Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 409: Chịu Nhục

Chương 409: Chịu NhụcChương 409: Chịu Nhục
         Con mắt Trần Trầm chuyển động, ở một bên chen miệng nói:
- Trong tông môn thiếu nhân thủ sao? Nếu thực tế thiếu, ta có thể giúp một tay, các ngươi tuyệt đối không nên cho ta là ngoại nhân.
Sở Vân kinh ngạc nhìn Trần Trầm một chút, lắc đầu:
- Trần đạo hữu có lòng, chút chuyện nhỏ này chưa cần làm phiền đạo hữu.
- Vậy ngươi chuẩn bị lúc nào đi, lúc nào trở về?
Trần Trầm kiên nhẫn hỏi thăm.
- Ngày mai sẽ xuất phát, đến lúc đó ta tùy ý mang một sư muội đi là được, trên đường không xảy ra ngoài ý muốn thì bảy ngày sau có thể trở về.
Sở Vân liếc mắt nhìn Trần Trầm, sắc mặt trở nên có một ít cổ quái.
Trần Trầm này hỏi cặn kẽ như vậy chẳng lẽ muốn rời khỏi Lê Tiên tông? Nhưng sao lại có thể như thế được? Coi như là Tông chủ đang bế quan, trong tông môn cũng không có một người dám mang theo Trần Trầm rời khỏi Lê Tiên tông.
Vạn nhất nếu người này chạy, không ai đảm đương nổi trách nhiệm này.
Trần Trầm cười cười, không hỏi nữa, nhưng mà lại ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ chuyện này....
Chờ sau khi Sở Vân đi, sắc mặt Lê Tương dần dần từ trong chuyển âm, vừa rồi ở trước mặt Sở Vân nàng mới giả ra một thái độ phong khinh vân đạm, trên thực tế cảm xúc trong lòng của nàng vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
- Trần Trầm, chuyện xưng hô ngươi nhất định phải giải quyết cho ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nghe được lời nói của nàng, Trần Trầm nhếch miệng nói:
- Vì sao nhất định phải giải quyết cho ngươi? Là ngươi phát thệ sau này nghe ta, coi như là ta để ngươi trước mặt mọi người gọi ta là phụ thân, vậy ngươi cũng phải tuân theo, chẳng lẽ ngươi chỉ phát thệ cho vui?
Lê Tương nghe đến đây ngẩn ra một chút, trong mắt lóe lên nồng đậm không dám tin. Vừa rồi nam nhân này còn khuyên bảo như thế nào hiện tại lật lọng biến nhanh như vậy?
- Ngươi... Ngươi!
- Ngươi cái gì mà ngươi, muốn ta giúp ngươi giải quyết chuyện này cũng được, nhưng mà ngươi phải để ta rời khỏi tông môn một chuyến.
Trần Trầm gọn gàng dứt khoát nói.
Lê Tương nghe vậy thần sắc nháy mắt trở nên cảnh giác.
- Rời khỏi tông môn một chuyến? Ngươi muốn đi chỗ nào?
- Ta ra ngoài làm ít chuyện, ngươi suy nghĩ một chút, ta đi ra ngoài, chẳng phải không có người mệnh lệnh ngươi làm việc sao? Lại không người nào bắt ngươi gọi phụ thân.
Trần Trầm bắt đầu dẫn dắt từng bước.
Ánh mắt Lê Tương lấp lóe, đã có một ít tâm động, nhưng mà chưa lập tức đồng ý. Trần Trầm rèn sắt khi còn nóng, đưa tay phải ra nói:
- Ta bị sư phụ ngươi gieo ấn ký, ngươi sợ ta chạy đến nơi nào? Tất nhiên, ngươi không giúp ta ra ngoài cũng có thể, ngày mai ta sẽ để ngươi gọi ta là tướng công, ngày kia gọi ta là gia gia, về chuyện ngươi gọi ta là phụ thân, ta cũng cho ngươi ra ngoài tuyên truyền. Ngươi nguyện ý làm trái lời thề không đồng ý cũng có thể, nhưng mà...
Nói đến đây, Trần Trầm cười hắc hắc, từ trong nhẫn trữ vật móc ra một viên đá, sau khi thôi động Linh Lực, một đoạn hình ảnh đột nhiên hiện ra.
Trong hình mặt mũi Lê Tương tràn đầy đỏ bừng, đang nhẹ giọng gọi Trần Trầm là phụ thân.
Lê Tương nhìn thấy hình ảnh đó của mình nóng lòng muốn tìm một chỗ tì chui vào, cảm giác xấu hổ không gì sánh kịp làm cho đầu óc nàng trống rỗng.
Nàng phát thệ... Đời này chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như thế!
- Thế nào? Ngươi có giúp ta hay không?
Trần Trầm thu hồi lưu ảnh thạch cười hỏi.
Thứ này tại Hạ giới không có, nhưng tại Thượng giới cũng rất phổ biến, Trần Trầm làm người hai đời người lần đầu tiên tiếp xúc đến thứ này, đã biết chính xác cách dùng thứ này.
Dù sao ở kiếp trước, có không ít sách giáo khoa thức kiểu mẫu.
- Ta giúp ngươi, ngươi thật có thể giúp ta tẩy sạch chuyện kia?
Lê Tương run rẩy hỏi.
- Tất nhiên có thể.
- Tốt, vậy ta sẽ giúp ngươi!
... Đạt được Lê Tương hứa hẹn, Trần Trầm lập tức yên tâm.
Nữ nhân này chính là Đại sư tỷ của Lê Tiên tông, lại thêm Tông chủ bế quan, giờ đây nàng sẽ đại biểu Tông chủ, trong tông môn rất nhiều chuyện đều phải thông qua nàng đồng ý mới được, luận địa vị, nàng thậm chí không thua mấy tu sĩ Phân Thần cảnh.
Về phần giúp nàng giải quyết chuyện xưng hô kia, thực ra cũng rất đơn giản.
Ngày thứ hai.
Trong tông môn lưu truyền ra càng nhiều lời đồn, nghe nói Nhị sư tỷ Sở Vân vụng trộm xưng hô Trần Trầm là “Tướng công”, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy. Trừ cái đó ra, Tam sư tỷ xưng hô Trần Trầm là “Hảo ca ca”, cũng không ít người chứng thực. Thậm chí, truyền văn có Trưởng lão xưng hô Trần Trầm là “Tiểu khả ái”!
Mắt thấy lấy lời đồn càng truyền càng xa, Trần Trầm đi tới trong tông môn một nhóm đệ tử thường xuyên căn cứ đây, trong thời gian này đang có không ít đệ tử đang đánh cờ.
Mới vừa vào cửa, Trần Trầm đã mặt mũi tràn đầy nghiêm túc ho nhẹ một tiếng.
Một tiếng này ho nhẹ rất nhanh hấp dẫn không ít người chú ý, Trần Trầm thấy vậy trịnh trọng nói:
- Các vị, gần đây, ta ở trong tông môn xảy ra chút danh tiếng, nguyên cớ bị người đố kỵ, đến mức truyền ra không ít lời đồn có liên quan với ta. Nhân tiện ở đây, ta tuyên bố một thoáng, những lời đồn kia đều là không có thật, làm có người châm ngòi quan hệ giữa ta và những người khác trong tông môn, mọi người đừng coi là thật. Mặt khác, ta cảnh cáo những người tung ra lời đồn, đừng để cho ta phát hiện ngươi là ai, nếu không ta sẽ để ngươi chịu không nổi! Hừ!
Nói xong, Trần Trầm lòng đầy căm phẫn xoay người rời đi, giống như chịu thiên đại ủy khuất.
Mà tại chỗ không xa, Lê Tương nhìn thấy một màn này kinh ngạc không biết nói cái gì cho phải.
Người vô sỉ nàng gặp qua, nhưng vô sỉ như Trần Trầm nàng tuyệt đối là lần đầu tiên thấy. Rõ ràng mình là kẻ đầu têu, còn một bộ dáng chịu oan uổng, càng làm ra thao tác mình cảnh cáo như vậy.
Trong đầu người này đến cùng là có thứ gì?
Nhưng mà nghĩ lại, trong lòng nàng lại trở nên vui sướng, nước này bị Trần Trầm quấy đục, những chuyện lúc trước liên quan tới nàng, mọi người cũng sẽ không tưởng thật.
Nhưng mà lưu ảnh thạch kia vẫn còn trong tay Trần Trầm, khiến nàng còn mơ hồ có một ít khó chịu.
Thật không biết lúc ấy vì sao lại bị ma quỷ ám, đồng ý với Trần Trầm loại chuyện đó?
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Trầm từ đằng xa đi tới, thần tình vẫn nghiêm túc như cũ.
- Ngươi để ta làm việc, ta đã làm, bây giờ đến phiên ngươi giúp ta. Còn có một canh giờ nữa Sở Vân sẽ đi, ngươi chuẩn bị làm sao đây?
Thấy Trần Trầm trong mắt tràn đầy hoài nghi, Lê Tương hừ lạnh một tiếng nói:
- Đi theo ta!
Nói xong bay thẳng đến cửa sơn môn, cũng không lâu lắm mang theo Trần Trầm đi tới ngóc ngách bên trong một chỗ gần đó. Hai người từ xa nhìn một chiếc phi chu chỗ không xa trước sơn môn, Lê Tương nói:
- Đó chính là phi chu Sở Vân đi rời ngồi.
Trần Trầm nghe vậy thần tình trở nên cổ quái, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi không phải định trực tiếp cho ta quang minh chính đại rời đi chứ?
Nói thật, tuy hắn tại ở trong Lê Tiên tông này không bị giám thị, nhưng hắn muốn bay ra đi, tám chín phần mười sẽ bị cản lại.
Lúc trước, trước khi Lê Tiên bế quan, chính là ngay trước mặt hắn để cho một Trưởng lão Phân Thần kỳ nhiều chiếu khán hắn chút.
Bốn phía tông môn Lê Tiên tông đều có trận pháp, chỉ có thể theo sơn môn rời đi, trưởng lão kia coi như không sẽ trực tiếp giám thị hắn, vậy khẳng định cũng sẽ quan sát sơn môn Lê Tiên tông này, hắn như thế nào đều khó có khả năng ngênh ngang đi ra ngoài.
- Tất nhiên sẽ không, ta cho ngươi dịch dung thành bộ dáng của thập nhị sư muội, ngươi theo Sở Vân đi, còn về thập nhị sư muội thật đã được ta an bài thỏa đáng, sẽ không xuất hiện, ngươi yên tâm đi.
Lê Tương vừa nói vừa lấy ra một tấm mặt nạ kỳ dị và một bộ cung trang. Nhìn hai thứ đồ này, Trần Trầm biến sắc, muốn nói lại thôi.
Lê Tương thấy vậy lại bổ sung:
- Nắm chặt thời gian, sư thúc của ta hiện tại không rảnh chú ý nơi này, ta để đồ đệ của hắn đi dạy hắn chơi cờ Thiên Đạo, lúc này còn đang suy nghĩ đây!
Trần Trầm nghe vậy triệt để nhẹ nhàng thở ra, nữ nhân này tuy hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng chưa thể nói là quá mức ngu xuẩn, suy nghĩ vẫn là rất chu đáo.
Không do dự, hắn đeo mặt nạ kia ở trên mặt, đồng thời mặc vào bộ cung trang kia.
Tuy bộ dáng này hơi mất mặt một chút, nhưng vì để đi xem Ngọc Đỉnh tông kia một chút, hắn cũng chỉ có trước chịu nhục.
Nhưng mà, làm cho hắn không ngờ là mặt nạ kia lại có công dụng cực kỳ kinh người, không chỉ thay đổi bề ngoài của hắn, càng là cả hắn hình thể kiểu tóc đều toàn bộ thay đổi, giống như bố trí một huyễn trận ở trên người hắn, hơn nữa huyễn trận này đến cả hắn đều nhìn không thấu.
Không ngờ, Lê Tương còn rất hào phóng, rõ ràng lấy ra một bảo vật như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận