Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 202: Ngươi không đi, ta không yên tâm (2)

Chương 202: Ngươi không đi, ta không yên tâm (2)Chương 202: Ngươi không đi, ta không yên tâm (2)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Nhị sư tỷ tên Tô Liên, sư phụ phái đại sư huynh và nhị sư tỷ đi không khiến Trần Trầm ngạc nhiên, dù sao trong chín đệ tử thì thuật Luyện Đan của đại sư huynh và nhị sư tỷ cao minh nhất.
Đặc biệt là đại sư huynh càng có thể luyện chế ra đan dược cần thiết cho cường giả Nguyên Thần cảnh.
Nhưng kêu hắn đi là vì sao? Chẳng phải sẽ thêm phiền à? Không lẽ bắt hắn suốt ngày luyện Trúc Cơ Đan?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm tiềm thức từ chối:
- Sư phụ, dạo này ta bận nghiên cứu đan phương, hơn nữa không giỏi về Luyện Đan . . .
Trần Trầm chưa nói hết câu thì Ngọc Quỳnh đột nhiên nghiêm túc nói:
- Sư huynh sư tỷ của ngươi đều là lần đầu tiên đi tông phái khác ở lại, cho nên ngươi phải đi!
Nói xong câu này, một giọng nói nhỏ xíu truyền vào óc Trần Trầm:
- Ngươi không đi, ta không yên tâm.
Trần Trầm nghe vậy thì nuốt ngược tất cả lời muốn nói vào bụng.
Hai người thành thật lần đầu tiên ra xa nhà, đổi lại là Trần Trầm thì hắn cũng sẽ lo lắng hai người.
Nhưng Ngọc Quỳnh nói câu đó là ý gì?
Nghe như hắn là một kẻ gian xảo lắm vậy!
Nên nhớ rằng năm nay hắn chưa đầy mười tám tuổi!
Trần Trầm bất bình rủa thầm, xem thường Ngọc Quỳnh thiên vị:
- Mợ nó, sư phụ chó má gì, không biết lo cho ta, ta còn vị thành niên nhé!
Mấy người khác không hiểu ý của Ngọc Quỳnh, tất cả đều đồng tình nhìn Trần Trầm.
Không biết tiểu sư đệ đã làm chuyện gì chọc sư phụ bất mãn mà bị sư phụ ghẻ lạnh như vậy, mới đến Ngọc Đỉnh Đan Tông chưa đủ một tháng đã bị phái ra ngoài.
Chẳng lẽ là vì sư đệ nhắc đến muốn trở về Đại Tấn mới khiến sư phụ không vui?
Nghĩ đến đây, mấy người đều cảm giác đã thua thiệt Trần Trầm.
- Tiểu sư đệ, đây là một ít đan dược ta luyện chế, cần thiết cho ở nhà đi xa, ngươi cầm hết đi.
- Ta cũng có nữa.
Trong phút chốc sáu sư huynh sư tỷ ở lại đều khảng khái góp tiền, không lâu sau trong ngực Trần Trầm chất một đống bình đan dược.
Đại sư huynh Dư Hỏa và nhị sư tỷ Tô Liên thì nhìn về hướng Ngọc Quỳnh, cầu xin:
- Sư phụ, tiểu sư đệ còn trẻ tuổi, nếu lỡ làm sai chuyện gì thì xin sư phụ rộng lượng tha thứ . . .
Ngọc Quỳnh đã thói quen sự thành thật của hai người, nhẹ gật đầu.
Hai người thấy thế mừng rỡ, lập tức bảo đảm:
- Sư phụ hãy yên tâm, lần này mang tiểu sư đệ ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hắn!
- Ừ, tiểu sư đệ còn chưa ra đường đời, luôn nghĩ thật lòng đối xử với người, như vậy rất dễ chịu thiệt, nhưng có chúng ta ở, sư phụ đừng lo!
Ngọc Quỳnh mặt không đổi sắc, tiếp tục gật đầu, trong lòng thầm nhủ:
- Tiểu sư đệ của các ngươi một bàn tay có thể đập chết tám người, còn cần các ngươi chăm sóc?
Trần Trầm xen vào hỏi:
- Sư phụ, chúng ta sẽ đi tông môn nào?
Ngọc Quỳnh nhớ lại, thản nhiên nói:
- Một tông môn cỡ trung tên Ô Tiên Tông, chạy nạn từ Bắc Cương đến, mới phụ thuộc Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta không lâu.
Nghe cái tên này, Trần Trầm con ngươi co rút:
- Ô Tiên Tông?
Hắn không ngờ lại nghe tên của tông môn đó ở Đông Cương này.
Lúc trước mình thủ vệ Đệ Thập Lục thành, thuận đường đi cổ chiến trường lấy ít đồ, kết quả giữa đường gặp một bán yêu đánh cướp.
Sau một phen đấu trí đấu dũng, Trần Trầm phát hiện lệnh bài thân phận của Ô Tiên Tông trong trữ vật giới của bán yêu kia.
Tu vi của bán yêu đó không tệ, nhưng sau đó Ô Tiên Tông không truyền ra động tĩnh gì.
Trần Trầm cho rằng đây rõ ràng là làm tặc chột dạ.
Về sau Trần Trầm không rảnh chú ý Ô Tiên Tông, phòng tuyến thứ hai tan vỡ hoàn toàn, chiến trường cũng chuyển dời đến lãnh thổ nhân tộc.
Không ngờ đến đây lại nghe được tên của Ô Tiên Tông.
Trần Trầm thầm đặt quyết tâm:
- Không được, việc này ta phải nói cho sư phụ biết một tiếng.
Biết rõ chỗ đó có điều không ổn thì không thể húc đầu xông vào trong được.
Đương nhiên không phải hắn sợ, nhưng khó bảo đảm cho đại sư huynh và nhị sư tỷ.
. . .
Dư Hỏa và Tô Liên quay về chuẩn bị, sáu người thành thật khác cũng giải tán, Trần Trầm rốt cuộc có cơ hội ở riêng một mình với Ngọc Quỳnh.
Ngọc Quỳnh thấy Trần Trầm muốn nói lại thôi, trực tiếp bảo:
- Có gì cứ nói thẳng ra.
Trần Trầm không do dự nữa, kể chuyện ngày hôm đó, bao gồm hoài nghi của bản thân.
Không chỉ thế, Trần Trầm còn lấy ra lệnh bài của Ô Tiên Tông đã nằm trong góc nào đó trong trữ vật giới nào đó, để chứng minh lời mình nói là thật.
Trông thấy tấm lệnh bài kia, Ngọc Quỳnh cau mày do dự nói:
- Ô Tiên Tông đến Đông Cương ta liên tiếp thắng lớn mấy trận, giết vô số yêu tộc, càng tiến hiến nhiều yêu đan cho Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, nếu không phải như vậy thì Ngọc Đỉnh Đan Tông không thể nào phái ra Luyện Đan Sư đến Ô Tiên Tông trú đóng. Hiện giờ ngươi hoài nghi tông môn như vậy có khả năng liên hệ với yêu tộc?
Trần Trầm thầm nghĩ:
- Thế thì có gì lạ? Lão Hắc nhà ta cũng liên tiếp thắng lớn trong Đại Chu, thậm chí còn đánh bại Chu Nhân Long! Nhưng sự thật như thế nào? Nó là con heo nhà ta!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Trần Trầm không thể nào nói ra.
- Sư phụ, ta chỉ là hoài nghi, nhưng việc này không thể không đề phòng!
Ngọc Quỳnh nhẹ gật đầu, nói:
- Có đạo lý, nhưng nên đi thì vẫn phải đi, ngươi hãy cẩn thận chút. Và nhớ là chuyện không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, Ngọc Đỉnh Đan Tông ta thống ngự hàng nghìn tông môn lớn nhỏ, phải lấy lý phục người thì mới phục chúng được.
Trần Trầm câm nín, trầm mặc một lát sau nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, vậy người có biết thực lực của Ô Tiên Tông đó như thế nào không?
- Mặt ngoài có ba Nguyên Anh đỉnh, còn lại thì ngươi không cần chú ý.
Nghe thấy lời này, Trần Trầm lên tinh thần, nét mặt lo lắng nói:
- Đó chỉ là mặt ngoài, lỡ có cường giả Nguyên Thần cảnh gì đó ẩn giấu thì đệ tử bất lực!
Nói xong hai người nhìn nhau, điều muốn nói đã viết hết trong mắt.
Trong lòng Ngọc Quỳnh vụt qua nghi ngờ, lạnh lùng hỏi:
- Đừng nói là tiểu tử nhà ngươi vì hố đồ trong tay ta nên mới nói xấu Ô Tiên Tông nhé? Còn lệnh bài kia không lẽ là ngươi đánh cướp được?
Nói thật thì tiểu tử này rất xấu xa, có khả năng làm ra chuyện như thế.
Trần Trầm nghe vậy sửng sốt, lảo đảo lùi lại hai bước, vẻ mặt không dám tin thì thào:
- Sư phụ . . . sao . . . sao người hoài nghi nhân cách của ta?
Trần Trầm từ nét mặt không dám tin chuyển sang vô cùng uất ức, đau buồn, tan nát cõi lòng, vành mắt đỏ hoe.
- Trần Trầm này . . . tuy không phải người tốt gì, nhưng khi ta đã thừa nhận người nào thì sẽ liều mạng bảo vệ. Hơn nữa ta là nhân tộc, lòng ôm nghĩa lớn, không đến mức vì dục vọng riêng mà hãm hại một tông môn tốt.
Trần Trầm nói xong rơi lệ, ánh mắt tràn đầy lạc lõng bơ vơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận