Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 366: Cuộc chiến diệt tộc

Chương 366: Cuộc chiến diệt tộcChương 366: Cuộc chiến diệt tộc
         Đợi trời dần sáng, Trần Trầm ngừng tu luyện ngược.
Hiện giờ Trần Trầm đều làm như vậy, người ta thì muốn tăng lên tu vi, hắn thì muốn làm rối loạn linh khí trong người, trộn lẫn, đè tu vi xuống.
Nhưng dù làm vậy thì hơn ba tháng sau hắn vẫn bước chân vào Nguyên Thần đỉnh, hiện giờ đại kiếp nạn Luyện Hư tùy thời sẽ buông xuống.
Nhưng sau khi Trần Trầm tự mình tàn phá, tu vi Luyện Thể của hắn cũng tăng lên rất nhiều, hiện giờ đã sắp bước vào Nguyên Thần hậu kỳ.
- Đáng tiếc ta không có đan điền, nếu không thì phế tu vi luyện lại, một lần phế một loại tu vi, vậy là vẫn giữ sức chiến đấu nhất định.
Trong đầu Trần Trầm suy nghĩ lung tung, cùng lúc đó, Yêu Khanh đang định rời đi.
Thấy Trần Trầm linh khí hỗn loạn, nàng tùy tay bắn ra một luồng linh quang, trong khoảnh khắc đó, linh khí trong người khôi phục bình thường, tu vi càng là mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Cảm thụ biến hóa trong người, mặt Trần Trầm đen thui, nhưng nữ yêu này có ý tốt, hắn ngại buông lời trách cứ.
Yêu Khanh lập tức hiểu ra ý đồ của Trần Trầm, phì cười nói:
- Lần đầu tiên ta thấy có người suốt ngày muốn áp chế tu vi của mình giống như ngươi.
Trần Trầm không nhìn nụ cười có sức sát thương lớn của Yêu Khanh, quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng:
- Ta còn cách nào khác? Hiện tại không nắm chắc độ qua đại kiếp nạn Luyện Hư.
Trần Trầm vừa nói xong, cảm giác có thứ gì mềm mại đặt vào tay, quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện một cánh hoa lấp lóe ánh sáng vàng nhạt nằm gọn trong tay.
Thấy vậy hắn sửng sốt nhìn nữ yêu đứng trước mặt, không biết nàng có ý gì.
Yêu Khanh xoay người nói:
- Ngươi thu nhận ba vật nhỏ kia, còn từng cứu mạng của ta, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện hai tộc người, yêu thì ta xem ngươi là bằng hữu. Cánh hoa này có thể đỡ một kiếp cho ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, nàng trực tiếp trốn vào hư không, nhẹ nhàng rời đi.
. . .
Nhìn cánh hoa trong tay, Trần Trầm thật lâu không nói gì, qua giây lát mới hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi mười thước thứ quý giá nhất là gì?
[Là cánh hoa bản thể của Yêu Thần trong tay kí chủ, bên trong ẩn chứa lực lượng che chở mạnh mẽ.]
- Bản thể . . .
Nghe thấy hai chữ chữ này, tim Trần Trầm giật thót, nhìn về phương hướng Yêu Khanh biến mất, trong lòng phức tạp.
Trần Trầm không ngờ nữ yêu kia thế nhưng xem hắn là bằng hữu.
Nhớ lại ngày ở Yêu Đình, nữ yêu mời hắn làm quân sư, Trần Trầm lặng lẽ thở dài.
Nàng . . . có lẽ rất cô độc.
Phi!
Trong lòng vừa sinh ra chút đồng tình đã bị Trần Trầm nhanh chóng bóp tắt.
Người và yêu chung quy không chung đường, đặc biệt là nữ yêu tàn sát nghìn vạn nhân tộc.
Nhưng nếu cánh hoa này thật sự có thể đỡ kiếp số thay Trần Trầm, vậy là nữ yêu có ơn với hắn, chẳng lẽ hắn không thể nhận một ân yêu làm bằng hữu sao?
Từ xưa khó vẹn toàn trung hiếu, hiện giờ Trần Trầm sâu sắc cảm nhận được cảm giác kia.
Chẳng qua đặt ở trước mặt Trần Trầm không phải trung hiếu mà là tình cảm cá nhân và đại nghĩa nhân tộc.
Nếu Trần Trầm thật sự là một người hiên ngang lẫm liệt, hắn có thể trả lại cánh hoa, bỏ lại một câu ‘người như ta thà chết không ăn của ăn xin.’
Nhưng Trần Trầm không làm được, hắn còn nhiều vấn vương với cõi đời này, hắn không muốn chết.
Suy nghĩ những điều này, đầu ócTrần Trầm rối loạn, suýt tẩu hỏa nhập ma.
. . .
Bên kia, Yêu Khanh về Đông Vực yêu tộc, tìm tộc trưởng của tộc Thần Viên, Thần Viên Yêu Tôn.
Lúc này Thần Viên Yêu Tôn vẻ mặt giận dữ, rất rõ ràng, ngày tháng ăn nhờ ở đậu thật khó chịu.
Yêu Khanh thấy vậy nhẹ giọng nói:
- Hiện giờ chiến sự nóng nảy, Đông Vực cuối cùng rất có thể rơi vào tay nhân tộc, ta hiểu nỗi lòng muốn cướp lại tộc địa của ngươi, nhưng tộc ta chỉ có bấy nhiêu lực lượng, có cách nào?
Thần Viên Yêu Tôn không nói tiếng nào, trong lỗ mũi phun ra khí thô.
Nếu thật sự mất Đông Vực, vậy thì tộc Sơn Nhạc Thần Viên của gã hoàn toàn thành yêu tộc không nhà để về.
Phải biết rằng, ba vực khác đã bị mấy đại yêu tộc phân chia hết, sao chịu chứa chấp lực lượng mạnh mẽ của tộc họ?
Yêu Khanh chuyển sang chuyện khác, ngữ khí trở nên nghiêm túc nói:
- Nhưng việc này cũng không phải không có cơ hội sửa đổi, ta tìm ngươi là để nói rõ chuyện này.
Thần Viên Yêu Tôn nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, giọng cung kính nói:
- Xin Yêu Thần đại nhân chỉ giáo!
- Rất đơn giản, ngươi đi đột phá Luyện Hư đỉnh, thừa dịp chưa phi thăng cố gắng hết sức tổn thương lực lượng nhân tộc, nếu như có thể đánh chết hai tên cường giả Luyện Hư hậu kỳ thì cục diện giằng co của hai tộc người, yêu sẽ bị đánh vỡ.
- Chẳng qua ngươi phải hứng chịu phiêu lưu từ thất bại độ kiếp, chỉnh thể yêu tộc chúng ta cũng phải chịu đựng phiêu lưu mất đi một Luyện Hư hậu kỳ mà không đổi lại được ưu thế gì. Nhưng cục diện hiện nay, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc một keo mới phá cục được.
Nghe lời này, Thần Viên Yêu Tôn trong ánh mắt tràn đầy chần chừ, nếu độ kiếp thất bại thì thật sự chỉ có kết cục là chết.
Yêu Khanh lấy ra một mảnh lá cây.
- Nếu ngươi quyết định bước vào Luyện Hư đỉnh thì ta giao vật này cho ngươi, nó có thể nâng cao xác suất độ kiếp thành công cho ngươi.
Thần Viên Yêu Tôn nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Lời này có thật không?
- Đương nhiên là thật sự, ngươi độ kiếp rồi biết.
- Vậy ta tuyển chọn đột phá Luyện Hư đỉnh! Xin Yêu Thần đại nhân bày cục giúp ta, để ta có thể phát huy lực lượng nhiều hơn trong giới này!
Yêu Khanh mỉm cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị tốt, cũng sẽ bồi dưỡng hậu bối Bình Thiên Yêu Tôn của ngươi, cố gắng khiến hắn nhanh chóng bước vào Luyện Hư hậu kỳ.
Thần Viên Yêu Tôn nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp quỳ một gối xuống đất biểu thị cảm tạ.
Yêu Khanh không nói nữa, nhưng đáy mắt lóe tia sáng lạnh.
. . .
Ba ngày sau.
Trần Trầm đang tu luyện đột nhiên nhận được truyền tấn ngắn gọn của Ngọc Quỳnh.
- Đồ đệ, nửa ngày trước Thần Viên Yêu Tôn của yêu tộc đột phá Luyện Hư đỉnh, giết hoàng đế Đại Sở hoàng triều và một cường giả Luyện Hư khác của nước này. Sau đó hắn độ đại kiếp nạn phi thăng, thất bại chết rồi.
Trông thấy truyền tấn này, Trần Trầm giật nảy mình.
Trong vòng nửa ngày chết ba tên cường giả Luyện Hư, trong đó có hai tên là nhân vật lãnh tụ của hai tộc, đây không phải dấu hiệu tốt.
Ngẫm nghĩ, Trần Trầm trả lời:
- Sư phụ, xin hãy cẩn thận, nếu cần tài nguyên gì thì ta sẽ phái người đưa cho sư phụ. Con người của ta thiếu cái gì chứ không thiếu tài nguyên.
Sau khi tin tức này truyền ra thật lâu mới nhận về trả lời của Ngọc Quỳnh:
- Đồ đệ, ta cảm giác đại chiến hai tộc người, yêu lần này khác với trước, trước kia hai bên đánh tới trình độ nhất định đều sẽ có chừng có mực, nhưng lần này, có lẽ thật sự sẽ có một tộc bị diệt hoàn toàn. Vi sư không hy vọng tộc bị diệt là nhân tộc ta, nhưng cần phải chuẩn bị tâm lý. Đồ đệ, ngươi ở Vô Tận Hải là đúng, nếu có ngày bốn đại tông môn bốn đại hoàng triều bị diệt, truyền thừa của nhân tộc nhờ vào ngươi. Chỉ cần ngươi và những tu sĩ nhân tộc ở Vô Tận Hải không chết, vậy thì nghìn năm hoặc là vạn năm sau, nhân tộc ta rồi sẽ có ngày lại nổi lên.
Nhìn tin tức dài, Trần Trầm thẫn thờ.
Sao có thể như vậy? Hắn đã trốn đến Vô Tận Hải mà vẫn phải thành hy vọng của nhân tộc sao?
Trần Trầm nhìn bầu trời, trong một chốc có chút không biết làm sao, giây lát sau, hắn mới đáp lại:
- Sư phụ, mấy người khác đã chết thì kệ, nếu sư phụ gặp nguy hiểm nhớ chạy trốn tới Vô Tận Hải. Trình độ đan đạo của Vô Tận Hải không tốt, đan đạo tương lai của nhân tộc ta cần một người truyền thừa, ta thấy sư phụ rất thích hợp.
Ném gánh nặng này ra, bên Ngọc Quỳnh không trả lời lại.
Trần Trầm cất lệnh bài truyền tấn, trong lòng càng lo lắng.
Ngoài Vô Tận Hải không có nhiều tu sĩ làm Trần Trầm vướng bận, sư phụ Ngọc Quỳnh là một trong số ít đó.
Sư phụ này tuy vô sỉ, từng hố hắn mấy lần, nhưng mỗi lần hắn có nguy hiểm sinh mệnh thì sư phụ luôn đáng tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận