Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 91: Không Kiêng Nể

Chương 91: Không Kiêng NểChương 91: Không Kiêng Nể
         - Ha ha, yên tâm, ta không hưng thịnh thì còn ai hưng thịnh.
Trần Trầm cười to vài tiếng, quay về phòng mình.
Vừa tiến vào phòng, thông tin lệnh bài trên người hắn phát sáng, Trần Trầm lấy ra xem thử, là tin tức sư phụ Tiêu Vô Ưu truyền đến, chỉ có một câu ngắn ngủn:
- Đồ nhi, ta đã thuận lợi đột phá Nguyên Anh trung kỳ.
Chỉ một câu nhưng ý nghĩa trong đó lại vô cùng phi phàm.
Nguyên Anh sơ kỳ, Vô Tâm Tông muốn diệt không khó. Nhưng Nguyên Anh trung kỳ cũng không phải dễ chết như vậy.
Nếu Tiêu Vô Ưu đủ ngoan tâm, cam lòng từ bỏ Thiên Vân Tông, hòng tạo phiền toái cho Vô Tâm Tông, vậy thì Vô Tâm Tông chỉ sợ phải đau đầu nhức óc.
Nói ngắn lại, một Nguyên Anh trung kỳ đủ để Vô Tâm Tông kiêng kị.
Cho nên sau khi nhận được tin tức này, Trần Trầm lộ ra tươi cười. Cuối cùng sư phụ của hắn cũng không lãng phía những thiên tài địa bảo kia.

Thời gian trôi qua, trời dần dần sáng.
Quan to hiển quý trong Quốc đô hiển nhiên đều tụ tập về quảng trường lớn giữa Diễn thành.
Bài danh chiến ba mươi sáu tông liên quan đến vận mệnh Đại Tấn, hiển nhiên không ai không quan tâm.
Hôm nay, hết thảy sự tình trong nội đô đều không quan trọng, ánh mắt mọi người một mực chú mục vào bài danh tranh tài.
Hiện tại, quảng trường Quốc đô đã dựng lên đài cao bốn phía, tổng cộng ba mươi sáu đài cao, mỗi một đài cao đều treo một lá cờ, bên trên đề danh tự tông môn.
Từ tông môn đệ nhất cho đến tông môn đệ tam thập lục, tất cả đều được sắp xếp quanh võ đài, tràng diện cực kỳ trang trọng.
- Thỉnh Thánh tử, Thánh nữ ba mươi sáu tông lên đài!
Đến chính ngọ, trung tâm võ đài, một vị Kim Đan lão giả cao giọng hô, thanh âm vang vọng khắp phạm vi ngàn mét, tựa như Hồng Chung Đại Lữ (1), rung động nhân tâm.
(1) Hồng Chung Đại Lữ: Mô tả âm thanh to lớn, hùng vĩ, trang trọng.
Nghe được thanh âm này, lối vào võ đài xuất hiện một đoàn người, theo thứ tự là ba mươi sáu tông Thánh tử, Thánh nữ.
Nhìn thấy cảnh tượng trang trọng như vậy, tâm tình đám Thánh tử, Thánh nữ vô cùng phức tạp, biểu lộ phi thường ngưng trọng.
Một lát sau, Thánh tử, Thánh nữ các tông đã an vị tại vị trí của mình trên đài cao, quan sát lôi đài cực lớn ở trung tâm quảng trường.
Trần Trầm nghiêng người dựa vào ghế ngồi thuộc về Thiên Vân tông, quét mắt nhìn đám Thánh tử, Thánh nữ xung quanh.
Có vài người thần sắc trấn định, cũng có một số tựa như đang ngồi trên bàn chông, ví dụ như U Thủy Môn Thánh nữ U Lan Tâm ngồi cách hắn không xa. Thỉnh thoảng, muội tử này ném cho hắn một ánh mắt cầu trợ, lộ ra thập phần bất lực.
Đi ra ngoài, người nàng có thể dựa vào, hơn nữa tín nhiệm cũng chỉ có vị sư huynh không đáng tin này.
- Yên tâm! – Trần Trầm mỉm cười ra hiệu.
Vài ngày trước, hắn đã thấy được thành ý của U Lan Tâm, hôm nay, đương nhiên hắn sẽ nói lời giữ lấy lời.
Thấy thủ thế của Trần Trầm, rốt cuộc U Lan Tâm cũng buông lỏng được đôi chút. Ánh mắt bắt đầu quan sát những Thánh tử, Thánh nữ của các tông khác.
- Thỉnh mười tám tiểu tông Thánh tử, Thánh nữ tiến vào!
Âm thanh của Kim Đan lão giả kia lại lần nữa vang lên, bất quá, lần này có vẻ thấp hơn không ít.
So với ba mươi sáu tông ngồi trên đài cao quan sát chúng sinh, mười tám tiểu tông cũng chỉ có thể ngồi bên dưới, nhưng tụ lại cùng một chỗ, đồng thời trước mặt không có bài danh.
Mặc dù như thế, khí thế của mười tám tiểu tông Thánh tử, Thánh nữ lại thập phần hùng hậu, cả đám lạnh như băng, bộ pháp kiên định.
Đi cùng nhau tạo thành một cỗ khí thế cường đại, tựa như khuấy lên phong vân bạo vũ, len lõi vào vị trí của ba mươi sáu tông.
Mắt thấy 18 người đi qua trước mặt mình, Trần Trầm thầm hỏi hệ thống.
- Phạm vi 30 mét, ngoại trừ ta, ai là người mạnh nhất?
“Bên trái, phía trước 10 mét, người một thân hắc y.”
Hệ thống lời ít ý nhiều đáp.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, Trần Trầm quay đầu nhìn lại, thấy được một đạo thân ảnh hắc sắc đi cuối cùng.
Cái này khiến Trần Trầm có hơi kinh ngạc.
Bởi vì người nọ chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, bài danh trên bản thiên kiêu cũng không nằm phía trước, đại khái là cùng một cấp độ với U Lan Tâm.
Thế nhưng hệ thống sẽ không gạt người, giải thích duy nhất chính là người nọ che giấu thực lực.
Hơn nữa là che giấu vô cùng sâu!
Thực lực không phải dễ phán đoán, phải cân nhắc đến trang bị, tu vi, kinh nghiệm chiến đấu và rất nhiều điều khác nữa.
Mà hệ thống không nói đến mấy… Cái này. Điều đó có nghĩa là người nọ tuyệt đối mạnh, dù là so với Tề Bất Phàm xếp phía trước bảng xếp hạng, thực lực của hắn không thể nghi ngờ là còn mạnh hơn thế nữa.
Thú vị!
Tề Bất Phàm đứng vị trí thứ 3 bảng xếp hạng thiên kiêu, lực áp Diệp Vô Sinh, cho thấy thực lực của hắn không kém, cho dù bảng xếp hạng có sai, hắn kém hơn Diệp Vô Sinh thì cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Người như vậy lại bị hắc y nhân kia tuyệt đối nghiền áp, vậy… Thực lực người nọ rốt cuộc là cấp bậc gì?
Không đợi Trần Trầm kịp suy nghĩ cẩn thận, vị Thánh tử hắc y nhân nọ đã xoay người nhìn về phía hắn, sau đó quay đi.
Trần Trầm chỉ nhìn thấy một khuôn mặt bình thường đến cực điểm, nhưng hắn lại không phớt lờ, mà thần sắc càng thêm ngưng trọng.
- Người này thật nhạy cảm, thế nhưng sao hắn lại ẩn giấu thực lực? – Trần Trầm thầm nghi hoặc.
Đáng tiếc, thời điểm vận dụng hệ thống, hắn đã loại trừ mình. Hiện tại, đám người kia đã ra khỏi phạm vi 30 mét, hắn không cách nào kiểm tra được hắc y nhân kia cùng mình, ai lợi hại hơn ai.
- Trước khi bài danh chiến ba mươi sáu tông bắt đầu, chư vị còn có lời gì muốn nói?
Đợi toàn bộ mười tám tông Thánh tử, Thánh nữ ngồi xuống, Kim Đan lão giả trên võ đài trầm giọng quát.
Lúc này đây, hiện trường một mảnh yên tĩnh.
Còn gì để nói đâu chứ? Kế tiếp chẳng phải dựa vào bổn sự hay sao?
Nhưng ngay lúc này, Trần Trầm đột nhiên mở miệng.
- Ta có lời muốn nói!
Hắn vừa dứt lời, tất cả Thánh tử, Thánh nữ có mặt tại đây đồng loạt nhìn về phía hắn.
- U Thủy Môn cùng Thiên Vân Tông ta là đồng khí chi liên, trong các ngươi, nếu ai dám khiêu chiến U Thủy Môn Thánh nữ thì nên nghĩ đến hậu quả!
- Được rồi, ta nói xong rồi, các ngươi tiếp tục.
Nói một hơi dài, sau đó Trần Trầm lại tựa vào ghế, nhắm mắt lại, không quan tâm đến ánh mắt quái dị của đám người xung quanh.
Hơn năm mươi Thánh tử, Thánh nữ lúc này đều nhìn về phía hắn.
Tuy giữa bọn họ có không ít phe phái, nhưng như Trần Trầm, trực tiếp làm rõ thái độ như vậy thì quả thật không có.
Lại nói, lời của vị Thiên Vân tông Thánh tử này là có ý gì?
Một cái thiên kiêu đứng thứ bảy, ai cho hắn tự tin như vậy?
Chỉ có U Lan Tâm là dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Trầm, nàng biết Trần Trầm sẽ bảo hộ mình, nhưng không ngờ lại trắng trợn như vậy.
Tuy loại phương thức này rất trực tiếp, nhưng nàng lại vô cùng ưa thích.
Ai có thể ngờ Trần sư huynh cả ngày lăn lộn trong kỹ viện, đến lúc mấu chốt lại có thể đáng tin cậy như vậy.
- Haha, những người khác không có gì phản đối? Nếu đã như vậy, bài danh chiến chính thức bắt đầu!
Nghe Trần Trầm nói, Kim Đan lão giả cũng nở nụ cười. Lại thấy không ai nói tiếp, hắn trực tiếp tuyên bố bắt đầu.
Bầu không khí trên võ đài lập tức trở nên khẩn trương cực độ.
Đám quan to hiển quý vây xem chung quanh võ đài trong khoảnh khắc yên tĩnh trở lại, mọi người đều hiếu kỳ ai sẽ là người khai hỏa trận đầu.
Không ai trong ba mươi sáu tông lên tiếng, tất cả đều an tọa trên đài cao.
Ánh mắt Thánh tử, Thánh nữ mười tám tiểu tông phía dưới qua lại từng người trên đài cao, hàn khí thấu xương.
Đúng lúc này, một người trong đó đứng dậy, cười có chút dữ tợn.
- Hậu Thổ Tông Chu Trí, khiêu chiến U Thủy Môn Thánh nữ U Lan Tâm!
Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trần Trầm.
Thiên Vân tông Thánh tử vừa mới lên tiếng, kết quả có người lập tức nhảy ra đánh mặt, cái này cũng quá mức không nể tình đi!?
Sắc mặt U Lan Tâm thoáng cái suy sụp, máy móc quay đầu nhìn Trần Trầm, ánh mắt thập phần vô tội.
Thậm chí nàng hoài nghi nếu như Trần Trầm không nói mấy lời kia, nàng cũng không phải lên đài đầu tiên.
Trần Trầm lại không nhìn U Lan Tâm, mà quét mắt quan sát Hậu Thổ Tông Chu Trí bên dưới. Một lát sau, hắn nhoẻn miệng cười.
Bị Trần Trầm nhìn Trần Trầm, Chu Trí có hơi chột dạ, vô thức nhìn sang Tề Bất Phàm.
Tề Bất Phàm trừng hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Có chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
Nghe vậy, Chu Trí nhanh chóng lấy lại tự tin, tung người nhảy lên lôi đài, ngoắc ngoắc tay với U Lan Tâm.
- U Thủy Môn Thánh nữ, xuống đây đi, ta không có thói quen ngước nhìn người khác!
U Lan Tâm trên đài cao hoang mang lo sợ.
- Trần sư huynh, phải làm sao bây giờ?
Nàng tuy là Thánh nữ, nhưng thật ra chưa từng nhìn thấy sự đời, càng chưa một lần đấu pháp với người khác.
- Đi đi, đánh không lại thì nhận thua, đừng để bị thương là được.
Trần Trầm dặn dò một câu, một bộ thản nhiên, chỉ có điều trong mắt hắn lóe lên quang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận