Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 334: Bị giam trong tù

Chương 334: Bị giam trong tùChương 334: Bị giam trong tù
         Thất Vĩ Yêu Tôn sắc mặt đen thui, quát mắng:
- Hồ đồ! Hắn là nhân tộc, ngươi là yêu tộc, tại sao ngươi muốn che chở cho hắn?
Hồ Tiên Nhi ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy người này còn chút hữu dụng, giết như vậy thì rất tiếc. Tộc thúc hãy nghĩ đi, hắn là đệ nhất thiên kiêu nhân tộc, đám già nhân tộc kia xem trọng hắn như vậy, giữ lại hắn chắc chắn có tác dụng lớn hơn là giết chết đúng không?
Sắc mặt của Thất Vĩ Yêu Tôn dịu xuống, lão sợ nhất là Hồ Tiên Nhi chơi chò tình yêu giữa người và yêu, cuối cùng làm ra tạp chủng bán yêu, vấy bẩn thanh danh của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, đúng là chừa mạng sống cho Trần Trầm tốt hơn.
Đệ nhất thiên kiêu nhân tộc, có rất nhiều thứ có thể làm với hắn, nếu trực tiếp giết quả thực hơi không có lợi.
Nếu bắt lấy làm mồi nhử thì không chừng có thể câu được cá to.
Nghĩ đến đây, Thất Vĩ Yêu Tôn nhìn về hướng Ô Linh, lạnh lùng nói:
- Người này ta mang đi.
Ô Linh thay đổi sắc mặt, theo bản năng định phản bác, nhưng thấy tia sáng lạnh trong mắt đối phương thì lão không mở miệng nữa.
Làm cường giả Luyện Hư, Ô Linh không sợ Thất Vĩ Yêu Tôn này.
Nhưng làm một bán yêu, hiện giờ ăn nhờ ở đậu, lão thật sự là không tốt đắc tội với tám đại yêu tộc, bởi vậy chỉ có thể tuyển chọn nén giận.
Ô Linh âm thầm thề rằng:
- Sẽ có ngày bán yêu chúng ta nhận được tôn trọng nên có!
Ô Linh giậm chân, xoay người rời đi.
Chờ Ô Linh rời đi, Thất Vĩ Yêu Tôn quay sang nhìn Hồ Tiên Nhi, tức giận nói:
- Hiện tại không giết hắn cũng được, nhưng tội chết khả miễn, tội sống khó thoát!
Vừa dứt lời, Thất Vĩ Yêu Tôn vươn tay ra chấn lùi Hồ Tiên Nhi, cùng lúc đó, lão đánh vào thức hải của Trần Trầm một dấu ấn đặc biệt.
Hồ Tiên Nhi trơ mắt nhìn cảnh này không ngăn cản được, chỉ có thể trong lòng thầm giận.
Đừng nhìn Hồ Tiên Nhi hiện tại là đại tộc trưởng, nhưng các cường giả Luyện Hư trong tộc không coi nàng ra cái chi.
Lý do Thất Vĩ Yêu Tôn chờ Ô Linh rời đi mới đặt dấu ấn là vì lo đến mặt mũi của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Thất Vĩ Yêu Tôn không chú ý tới cảm xúc của Hồ Tiên Nhi, cũng lười quan tâm, lão nhìn chằm chằm vào Trần Trầm.
- Trần Trầm, ta vừa mới gieo Toái Thần Ấn cho ngươi, hy vọng ngươi có thể thành thật một chút, nếu không thì một ý nghĩ của ta có thể cho thức hải của ngươi nổ tung mà chết.
Trần Trầm vẻ mặt yếu ớt, không nói chuyện.
Hôm nay có thể sống tiếp đã may, chỉ cần còn sống thì còn có cơ hội.
Còn về Toái Thần Ấn, chưa chắc có thể phá vỡ phòng hộ của Ngưng Thần Châu.
Nhưng Trần Trầm âm thầm lấy ra cuốn sổ nhỏ, ghi nhớ thù này.
- Tốt rồi, trở về đi.
Thất Vĩ Yêu Tôn lạnh lùng cười, cuốn lấy Trần Trầm và Hồ Tiên Nhi bay về phía Thiên Hồ sơn mạch.
Lúc bay lên trời, Trần Trầm cảm kích liếc Hồ Tiên Nhi một cái.
Tuy rằng hắn sớm báo cho Hồ Tiên Nhi, nhưng kỳ thực nội tâm cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Bởi vì tình cảnh vừa rồi chỉ có cường giả cảnh giới Luyện Hư mới cứu được, hơn nữa nếu không có cường giả Luyện Hư đi cùng thì không thể nào trong khoảng thời gian ngắn từ Thiên Hồ sơn mạch chạy tới đây được.
Ai mà nngờ được Hồ Tiên Nhi thật sự thuyết phục một Yêu Tôn Luyện Hư chạy tới đây, không biết nàng phải trả giá lớn cỡ nào.
Phát hiện ánh mắt của Trần Trầm, Hồ Tiên Nhi nhoẻn miệng cười, không nói chuyện.
. . .
Nửa ngày sau.
Trần Trầm bị nhốt trong một tiểu viện ở Thiên Hồ sơn mạch.
Tiểu viện này lúc trước đã nhốt Hồ Tiên Nhi, chỉ cần mở ra tất cả phòng hộ thì dù là cường giả Nguyên Thần đỉnh cũng không cách nào lay động.
Trần Trầm ngồi xếp bằng trong viện, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Giờ phút này, không có Lục Đậu ở bên cạnh, Trần Trầm không phá nổi phòng hộ này, trên người hắn không có một chiếc trữ vật giới.
Trần Trầm không hoảng hốt chút nào, không biết có phải vì đã thấy nhiều trường hợp lớn hay không.
Thời gian qua lâu, Trần Trầm chẳng những không hoảng mà còn muốn chăm chỉ tu luyện.
Phải biết rằng, sau khi dùng Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan, trong giai đoạn thực lực tăng trưởng bùng nổ khiến hắn cảm ngộ được nhiều thứ.
. . .
Bất giác đã qua ba ngày.
Ba ngày sau, bên ngoài đã hỗn loạn.
Nhân tộc vì chuyện Trần Trầm bị bắt mà nhiều cường giả Luyện Hư mặt ủ mày chau.
Yêu tộc thì rơi vào khủng hoảng vì tin tức Huyết Mạch Yêu Thần không chết, đặc biệt là bốn yêu tộc phản đối Yêu Đình càng chuẩn bị sẵn sàng nội chiến.
Hôm nay, Trần Trầm cuối cùng hết bị ảnh hưởng tác dụng phụ của Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan, không chỉ thế, tu vi của hắn còn tiến thêm một bước, đặt chân vào Nguyên Thần trung kỳ.
Nhưng khoảnh khắc Trần Trầm đột phá, trận pháp phòng hộ của tiểu viện bị mở ra, Thất Vĩ Yêu Tôn vừa vỗ tay vừa đi vào:
- Thật không hổ là đệ nhất thiên kiêu nhân tộc, bị nhốt ở đây mà vẫn có thể đột phá, người như ngươi nếu không chết thì lòng ta không yên.
Nghe lời này, Trần Trầm mở mắt ra nhìn về hướng Thất Vĩ Yêu Tôn, mỉm cười nói:
- Ngươi giết ta, ngươi không chừng cũng phải chết, ngươi tin không?
Thất Vĩ Yêu Tôn nghe vậy nụ cười đông trên mặt, nét mặt sa sầm.
Hai ngày trước, Thất Vĩ Yêu Tôn lan tin Trần Trầm bị bắt ra ngoài, muốn nhìn xem bên nhân tộc có phản ứng gì.
Kết quả hai ngày này, Thất Vĩ Yêu Tôn nhận được nhiều nhất là truyền tấn hăm dọa.
Một đám đều tuyên bố chỉ cần lão dám đụng vào Trần Trầm thì nhất định sẽ bị trả thù.
Nói thật, Thất Vĩ Yêu Tôn trong lòng còn thật sự có mấy phần kiêng kị.
Bởi vì uy hiếp lão nhiều nhất là tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông trong bốn đại tông môn nhân tộc.
Làm tu sĩ giàu nhất hai tộc, chỉ cần chịu trả giá lớn thì vẫn có thể đối phó Yêu Tôn Luyện Hư sơ kỳ như Thất Vĩ Yêu Tôn.
Đương nhiên, cường giả Luyện Hư không phải đối tượng dễ bị hăm dọa.
Suy tư hết nửa ngày, Thất Vĩ Yêu Tôn đã quyết định giao khoai lang phỏng tay Trần Trầm cho tộc khác, đến lúc đó liên hợp xử trí. Vậy thì lão và tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ không lôi kéo thù hận lớn nhất.
- Ngươi tự xem trọng mình quá, nhưng ta nói cho ngươi, vô luận nhân tộc có bao nhiêu cường giả nhìn trúng ngươi thì ngươi đều chết chắc! Đưa mắt nhìn toàn bộ nhân tộc, không có người nào mà yêu tộc ta không dám giết!
Thất Vĩ Yêu Tôn vừa nói vừa mắt lóe tia sáng, Trần Trầm lập tức liền cảm thấy thức hải đau nhói.
Mắt thấy Ngưng Thần Châu sắp bắt đầu phòng hộ, cơn đau bỗng tan biến.
Trần Trầm cắn răng, hắn biết Thất Vĩ Yêu Tôn cố ý làm mình khó chịu.
Nghĩ đến đây, hắn khinh miệt nói:
- Thất Vĩ Yêu Tôn, tu sĩ nhân tộc ta không ngốc, mặc kệ thế nào đều sẽ không bỏ qua kẻ đầu têu nhà ngươi. Ngươi tốt nhất mong đợi yêu tộc đừng phát sinh nội chiến, nếu không thì nhân tộc ta muốn diệt ngươi thật sự không khó.
Nghe lời Trần Trầm nói, Thất Vĩ Yêu Tôn cũng bức bối.
Địa vị của Trần Trầm trong nhân tộc hiện giờ cao hơn Tiên Thiên Linh Thể Đinh Nghĩa ngày xưa một mảng lớn.
Sau khi Đinh Nghĩa chết, không có cường giả Luyện Hư nào tuyên bố muốn báo thù cho gã.
Trần Trầm còn chưa chết mà đã có nhiều Luyện Hư bắt đầu tỏ thái độ, nếu lão bị nhiều Luyện Hư quấn lấy thì có thể tưởng tượng hậu quả.
Thất Vĩ Yêu Tôn thầm hận:
- Nếu biết trước thì lúc đó đã trực tiếp giết tiểu tử này xong việc!
Đương nhiên, Thất Vĩ Yêu Tôn càng hối hận là truyền bá ra ngoài tin Trần Trầm nằm trong tay lão.
Chuyện này vốn thao tác tốt thì có thể âm thầm làm giàu, nhưng giờ bị làm hỏng.
Xét cho cùng, còn là bởi vì yêu tộc nội bộ không đoàn kết, Thất Vĩ Yêu Tôn không tin đến phút mấu chốt thì Luyện Hư yêu tộc khác sẽ sẵn sàng chia sẻ áp lực giúp mình.
Thất Vĩ Yêu Tôn trầm giọng quát:
- Bớt sàm ngôn đi, ta đưa ngươi đi tộc Thần Giao, bọn họ không dễ nói chuyện giống như ta!
Thất Vĩ Yêu Tôn cuốn lấy Trần Trầm, định rời đi.
Hiện giờ trong tộc Thần Giao tụ tập cường giả của bốn đại yêu tộc, giao khoai lang phỏng tay này cho bọn họ là ổn nhất.
Nhưng Thất Vĩ Yêu Tôn còn chưa bay lên trời thì một bóng dáng mặc váy đen đã chặn trước mặt lão.
Trông thấy bóng dáng kia, liên tục thay đổi sắc mặt, thân thể càng là theo bản năng thụt lùi, trong miệng lẩm bẩm:
- Sứ giả Yêu Đình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận