Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 153: Sao không ăn cháo thịt?

Chương 153: Sao không ăn cháo thịt?Chương 153: Sao không ăn cháo thịt?
         Thấy một màn như vậy, Huyền Vũ Tông tông chủ vô thức muốn ra tay, lại bị Tiêu Vô Ưu ngăn cản.
- Một đám tiểu lâu la mà thôi, chúng ta mới đến, vẫn nên biết rõ tình huống trước đã.
Huyền Vũ Tông tông chủ nghe vậy liền dừng lại.
Những người khác cũng bắt đầu quan sát hoàn cảnh trong thành.
Trường thành thứ mười sáu này chỉ rộng có mấy trăm mét, ngay cả một tòa tiểu thành cũng không bằng, bất quá vẫn đủ cho trăm tu sị Đại Tấn ở.
Tuy điều kiện sinh hoạt kém hơn ở Đại Tấn, nhưng linh khí ở đây lại nồng đậm hơn ở tông môn bọn họ vài lần.
Người tu tiên để ý nhất chính là điểm này.
Đại khái an bài xong nơi dừng chân cho tất cả mọi người, xa xa, trên bầu trời bay tới một chiếc chiến thuyền. Phía trên chiến thuyền đứng đầy người, nhân số cũng có gần ngàn người.
Đám người này mặc giáp sắt, thần sắc lạnh lùng, vừa nhìn liền biết là quân đội chính quy.
Một lát sau, chiến thuyền hạ xuống, một tướng lãnh cầm đầu thân mặc kim giáp quét mắt nhìn chúng tu sĩ Đại Tấn một lượt, tựa hồ đang tìm người dẫn đầu.
Lúc này, Tiêu Vô Ưu chủ động bước ra.
- Vị tiền bối này, chúng ta chính là biên quân Đại Hạ, vâng mệnh đến thành thứ mười sáu, nghe theo lệnh các tiền bối. Toàn bộ nhân mã của ta có một ngàn lẻ một người, trong đó có một Kết Đan, hai trăm Trúc Cơ, cùng 800 tu sĩ Luyện Khí.
- Nhiệm vụ của các vị tiền bối cùng chúng ta chính là thủ vững hai bên trường thành, tất thảy hai mươi công lý (1), phòng người Yêu Tộc tiến vào.
(1) Công lý = km, chỗ này ta thấy là bối cảnh cổ đại nên để nguyên hán việt nhé.
- Phía trước trường thành này còn phòng tuyến nào không?
Trần Trầm nhìn về phía chỗ sâu trong chướng khí, nếu như hắn nhớ không lầm, Hạ Tích Sương kia chính là bay về phía đó.
- Đúng vậy, phía trước chính là Hạo Nhiên Kiếm Tông, trường thành này chỉ là đạo phòng tuyến thứ hai của Nhân tộc, chuyên xử lý một ít cá lọt lưới có tu vi thấp. - Tướng lãnh mặc kim giáp giải thích.
Nghe vậy, Trần Trầm coi như hiểu rõ, bất quá cũng không chủ quan.
Trời biết cá lọt lưới tu vi thấp trong miệng tướng lãnh này là dạng tu vi gì?
Nếu quả thật chỉ là tu vi thấp thì cũng không cần cường nhiều cường giả như vậy, mà lại chỉ phụ trách không đến trăm dặm phòng tuyến.
Phải biết mỗi một tu sĩ Đại Tấn ở đây đều có thể tọa trấn một châu đấy!
Tướng lãnh kim giáp kia lại bổ sung:
- Đi dọc theo hướng tây nam trăm dặm có một cứ điểm lớn, trong đó có đủ loại vật tư tiếp tế, chư vị dùng linh thạch hoặc là nội đan của Yêu tộc đều có thể hối đoái.
- Nếu như các vị thân gia phong phú, thậm chí có thể đổi được đan dược tăng lên tu vi do Ngọc Đỉnh Đan Tông luyện chế, bất quá có hạn chế, mỗi nửa tháng, một người chỉ có thể đi một lần, một lần không thể ở quá một ngày!
Nghe nói thế, trong lòng đám tu sĩ Đại Tấn phát nhiệt.
Ngọc Đỉnh Đan Tông cũng là một trong Tứ tông của Nhân tộc, chỗ cường đại của nó chính là Luyện đan, thậm chí có thể luyện chế nội đan của cuồng bạo yêu thú thành dan dược bình ổn tu vi, điểm đó bọn họ đã sớm nghe thấy.
Trước kia có nghĩ họ cũng không dám nghĩ, không ngờ hôm nay lại có cơ hội tiếp xúc.
...
Sau khi giới thiệu xong, tướng quân kim giáp liền dẫn một ngàn tu sĩ cấp thập hạ trại sau thành.
Không thể không nói, một ngàn người này tuy tu vi không cao, nhưng kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa tựa hồ thiết lập một trận pháp nào đó, mỗi bước đi đều có quy luật.
Chờ đến chiều.
Trần Trầm không muốn tiếp tục nán lại trong thành, hắn cũng không biết tại sao đám tu sĩ Đại Tấn lại nhịn được, biết rõ cách trăm dặm có cứ điểm cỡ lớn, vậy mà cả đám đều không rục rịch.
Chẳng lẽ hiện tại không thể đi? Hình như cũng không có chiến sự gì nha?!
Nghĩ đến đây, hắn tùy tiện hô một tu sĩ Kim Đan, hỏi:
- Lão ca, hay là chúng ta đi đến cứ điểm nhìn một cái, bất quá cũng chỉ có trăm dặm, với tu vi của ta và ngươi, không bao lâu đã có thể đến nơi.
- Không đi… - Tu sĩ Kim Đan kia sờ sờ nhẫn trữ vật của mình, lộ vẻ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.
Trần Trầm đồng tình nhìn hắn một cái, sau đó đi tìm sư phụ Thiên Vân Tông, ai ngờ Tiêu Vô Ưu cũng cự tuyệt.
- Đồ đệ, ngươi còn quá trẻ, sở dĩ bọn họ không đi là vì chưa biết rõ chỗ đó, mà cứ điểm lại chỉ có thể nửa tháng đi một lần, đương nhiên phải cẩn thận một chút.
- Tốt nhất là để tên ngốc nào đó đi trước, thám thính tình hình một phát, coi giá cả thế nào… Đợi đến khi biết được tin tức, bọn họ làm tốt chuẩn bị, cần mượn linh thạch thì mượn linh thạch, cần bán đồ thì bán đồ, có như vậy mới không lãng phí cơ hội.
Nghe Tiêu Vô Ưu nói… Trần Trầm lúng ta lúng túng, không biết nói gì cho phải.
Đem bần cùng nói thành tươi sáng thoát tục như vậy, là lần đầu tiên hắn gặp đấy!
Trên thực tế, cũng là do hắn nghĩ quá đương nhiên.
Dùng một câu để hình dung chính là: Sao không ăn cháo thịt? (1)

(1) Đây là một thuật ngữ xuất phát từ thời Tấn Huệ đế, dùng để chỉ việc không có cái nhìn toàn diện đối với sự việc.
Truyện kể lại rằng có một năm kia phát sinh nạn đói, dân chúng không có lương thực để ăn, phải đào rễ cây, ăn vỏ cây, rất nhiều người vì vậy mà chết đói. Tin tức nhanh chóng được tâu lên vua, Tấn Huệ đế ngồi trên ngai cao, nghe xong trình tấu tỏ vẻ rất thắc mắc. Tấn Huệ đế “thiện lương” rất muốn làm chút chuyện cho con dân, trải qua minh tư khổ tưởng, rốt cuộc hắn đề ra một “phương án giải quyết” như sau: Bách tính vô túc mễ sung cơ, hà bất thực nhục mi? (Dân chúng đã đói bụng vì không có gạo ăn, sao lại không ăn cháo thịt?)

Đã quen làm thổ hào, Trần Trầm vô thức cho rằng tất cả mọi người đều giống mình, không thiếu linh thạch. Hắn nào đâu biết ngoài hắn, đám tu sĩ Đại Tấn ngày thường đều phải tính toán cẩn thận mà sinh hoạt.
- Những tu sĩ khác gian nan vậy sao?
Âm thầm lau nước mắt chua xót, Trần Trầm đăng ký một phen, sau đó một mình bay về hướng tây.
Đã mọi người cần một “tên ngốc”, vậy để hắn làm đi.
Thân gia sung túc đến một trình độ nhất định, đi đến đâu cũng đều không sợ, đó cũng là lực lượng của hắn.
Quả nhiên, Trần Trầm vừa đi, đám tu sĩ Đại Tấn liền nhao nhao nghị luận.
- Lăng đầu thanh (2) Thiên Vân Tông Thánh tử đi rồi!
(2) Dùng để chỉ thanh niên sức trâu, nghé con không sợ cọp, đại loại ở Việt Nam là trẻ trâu á!
- Tối nay đợi hắn về, ta hỏi hắn một chút giá cả đan dược, nếu như mua không nổi, sư thúc, ngươi cho ta mượn một ít!
- Yên tâm, nếu như chênh lệch quá nhiều… Ngươi cho ta mượn trước, ta muốn mua một khối linh kim, rèn luyện pháp bảo một phát.
- Chênh lệch nhiều thì… Ta lại đi mượn Hướng sư huynh.

Khoảng cách trăm dặm đối với Trần Trầm không tính là gì, không bao lâu sau, hắn đã đi đến cứ điểm kia.
Không có tường thành, cũng không có linh trận, nghiêm khắc mà nói, chỗ này chẳng khác nào một phiên chợ cực lớn.
Bất quá trong chợ cũng có kiến trúc, có quán rượu, dược phòng chuyên bán đan dược, đương nhiên, hầu hết vẫn là đủ loại quầy hàng tư nhân.
- Bán nội đan yêu thú! Tu vi ngẫu nhiên, 100 khối trung phẩm linh thạch một viên!
- Bán đan dược chữa thương, tổ truyền bí chế, dược hiệu mạnh mẽ!
- Bán pháp bảo, tu sĩ Kết Đan có thể dùng!

Nhìn một dãy quầy hàng, Trần Trầm cảm thấy vô cùng mới lạ, ở Đại Tấn, tu sĩ bực này nào có chuyện hạ thấp mặt mũi đi bày quầy hàng rao bán?
Thế nhưng ở đây lại hoàn toàn trái ngược, đừng nói là tu sĩ Kết Đan, ngay cả Nguyên Anh cũng không ít.
- Phạm vi 50 mét, đồ vật giá trị nhất ở đâu?
“Bên trái, cách 20 mét, nội đan yêu thú ngàn năm.”
Trần Trầm vừa đi vừa dò hỏi hệ thống, không bao lâu sau, hắn đã truy ra mấy thứ siêu giá trị.
Bất quá, hắn không có hứng thù gì với chúng, loại sinh ý kiếm lười chừng vài trăm linh thạch này không đáng hắn hao tốn nước bọt, nếu không chính là hạ thấp thân phận.
- Bán bảo vật cổ chiến trường! 100 khối trung phẩm linh thạch một đống!
Nghe tiếng rao, Trần Trầm vô thức nhìn sang.
Trước một cái quầy hàng, một gã tu sĩ Kết Đan đang ra sức hô, mà trước mặt hắn để lẫn lộn mười mấy món đồ.
Không phải mảnh vỡ pháp bảo thì chính là vật phẩm có hình dạng quái dị.
Trần Trầm vận dụng hệ thống, liền biết được đó là một đống rác.
Bất quá, hắn lại cảm thấy hứng thú với cổ chiến trường trong miệng đối phương.
- Đạo hữu, cổ chiến trường là gì? Ở đâu?
Trần Trầm vừa nói vừa bỏ ra 100 linh thạch mua toàn bộ đống rác kia.
Chủ quán lập tức vui vẻ đáp:
- Cổ chiến trường nha, chính là di chỉ từng xảy ra đại chiến của Nhân tộc cùng Yêu tộc, xa thì gần vạn năm trước, gần thì độ khoảng vài thập niên, cái nào cũng có. Ngay tại ngàn dặm phía nam có di chỉ chiến trường ba ngàn năm trước, bất quá một lần vào phải bỏ ra 100 khối trung phẩm linh thạch.
- Huynh đệ, ta không phải khoác lác, những thứ này đều là do ta nhặt được ở đấy đấy. Ngươi được lợi lớn rồi, đã nhìn thấy cái này chưa? Chính là mảnh vỡ bổn mạng pháp bảo của Nguyên Thần cảnh cường giả đấy!
- Còn có cái này, là nội đan của Nguyên Thần Yêu tộc, đáng tiếc là bị mờ rồi… Aiz, huynh đệ, ngươi đừng đi, ngươi làm rớt đồ này!
Trần Trầm tiện tay tiếp nhận đống rác chủ quán ném tới, thì thào nói:
- Nhặt tiền… Là chuyện ta thích nhất đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận