đấm, nếu như không phải thằng hề này quanh năm đều lưu ở bên ngoài, hắn thật sợ mình sẽ nhịn không nổi mà giết chết thằng oắt con này.
...
Ngoại môn bị Vương Phong khiến cho mù mịt chướng khí, biệt viện nơi Trần Trầm tu luyện ở ngọn núi chính lại thập phần thanh tịnh, không có bất cứ ai quấy rầy, chuyện của Vô Tâm Tông cũng bị hắn vứt sang một bên.
- Tút tút! Chủ nhân đã tu luyện đến giữa trưa, giờ là thời gian nghỉ ngơi, Tiên Nhi tỷ tỷ mau đi nấu cơm.
Tiểu Bìm Biếc trong Dược Điền phát ra giọng nói nhẹ nhàng nói ra.
Nghe được lời này Trần Trầm nhịn không được mà bắt đầu cười, mới qua một ngày thời gian mà gia hỏa Tiểu Bìm Biếc này đã học được cách rất biết nói chuyện rồi, ngoài ra, tính thời gian cũng phi thưởng chuẩn xác, bảo nó nhắc nhở mình lúc nào thì đúng giờ nó liền thực hiện, luận về công năng liền đánh bạo hết đám đồng hồ báo thức kiếp trước.
Trầm Trầm không chút hoài nghi, nếu như hắn chịu hoa chút công phu, thậm chí có thể dạy cho tiểu yêu tinh này ca hát luôn không biết chừng.
- Tiểu Hoa Nhi, nói chuyện phải biết lễ phép, phải nói là mời Tiên Nhi tỷ tỷ đi nấu cơm, hiểu chưa.
- Đã hiểu, mời Tiên Nhi tỷ tỷ đi nấu cơm a! - Tiểu Bìm Biếc trả lời.
Hồ Tiên Nhi bên cạnh nghe vậy khẽ hừ một tiếng, không tình nguyện mà bước về phía nhà bếp.
Khổ tu suốt cả buổi, tuy Trần Trầm không cảm thấy mệt mỏi gì nhiều, nhưng lại không muốn thừa dịp thời gian nấu cơm mà tiếp tục tu luyện, sau khi suy tư một lúc, hắn rời khỏi biệt viện.
Ngọn núi chính rất lớn, bỏ đi Chưởng môn đại điện và biệt viện vẫn còn một mảng lớn rừng rậm và rừng trúc, nhưng nơi này hắn đều chưa đi tìm tòi thử, thừa dịp một lát công phu này đi ra ngoài tìm chút bảo cũng không tệ.
Phải biết từ sau khi đem mấy loại thiên tài địa bảo như Vạn Nam Giả Hoàng Tinh này trồng vào trong Dược Điền, nồng độ linh khí trong biệt viên liền đề cao hơn năm thành, Trần Trầm cảm thấy chỉ cần hắn tìm thêm một ít thiên tài địa bảo bỏ vào trong biệt viện, hắn có thể lăng không mà chế tạo ra một cái nhân gian tiên cảnh nha.
Đến lúc đó trực tiếp hấp thu linh khí trong không khí liền đủ thỏa mãn nhu cầu tu luyện của hắn rồi.
Căn bản không cần giống như bây giờ, lấy ra một khối linh thạch, vỡ một khối lại phải lấy ra khối khác, lãng phí thời gian.
...
- Đằng sau cây trúc phía trước Ký Chủ có một cây măng già bao hàm linh khí ngang với ba khối hạ phẩm linh thạch.
- 2 mét dưới lòng bàn chân Ký Chủ có một khối rễ cây biến dị, sinh cơ chi lực ẩn chứa trong đó nuốt vào có thể tăng thọ một năm.
...
Đào lên một đống đồ vật coi như không tệ, Trần Trầm vui thích quay lại biệt viện, bảo Hồ Tiên Nhi làm thêm một nồi canh rễ cây và măng, thuận tiện thả thêm một đám tử sâm vào trong.
Một nồi canh như vậy, hơi nước nó bốc lên toàn là linh khí, Trần Trầm nhìn mà líu lưỡi.
Xa xỉ cỡ hắn trên đời này chỉ sợ không có được bao nhiêu người đi, mỗi ngày đều ăn như vậy, chỉ sợ phàm nhân cũng ăn tới biến thành Tiên nhân luôn.
Nói tới phàm nhân, Trần Trầm nhịn không được nhớ về cha mẹ mình ở nhà.
Đi tới Thiên Vân Tông lâu như vậy, đoán chừng cha mẹ còn chưa biết tình huống bây giờ của hắn, hắn phải nghĩ cách báo bình an về nhà mới được, tốt nhất có thể đem một ít thiên tài địa bảo về cho cha mẹ thì..
- Ai~
Trần Trầm khẽ thở dài, múc một chén canh đi ra ngoài biệt viện, đi về phía Chưởng môn đại điện.
Vị sư phụ tiện nghi kia đối đãi với hắn cũng không tệ, có lợi nên hiếu kính với sư phụ cũng là chuyện nên làm.
Vừa mới đi vào Chưởng môn đại điện, giọng nói của Tiêu Vô Ưu liền truyền tới bên tai hắn.
- Đồ đệ, tới tìm ta làm gì đây? Chẳng lẽ lại hết linh thạch rồi à?
Trần Trầm nghe thấy liền tối sầm mặt, chẳng lẽ hắn tới đây toàn chỉ biết đòi hỏi tài nguyên sao? Cái vị sư phụ này không khỏi quá coi thường hắn rồi!
- Khặc khặc, sư phụ, đệ tử đào được một gốc linh măng, cảm thấy rất không tệ, vì vậy đem hầm cách thủy để hiếu kính sư phụ lão nhân gia đây.
Lời vừa nói ra, Tiêu Vô Ưu liền đột ngột xuất hiện ở trước mặt Trần Trầm, sau khi nhìn thấy linh khí bốc hơi lên từ trong chén canh, sắc mặt hắn cũng trở nên có hơi cổ quái.
- Sao vậy sư phụ? Cái chén canh này của đệ tử rất không tệ phải không?
Trần Trầm hỏi thăm giống như mình vừa hiến lên bảo vật quý giá vậy.
- Phung phí của trời! - Tiêu Vô Ưu nhìn Tử Sâm trôi nổi trong chén, lông mày nhịn không được mà run rẩy lên.
Nghe câu trả lời, Trần Trầm cũng hơi xấu hổ, vì thế đành tranh thủ đổi chủ đề.
- Sư phụ, đệ tử tới đây lâu như vậy rồi, người trong nhà cũng không biết..
Tiêu Vô Ưu nghe vậy cũng không nói gì mà nhận lấy chén canh uống một hơi cạn sạch, sau đó mới chậm rãi nói:
- Yên tâm đi, thời điểm ta phái người đi điều tra thân phận của người cũng sẵn tiện báo bình an cho cha mẹ ngươi rồi, hơn nữa cũng cáo tri với thành chủ nơi đó, bảo bọn họ chăm sóc cho cha mẹ ngươi nhiều hơn.
Trần Trầm nghe tới đây thì trầm mặc, trong nội tâm tràn đầy cảm động.
Vị sư phụ tiện nghi này đối xử với hắn thật sự là vô cùng tốt, thật không uổng công hắn hiếu kính chén canh này.
Đang lúc Trần Trầm nghĩ muốn nói ra một ít lời buồn nôn để tán tụng tình thầy trò một chút, ngoài cửa đột nhiên có người đi tới, rõ ràng là ngoại môn trưởng lão.
Vẻ mặt của hắn đầy biệt khuất, vừa vào cửa liền quỳ một gối xuống đất.
- Tông Chủ, tên Vương Phong kia quấy rối lung tung ở lớp ngoại môn, hôm nay càng tuyến bố muốn khiêu chiến đệ tử của Thiên Vân Tông ta. Ta quản không nổi nữa, kính xin Tông Chủ quyết đoán!
- Hả? Luyện Khí tầng sáu như hắn muốn khiêu chiến toàn bộ đệ tử của Thiên Vân Tông ta?
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Tiêu Vô Ưu thoáng một cái liền trầm xuống.
Ngoại môn trưởng lão đè nén lửa giận nói tiếp:
- Chưởng Môn, tuy tu vi của hắn thấp, nhưng đệ tử phái ta không ai dám ra tay với hắn, có mấy tên đệ tử nội môn bị hắn điểm danh ứng chiến, cuối cùng đều vì sợ đầu sợ đuôi mà bị hắn đánh bại, hôm nay hắn lại nói ẩu nói tả ngoài đó, hạ thấp Thiên Vân Tông chúng ta…
Bạn cần đăng nhập để bình luận