Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 189: Thiếu Môn Chủ

Chương 189: Thiếu Môn ChủChương 189: Thiếu Môn Chủ
         Chương nay hơi dài nên 30TLT nha pà kon -_-
------------------------
- Môn chủ, lời này của ngươi là có ý gì? - Tim Trần Trầm đập thình thịch, bất quá ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nghe vậy, những người khác trong Ma môn cũng nhao nhao phản ứng, đưa ra nghi vấn.
- Môn chủ, sao ngươi lại gọi thiếu môn chủ là Trần Trầm? Hai nước tuy nhỏ, nhưng thiên hạ to lớn, không thiếu chuyện lạ. Trong hai nước xuất hiện hai vị thiên kiêu cũng không phải không có khả năng.
- Đúng vậy, môn chủ, nếu ta nhớ không lầm, thời điểm thiếu môn chủ đến Ma môn ta, tên Trần Trầm kia vẫn còn xuất hiện ở Thiên Vân Tông…
Phía sau lưng Chu Nhân Long, Chu Sơn cũng nhịn không được lên tiếng.
Nghe vậy, Chu Nhân Long vẫn tiếp tục cười, chỉ có điều nụ cười tràn đầy mỉa mai.
- Ngoại trừ lần đó thì sao? Cũng tỷ như hôm nay, Trương Thần đột nhiên rời đi, bên kia, Trần Trầm liền xuất hiện, liên tiếp đánh bại thiên kiêu Yêu tộc.
- Truy cứu xa hơn trước đó, Trần Trầm xuất hiện ở tiền tuyến, Trần Trầm liền biến mất vô tung.
- Ha ha, thế gian có trùng hợp, thế nhưng quá nhiều trùng hợp, thì đó không còn là trung hợp, mà là có ngươi tận lực bày bố.
- Ngươi cũng không nghĩ thử xem, nếu như Trần Trầm có thể thay hình đổi dạng tiến nhập Ma môn ta, chẳng lẽ hắn không thể tìm một người khác giả mạo chính mình sao?
- Ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi nhìn thấy Trần Trầm, có từng cùng hắn xuất thủ? Tướng mạo có thể giả, nhưng thủ đoạn lại rất khó làm giả được.
Nghe vậy, đám người Ma môn nhao nhao nhìn về phía Trần Trầm, ánh mắt lộ vẻ chờ mong, hi vọng hắn có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
- Chu Nhân Long này… Cũng không ngốc! Chỉ lộ một chút sơ hở đã bị hắn nhìn ra. Hắn đã sinh lòng nghi ngờ, chỉ sợ ta muốn giấu giếm cũng không thể. - Trần Trầm thở dài.
Một Nguyên Thần cảnh cường giả hoài nghi ngươi, hơn nữa còn nghiêm túc điều tra ngươi, lúc đó, dù ngươi có muốn che giấu cũng khó mà giấu được. Điểm ấy Trần Trầm vẫn hiểu rõ.
Chỉ là không biết sau khi đoán ra thân phận của hắn, Chu Nhân Long sẽ có dự định thế nào?
Là tự mình ra tay? Hay đuổi cổ hắn hỏi Ma môn?
- Môn chủ! Ngươi nói láo!
Viên Kình Thiên nhảy dựng lên, trên khuôn mặt “phổ thông” tràn ngập lửa giận.
- Sư huynh dùng mệnh cứu ta mấy lần, Trần Trầm kia đánh cho thức hải ta sụp đổ! Nếu sư huynh thật sự là Trần Trầm, hắn sẽ đối tốt với ta như vậy sao? Nếu sư huynh đúng thật là Trần Trầm, ta đã sớm chết rồi!
- Làm càn! Viên Kình Thiên, ta thấy ngươi chán sống rồi!
Chu Nhân Long giận tím mặt, tốt xấu gì hắn cũng là môn chủ Ma môn, vậy mà Viên Kình Thiên lại đứng trước mặt mọi người chỉ vào mặt nói hắn nói láo, sao lại có thể như vậy được?!
- Môn chủ! Ta biết ngươi ghen ghét tài hoa của sư huynh! Sư huynh đánh tan Vô Tâm Tông, đại địch của Ma môn ta, hôm nay còn loại bỏ nguy cơ của Đại Chu, ngươi sợ hắn công cao chấn chủ, đoạt vị trí của ngươi!
- Môn chủ, không phải ta nói ngươi, ngươi cũng quá mức đố kị nhân tài đi! Nếu ngươi thật sự suy nghĩ vì Ma môn, thì sẽ không nghĩ mấy thứ cong cong vẹo vẹo này, hãm hại sư huynh!
Viên Kình Thiên tức giận hô, một bộ thấy chết không sờn.
Nghe được lời hắn nói, thần sắc đám người Ma môn cũng lộ vẻ quái dị… bởi vì… Thật sự có loại khả năng này.
Dù sao môn chủ cũng bị nhốt lâu như vậy, tâm lý có chút bất ổn cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Nhân Long thiếu chút bị Viên Kình Thiên chọc cho tức thổ huyết, phóng thích uy áp khủng bố, trực tiếp áp Viên Kình Thiên xuống đất, không thể động đậy.
- Tiểu tử ngươi nếu còn dám hồ ngôn loạn ngữ! Đừng trách ta giết ngươi!
Viên Kình Thiên bị đè xuống đất, thế nhưng miệng vẫn lớn tiếng kêu gào.
- Chu Nhân Long đố kị ngươi tài, môn chủ như vậy không đáng để chúng ta theo, chư vị, chúng ta làm phản đi! Để sư huynh làm môn chủ! Một cái Nguyên Thần cảnh mà thôi, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể giết hắn!
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Trần Trầm nhịn không được gò má co giật.
Trong lòng sinh ra một tia cảm giác áy náy.
Tên đần này… Thật sự bị hắn hố không nhẹ!
Lúc này, Chu Nhân Long đứng bật dậy, môn chủ tọa vị dưới thân trực tiếp bị chấn thành bột mịn, hướng về phía Viên Kình Thiên rít lên:
- Viên Kình Thiên! Nếu Trương Thần dám đưa mặt cho ta kiểm tra cẩn thận, và nếu ta không phát hiện bất kỳ mánh khóe nào, ta đây nguyện ý thoái vị! Để Trương Thần trở thành môn chủ Ma môn!
Nghe vậy, Viên Kình Thiên cũng không tiếp tục vùng vậy, đối với Trần Trầm cười thảm, nói:
- Sư huynh, ngươi để lão tặc này kiểm tra một chút đi, từ nay về sau, ngươi chính là môn chủ Ma môn ta!
Lúc này, tất cả cao thủ Ma môn có mặt trong đại điện cũng nhìn về phía Trần Trầm.
Thế gian đúng thật có không ít dịch dung thuật lợi hại, nhưng nếu để Nguyên Thần cảnh cường giả kiểm tra cẩn thận vẫn không nhìn ra bất luận mánh khóe nào, cái này… Gần như không có.
Cho nên thiếu môn chủ chỉ cần để môn chủ kiểm tra một phen, khi đó, hết thảy chân tướng sẽ rõ.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm mét, có ai sinh sát ý với ta không?
“Không có.”
Nghe được đáp án này, Trần Trầm hít sâu một hơi, chậm rãi bước ra từ đám ngươi, sau đó tháo mặt đạ bằng đồng xanh xuống, để lộ một khuôn mặt siêu soái.
Thấy vậy, Chu Nhân Long đang định kiểm tra, nhưng Trần Trầm lại thấp giọng nói:
- Môn chủ, không cần.
Dứt lời, Trần Trầm xoa mặt một vòng, lộ ra chân dung.
Nhìn thấy tướng mạo của hắn, trong mắt Chu Nhân Long bạo phát tinh quang, bất quá, hắn lại không lên tiếng.
Những cường giả Ma môn khác đương nhiên cũng nhìn thấy khuôn mặt kia, có bao nhiêu khiếp sợ có thể nghĩ, ngay cả mấy tên ngày thường mặt than cũng bởi vì khiếp sợ là nét mặt vặn vẹo.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng hoàn toàn biến mất.
Ai có thể ngờ thiếu môn chủ Ma môn bọn họ lại thật sự là Thánh tử Thiên Vân Tông Trần Trầm!
- Môn chủ, sao ngươi không kiểm tra, chột dạ rồi hả…
Nằm rạp trên mặt đất, Viên Kình Thiên vẫn nhìn Chu Nhân Long, lấy hắn ta không có động tác kế tiếp, hắn còn đang định trào phúng, nhưng chợt nhận ra bầu không khí dường như có chút không đúng, lúc này, Viên Kình Thiên mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trầm.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia, ánh mắt của hắn thoáng cái đờ ra.
Trong mắt có vô vàn cảm xúc.
Có khiếp sợ, có kinh ngạc, có không dám tin, bi thương cùng phẫn nộ, nhưng hơn hết thảy chính là tuyệt vọng.
- Không… Chuyện này không thể nào… Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, sư huynh sao lại có thể là Trần Trầm ngày đó giết…
Ánh mắt Viên Kình Thiên đã mất đi tiêu cự, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn, hai bóng người khắc sâu trong ấn tượng, một chính một tà bắt đầu từ từ dung hợp, cuối cùng hoàn toàn hòa làm một thể!
- Không!
Viên Kình Thiên ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, cuối cùng, hắn cảm thấy đầu óc mình nổ tung, thống khổ vô cùng, không đợi mọi người kịp phản ứng, hai mắt hắn đã tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Không chỉ Viên Kình Thiên khó có thể tiếp nhận, những thiếu môn chủ phân bộ khác cũng nhao nhao cúi đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm, dù sao, giờ phút này trong mắt bọn họ ngoài mờ mịt cũng chỉ có mờ mịt.
- Môn chủ, nếu ngươi đã đoán được thân phận của ta, ta đây cũng không muốn tiếp tục che giấu… Khoảng thời gian ở Ma môn chính là ký ức cả đời Trần Trầm khó quên được.
- Bất quá chuyện này vẫn không che giấu được việc ta đã lừa gạt mọi người.
- Ai bảo ta đến Thiên Vân Tông sớm mấy tháng chứ?
- Tông chủ Thiên Vân Tông, Tiêu Vô Ưu, có ơn tri ngộ với ta, mà trong hai nước, thực lực Thiên Vân Tông không tính là cường đại, ta chỉ có thể ra hạ sách này, vì Thiên Vân Tông mưu cầu đường ra.
- Hôm nay sự tình bại lộ, môn chủ muốn chém muốn giết, xin mời tự nhiên, Trần Trầm ta tuyệt đối không hoàn thủ!
Trần Trầm nghĩa chính ngôn từ, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ giải thoát.
Đó là loại giải thoát sau một thời gian dài linh hồn phải chịu đựng khảo vấn, cứ như mỗi ngày ở Ma môn hắn đều trải qua cắn rứt lương tâm vậy.
Chu Nhân Long thở hổn hển, hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm.
Chúng tu Ma môn không nói một lời, cũng không biết lúc này bọn họ đang nghĩ gì.
- Cút! Cút cho ta! Quay về Thiên Vân Tông của ngươi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi một lần nào nữa!
Chu Nhân Long chỉ tay ra cửa, gào lên, toàn bộ uy áp hướng về phía Trần Trầm.
Nhưng lại không mảy may rung chuyển được hắn.
Nhìn bộ dáng phẫn nộ của Chu Nhân Long, trong mắt Trần Trầm lóe lên một tia cảm động, lẩm bẩm:
- Không ngờ là… Môn chủ lại không giết ta, Trần Trầm ta thực xin lỗi Ma môn!
Nói xong lời này, khóe mắt Trần Trầm có hơi ươn ướt, chỉ một bước liền đi đến trước mặt Chu Nhân Long.
Thấy vậy, Chu Nhân Long vô thức đề cao cảnh giác, cả giận nói:
- Niệm tình ngươi có công với Ma môn ta, ta mới tha ngươi một mạng, ngươi còn muốn làm gì?
Trần Trầm hai mặt rưng rưng lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi trữ vật, nhỏ giọng nói:
- Môn chủ… Tông chủ Thiên Vân Tông đối với ta có ơn tri ngộ, chẳng lẽ ngài không phải? Thời điểm ở tiền tuyến, thời thời khắc khắc ta đều nghe ngóng chuyện có liên quan đến xiềng xích đang vây khốn ngài…
- Về sau mới biết vật kia lại có thể gây tổn thương Nguyên Thần, vì vậy ta tốn sức chín trâu hai hổ mới tìm được Tịnh Hồn Thần Tuyền này, vốn nghĩ giúp ngài chữa thương, không ngờ ngài lại sớm ngày thoát khốn, không cần đến thứ này.
- Hôm nay ta phải đi, thứ này đương nhiên nên giao cho ngài thì tốt hơn. Trong lúc hai tộc đại chiến, có thứ này tại thân, có lẽ ngài sẽ có thêm một chút lực lượng…
- Môn chủ, bảo trọng!
Dứt lời, Trần Trầm xoa xoa khóe mắt, nhét Tịnh Hồn Thần Tuyền vào tay Chu Nhân Long, cũng không nhìn vẻ mặt hắn, dứt khoát xoay người rời đi.
Lúc đi đến trước mặt Độc bộ môn chủ, hắn dừng bước.
- Tiền bối… Lúc trước khi ta còn yếu, ngươi từng hộ ta chu toàn, ân này ta mãi khắc ghi trong lòng. Ta biết ngài yêu thích độc vật, cho nên vẫn luôn lưu tâm, vốn định từ từ đưa cho ngài, nhưng hôm nay ta phải đi, thôi thì toàn bộ tặng ngài vậy.
Nói xong, Trần Trầm lại lau nước mắt, bỏ một cái nhẫn trữ vật vào tay Độc bộ môn chủ.
Cảm nhận được thứ bên trong nhẫn trữ vật, cả người Độc bộ môn chủ khẽ run lên.
- Tiền bối, bổn mạng chi bảo của ta là do ngài thay ta chế tạo, lúc trước thậm chí ngài còn muốn trở thành khí linh của nó, cho nên ta đặc biệt gom góp một ít linh kim không tệ…
- Tiền bối, lúc đầu ở thành thứ 12, ta tận mắt thấy ngài bị Bất Tử Yêu Hoàng đánh trọng thương, gần đây ta vừa đánh bại Bất Tử Yêu Hoàng, chiếm được vài thứ trên người hắn, hẳn là có thể trị tận gốc vết thương của ngài, chỉ là chưa kịp đưa ngài! Xin hãy cất kỹ!
- Tiền bối… Trong trận chiến, khôi lỗi của ngài bị hao tổn nghiêm trọng, chỗ ta…
...
Bất tri bất giác, Trần Trầm đã đi đến bên cạnh không ít người đợi đến khi ra cửa, hắn đã để lại một đống đồ.
Mọi người liếc nhìn đồ vật trong tay, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Những thứ này đều vô cùng quý trọng, thập phần hiếm thấy, nếu như không phải để tâm tìm kiếm, sao có thể có được?
Lúc ở bên ngoài, Trần Trầm vậy mà vẫn luôn nghĩ về bọn họ, chuyện này khiến bọn họ vừa cảm động đến khó chịu.
Đưa xong lễ vật, Trần Trầm bước nhanh hơn, đi đến bên ngoài đại điện, hắn cúi người thật sâu, thi lễ với bảng hiệu Ma môn, sau đó cao giọng nói:
- Trần Trầm ta tuy là người Đại Tấn, nhưng trong khoảng thời gian ở Ma môn, có được lợi ích không nhỏ, có thể cùng chư vị kề vai chiến đấu chính hồi ức cả đời ta khó quên.
- Tuy chư vị không nhận ta, nhưng ta đã sớm xem mình là một phần tử Ma môn!
- Môn chủ, các vị tiền bối, các vị sư đệ, cho ta một lần cuối xưng hộ mọi người như vậy!
- Nếu ngày sau có gặp khó khăn, không cách nào giải quyết, cứ đến Thiên Vân Tông Đại Tấn tìm ta, nếu nằm trong khả năng, Trần Trầm nhất định chết không chối từ.
Nói xong lời này, Trần Trầm dứt khoát quay đầu, bay lên trời.
Thậm chí, đám người Ma môn thấy rất rõ một đoàn óng ánh trong không khí.
Nhìn theo bóng lưng xa dần kia, mọi người cảm thấy áp lực không thở nổi, mắt thấy bóng lưng sắp biến mất, nội tâm cả đám cũng ngày càng trống rỗng.
Một lát sau, không biết ai gào lên.
- Thiếu môn chủ!
Một tiếng “thiếu môn chủ” vừa ra, tựa như đốt lửa.
Giọng nói, nét cười của Trần Trầm những ngày ở Ma môn không ngừng vụt qua trong đầu bọn họ.
Nhất là thời điểm Bất Tử Yêu Hoàng tiến công thành thứ 12, Trần Trầm xuất hiện, một mình chế trụ Yêu Hoàng, cứu vãn toàn bộ Ma môn, cảnh tượng đó càng khiến bọn họ kích động không thôi.
Có không ít người đương trường khóc rống!
- Thiếu môn chủ! Xin dừng bước!
- Thiếu môn chủ!
...
Trong lúc nhất thời, tiếng hô không ngừng vang lên, chỉ trong nháy mắt, chúng tu sĩ Ma môn đã chạy khỏi đại điện, vọt về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận