Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 210: Kiếp nạn đã định sẵn

Chương 210: Kiếp nạn đã định sẵnChương 210: Kiếp nạn đã định sẵn
         Có tài sản dày là có thể biến đổi hết thảy, dù cho thành thật, dù cho không có sức chiến đấu đều không sao cả.
Nói tóm lại, có tiền thì muốn làm gì chẳng được!
Mấy người nghèo thì mặc cho ngươi có âm mưu quỷ kế, loè loẹt cũng chỉ có thể giương mắt nhìn người ta.
Thấy tu sĩ Ô Tiên Tông vẫn tốn công cố lay động vòng bảo hộ linh lực của đại sư huynh, Trần Trầm rưng rưng nước mắt một bàn tay đập chết người này.
Khi Trần Trầm định sang viện lạc bên cạnh hỗ trợ thì phía chân trời bỗng kéo đến mảng lớn mây đen, hơi thở tà ác mờ mịt trong mây đen dù cách mấy chục dặm đều có thể rõ ràng cảm thụ được!
Trần Trầm lẩm bẩm, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi:
- Tà tu Nguyên Thần cảnh sắp đột phá, không biết phối phương của ta có ích cho hắn hay không?
. . .
- Đây là cái gì?
Đám tu sĩ Phục Côn thành hoảng sợ tái mặt.
Nhốt bọn họ ở chỗ này cũng đành thôi, nhưng mây đen trên trời là sao? Nó cắn nuốt linh lực của họ!
Trong các tu sĩ có vài cường giả Nguyên Anh có kiến thức, lúc này không kìm được giật mình hét thất thanh:
- Đây là thủ đoạn của tà đạo, có tu sĩ tà đạo ở đây!
Không đợi chúng tu sĩ khiếp sợ, một tiếng cười quái dị truyền vào tai mọi người:
- Khặc khặc, các Huyết Thực của ta, hôm nay mượn máu của các ngươi trợ ta bước vào Nguyên Thần hậu kỳ!
Bên ngoài trận pháp, tông chủ Ô Tiên Tông yên lặng nhìn cảnh này, sắc mặt bởi vì dữ tợn mà hiện ra vặn vẹo.
Giờ phút này, trên người tông chủ Ô Tiên Tông chẳng có chút gì tiên phong đạo cốt, chỉ có điên cuồng và khát máu.
Một hơi tàn sát mấy vạn tu sĩ, đây là hành động vĩ đại biết bao!
Cũng chỉ có đại nhân có thể làm được!
U ám trên bầu trời chậm rãi xoay tròn, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, linh lực của mấy vạn tu sĩ mắt thường có thể thấy bay lên cao theo hình xoắn ốc, hòa vào vòng xoáy.
Chỉ cần hút sạch linh lực của đám người này thì u ám sẽ tiếp tục hút sức sống và máu tươi của họ, cuối cùng cắn nuốt cả hồn phách.
Khi đó nơi này chỉ còn lại đống thi hài khô quắt.
Trong trận pháp, có tu sĩ tuyệt vọng kêu gào:
- Tông chủ! Mở đại trận ra, cho chúng ta ra ngoài!
Nhưng tông chủ Ô Tiên Tông thờ ơ, chỉ có cười nhạt.
Trong lệnh bài truyền tấn truyền ra một tin tức:
- Tông chủ, người đi theo của Dư Hỏa hơi khó chơi, trong một chốc chúng ta không hạ được.
Tông chủ Ô Tiên Tông nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Yên tâm, sư huynh đã đi rồi, các ngươi cố giữ chân là được, hết thảy làm theo kế hoạch. Những Luyện Đan Sư này có chút năng lực là bình thường, chỉ cần đại nhân thành công đột phá thì chuyện gì đều không thành vấn đề.
Nhưng tông chủ Ô Tiên Tông vừa nói xong thì u ám trên bầu trời bỗng ngừng xoay tròn.
Ngay sau đó, một tiếng gầm tức giận, kinh khủng, khiếp sợ vô cùng vang vọng khắp một nửa Phục Côn thành:
- Tổ cha nó! Ngươi bỏ cái gì vào trong đan dược?!
Nghe tiếng gầm đó, đám tu sĩ Ô Tiên Tông không biết ở chỗ xa xôi nào đang băng bó vết thương bị hù giật nảy mình.
Sức khôi phục của tu sĩ mạnh hơn người bình thường, vì về sau không bị Luyện Đan Sư nhìn ra của bọn họ là vết thương mới nên đã trước tiên tự tàn.
Có tu sĩ cụt tay thì thào, sắc mặt khó xem:
- Đại nhân nói đan dược có vấn đề?
Người bên cạnh lắc đầu, nói:
- Chắc không phải đâu, Ngừng Đau Đan này dùng tốt lắm mà. Ta phế một chân, hoàn toàn không cảm giác đau.
Các tu sĩ khác gật gù biểu thị đồng ý.
Có Ngừng Đau Đan này làm giảm áp lực tâm lý khi tự tàn rất nhiều, bọn họ không lo về những vết thương cụt tay què giò, sau này dùng linh dược có thể bổ trở về.
Điều kỳ lạ duy nhất là hình như hôm nay chảy máu hơi bị nhiều.
Đương nhiên, bọn họ cũng là lần đầu tiên làm như vậy, không có kinh nghiệm, có lẽ bị thương nặng thì sẽ chảy nhiều máu.
Thôi, nghỉ ngơi một chút, tiếp tục chờ mệnh lệnh đi.
Đám tu sĩ vừa suy nghĩ vừa tựa vào góc tường, ngáp ngắn ngáp dài.
. . .
Trong phòng tối dưới lòng đất ngầm.
Sắc mặt của lão già khô gầy từ xanh chuyển thành trắng rồi lại đỏ, liên tục thay đổi.
Nói ra có lẽ không ai tin.
Lão là cường giả Nguyên Thần cảnh mà vào phút then chốt đột phá này . . . muốn ‘đi nặng’!
Đi nặng!
Hồi ức xa xôi biết bao.
Nhưng cảm giác muốn ‘giải phóng’ đó luôn nhắc nhở lão rằng đây là sự thật, không phải mơ.
Không nói cái khác, hiệu quả của Nguyên Phách Ngưng Thần Đan đúng là cực mạnh, giờ phút này trong óc lão già khô gầy trống rỗng, không có ý tưởng lung tung nào khác, chỉ muốn đi nặng.
Lão già khô gầy nhỏ giọng chửi thề:
- Tổ cha nó!
Lão đang trong phút đột phá, không thể nhúc nhích một ly, nên lão buộc phải phân tâm đôi chút trấn áp không để thứ đó tuôn ra từ mông.
Nhưng mà, tà tu mỗi khi đột phá một lần là vô cùng mạo hiểm, sao có thể cho phép lão phân tâm ứng đối?
Hơn nữa cảm giác muốn đi nặng càng lúc càng mãnh liệt, lão phải tập trung vào nó nhiều hơn.
Mắt thấy u ám ngừng xoay, có xu hướng phản phệ, lão già khô gầy liên tục thay đổi sắc mặt, một ý tưởng to gan dâng lên trong óc lão.
Cuối cùng, nét mặt của lão trở về bình tĩnh.
Có lẽ đây là kiếp nạn đã định sẵn của lão.
Từ ngày đầu tiên bước lên tà đạo đến khi trở thành cường giả Nguyên Thần cảnh, trong quá trình lão đã trải qua vô số đau khổ.
Có thể đi đến bước đường ngày hôm nay, lão tự nhận mình là người có nghị lực lớn.
Người có nghị lực lớn lẽ nào bị đống chất thải làm khó?
Chẳng bằng . . . buông xuống mọi thứ . . .
Lão già khô gầy lẩm bẩm thì thầm một câu rồi trở nên bảo tướng trang nghiêm.
Roẹt roẹt rột rột!
Một chuỗi âm thanh kỳ lạ vang lên, đũng quần của lão bỗng căng phồng.
Cảm giác thoải mái thoáng chốc tràn ngập toàn thân, tuy rằng cảm giác đi nặng vẫn ập đến không dứt, âm thanh lạ cũng vang liên tục, hai bên bù qua sớt lại, không ảnh hưởng lão đột phá.
Mùi tanh hôi lan khắp phòng tối.
Lão già khô gầy mặt không đổi sắc, dốc hết sức vận chuyển u ám trên bầu trời.
Rất nhanh, u ám lại vận chuyển.
Nghe tiếng rột roẹt, lão già khô gầy tự an ủi mình rằng:
- Làm tà tu là vì muốn theo đuổi tự do không e dè như thế này, đúng chứ?
Giờ phút này, dường như tâm tình của lão thăng hoa.
Phát hiện điều này, lão già khô gầy không kìm được nhếch mép cười nhạt.
Không biết là tên khốn kiếp nào bỏ thứ khác vào đan dược, muốn nhiễu loạn tâm cảnh của lão, khiến lão tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng chỉ bằng vào trò vặt vãnh đó? Hơi coi thường cường giả Nguyên Thần cảnh quá rồi!
Lão già khô gầy thì thào:
- Cường giả Nguyên Thần như chúng ta thân thể chỉ là túi da, dù có ‘giải phóng trong quần cũng có thể thong dong bình tĩnh, mặt không đổi sắc, đừng nói chỉ có bấy nhiêu, dù là phải ăn . . .
Bên ngoài vọng vào hỏi han thân thiết của tông chủ Ô Tiên Tông ngắt ngang lời lão:
- Đại nhân! Người không sao chứ?
- Không sao.
Lão già khô gầy đáp lại một câu, tiếp tục vận chuyển u ám, lực hút cực mạnh lập tức xuất hiện xung quanh lão, ngay sau đó diễn ra cảnh tượng khiến lão kinh hoàng tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận