Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 268: Nếu ngươi sống khỏe thì là trời trong xanh

Chương 268: Nếu ngươi sống khỏe thì là trời trong xanhChương 268: Nếu ngươi sống khỏe thì là trời trong xanh
         Ngoài ra . . .
Mặt mày của Lão Hắc tựa hồ trở nên càng thêm hiền lành, ục ịch đáng yêu.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước, con heo huyết mạch mạnh nhất ở đâu?
[Hai thước trước mặt kí chủ, Phúc Lộc Trư trong trạng thái nửa thức tỉnh.]
Nghe hệ thống trả lời, Trần Trầm không biết nên nói cái gì.
Phúc Lộc Trư là cái gì? Sao nghe như vật may mắn?
Ngày xưa mình mới có hệ thống, truy tung một cục phân có thể kéo dài thọ mệnh của Lão Hắc, không lẽ đó là vì huyết mạch Phúc Lộc Trư?
Trần Trầm vừa suy nghĩ vừa lục tìm một đống sách trong trữ vật giới nào đó.
Làm người hiếu học, Trần Trầm có một trữ vật giới chuyên môn dùng để chứa sách, bên trong bao hàm đủ loại tư liệu.
Bình thường hệ thống truy tung đến thứ Trần Trầm chưa từng gặp, hệ thống chỉ cho biết tên chứ không cung cấp giới thiệu cụ thể, hắn sẽ tra cứu công dụng cụ thể.
Chốc lát sau, Trần Trầm tìm được tư liệu về Phúc Lộc Trư trong đống sách ghi chép truyền thuyết thượng cổ.
[Phúc Lộc Trư, thụy thú thượng cổ, thượng cổ thụy thú, thực lực bình thường, ham ngủ, khi tâm tình bình hòa sẽ sản sinh khí lành, có thể từ từ tăng lên tu vi, thọ mệnh và phúc vận của loài thú trong phạm vi mấy trăm dặm.
Người gần gũi với nó thường được ông trời ưu ái.
Giết nó là không may mắn, dễ bị trời phạt.]
Xem đoạn tư liệu này, Trần Trầm chép miệng lấy làm lạ, Phúc Lộc Trư thật sự là vật biểu tượng may mắn.
Xem ra đời này đừng bao giờ trông chờ Lão Hắc chiến đấu, nhưng năng lực tăng lên thọ mệnh, tu vi trong phạm vi nhất định thì siêu nghịch thiên.
Lão Hắc hiện tại dù không thể ảnh hưởng phạm vi mấy trăm dặm nhưng có thể bao trùm xung quanh mấy trăm thước.
Có bàn tay vàng này, đã định sẵn Lão Hắc sẽ đi lên con đường bị yêu tộc vây quanh.
Trần Trầm thầm hâm mộ:
- Cần có tâm tình bình hòa thì bàn tay vàng này mới có tác dụng, ông trời suy nghĩ thật là chu đáo.
So với người được ông trời âm thầm bảo hộ như Trương Kỵ thì Phúc Lộc Trư là đối tượng được ông trời ưu ái không kiêng nể gì.
Lão Hắc thấy thân thể của mình tựa hồ có thay đổi nào đó, nhưng nó không để bụng, ngược lại sốt ruột hỏi chuyện tu luyện trong khi ngủ:
- Trần Trầm, sao tu vi của ta tăng lên nhanh vậy? Có phải sau này ta có thể vừa ngủ vừa tu luyện không?
Lặng im thật lâu sau, Trần Trầm chỉ có thể nói một câu:
- Sau này . . . ngươi vui vẻ là tốt rồi.
Cái gì gọi là nếu ngươi sống khỏe thì là trời trong xanh, hôm nay Trần Trầm đã hiểu.
Nghe Trần Trầm nói như thế, Lão Hắc lập tức lộ vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Trần Trầm hiếm khi đáng tin một lần.
Lão Hắc hưng phấn quá mức, nói không lựa lời:
- Trần Trầm, hay là ở lại đây vài ngày, ta với ngươi cùng nhau ngủ say ba ngày!
Ở trong mắt Lão Hắc thì Trần Trầm có vô số thứ tốt, không cần mời ăn, trừ ăn ra thì chuyện hạnh phúc nhất là ngủ.
- Đừng nói linh tinh, lo làm tốt Hắc Trư Hoàng của ngươi đi!
Nói tới đây, Trần Trầm thay đổi sắc mặt, vội núp vào bóng tối.
Không lâu sau, mấy tên Yêu Vương Nguyên Anh đột nhiên đi đến, khi thấy Lão Hắc hơi biến hình thì đều giật mình kêu lên:
- Đại nhân . . . Người đây là . . .?
Lão Hắc nét mặt uy nghiêm, lạnh nhạt hỏi:
- Huyết mạch của ta đột nhiên thức tỉnh rồi, các ngươi đừng quá mức kinh ngạc. Mà các ngươi xông vào có chuyện gì không?
- A, vừa rồi chúng ta cảm thụ một hơi thở đặc biệt phát ra từ trong động phủ của đại nhân, tưởng xảy ra chuyện gì nên đặc biệt vào xem, không ngờ là đại nhân thức tỉnh huyết mạch. Chúng ta xin chúc mừng đại nhân!
Mấy Yêu Vương Nguyên Anh đều mừng rỡ, nét mặt càng trung thành hơn.
Trần Trầm núp trong chỗ tối thấy vậy lặng lẽ rời đi.
Lão Hắc thức tỉnh huyết mạch, về sau thế lực sẽ càng lúc càng mạnh, không chừng còn sẽ có Yêu Hoàng đi theo.
Điều này đối với hắn chỉ có lợi không có hại.
Chờ hắn diệt Bạch Hùng Yêu Hoàng và Thiên Lang Yêu Hoàng trong Đại Tấn, chờ dưới trướng của Lão Hắc càng lớn mạnh là có thể để Lão Hắc chiếm lĩnh toàn bộ Đại Tấn, từ nay che chở cho Đại Tấn.
Còn hắn thì về sau không cần lo lắng cho an toàn ở quê hương.
Trần Trầm rời khỏi sơn mạch chỗ Lão Hắc, tiếp tục chạy đến Đại Chu.
Nhưng Trần Trầm không tìm Chu Nhân Long ngay mà liên hệ với Hồ Tiên Nhi trước.
Hồ Tiên Nhi hiện giờ dưới trướng có hai Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, tâm trạng hơi lâng lâng, hắn phải chèn ép một chút mới đúng.
Hồ ly tinh này là như thế, ba ngày không đánh sẽ leo lên nóc nhà bung lụa.
Trần Trầm đến động phủ của Hồ Tiên Nhi.
Hồ Tiên Nhi đuổi người xung quanh đi, cười hỏi:
- Chủ nhân, có chuyện gì thì dùng lệnh bài truyền tấn sai bảo ta một tiếng là được, cần gì tự mình tiến đến?
Trần Trầm cảm thụ tu vi của Hồ Tiên Nhi, kinh ngạc nói:
- Không ngờ ngươi đã là Nguyên Anh hậu kỳ, tiến bộ rất nhanh.
Hồ Tiên Nhi rối rít xua tay, mắt lóe tia sáng gian xảo:
- Bình thường thôi, chỉ cao hơn chủ nhân một cảnh giới chứ mấy.
Trần Trầm đen mặt, trực tiếp lấy ra một thiên tài địa bảo mấy chục vạn năm, ăn vào, tu vi lập tức đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Cảnh này làm Hồ Tiên Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn, không kìm được bắt đầu hoài nghi đời yêu.
Trần Trầm lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào?
Hồ Tiên Nhi rụt người lại, ngượng ngùng cười nói:
- Sức mạnh của chủ nhân là độ cao mà Tiên Nhi không cách nào với tới . . .
Lần đầu tiên nàng thấy kiểu thao tác như vậy.
- Biết là tốt rồi, ta từng nói sẽ nâng đỡ ngươi trở thành tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ thì tự nhiên sẽ làm được. Đây, cho ngươi, đủ cho ngươi bước vào Nguyên Thần cảnh, không chừng còn có thể xông lên thêm một mảng nữa.
Trần Trầm vừa nói vừa móc ra một viên nội đan của hải yêu Luyện Hư, đặt vào tay Hồ Tiên Nhi.
Trông thấy nội đan kia, Hồ Tiên Nhi thay đổi sắc mặt.
Trần Trầm phải tự tin đến mức nào mới dám đưa cho nàng trọng bảo như vậy?
Hắn không sợ nàng làm phản sao? Dù sao nàng là yêu!
Suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên quỳ xuống.
- Chủ nhân, vẫn là ngươi tốt nhất với ta, thân còn hơn phụ thân ruột! Hay là chủ nhân ở lại ăn bữa cơm, Tiên Nhi lâu rồi không nấu cơm cho chủ nhân.
Trần Trầm trực tiếp đồng ý:
- Được.
Hồ Tiên Nhi thộn mặt ra, nàng chỉ khách khí một chút, không ngờ Trần Trầm không khách khí chút nào.
Nhưng lời đã nói ra, nàng không thể đổi ý.
Một lát sau, Hồ Tiên Nhi làm một mâm đồ ăn đưa tới trước mặt Trần Trầm.
Chờ Trần Trầm ngồi xuống, Hồ Tiên Nhi cung kính đứng ở một bên, hỏi nhỏ:
- Chủ nhân, ta gặp được một ít vấn đề khó khăn, chủ nhân có thể tham khảo giúp ta được không?
Tuy rằng nàng tự nhận là thông tuệ, nhưng so với Trần Trầm thì nàng cảm giác còn kém nhiều, nếu không trước đây cũng sẽ không lưu lạc đến trở thành nữ đầu bếp của Trần Trầm.
Trần Trầm vừa ăn vừa bình thản hỏi:
- Có chuyện gì?
- Phụ thân muốn gả ta cho Xích Hồ Yêu Hoàng kia, chủ nhân cảm thấy ta có thể đồng ý không? Nghe nói Xích Hồ Yêu Hoàng kia thức tỉnh huyết mạch, có xu thế vượt qua mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ chúng ta, cộng thêm gần đây hắn vừa mới bị diệt tộc, cao tầng yêu tộc muốn trấn an hắn, thế là phụ thân nghĩ ra ý kiến này. Ta cảm thấy ta có thể nhờ cậy lực lượng của hắn kiếm được địa vị càng cao trong tộc, chủ nhân thấy sao?
Trần Trầm nghe vậy buông đũa xuống, không thèm suy nghĩ nói:
- Không phải ta nói lung tung, Xích Hồ Yêu Hoàng sớm muộn gì phải chết, hơn nữa làm dưới tay của ta, dù thế nào cũng không thể nằm dưới người khác để lấy lực lượng, ngươi hiểu chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận