Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 389: Phản Chiến Đối Mặt

Chương 389: Phản Chiến Đối MặtChương 389: Phản Chiến Đối Mặt
         Trần Trầm liếc mắt nhìn hai tiên hạc kia, hai tiên hạc nhìn nhau một chút, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.
- Đều ở trong đó, đừng đi ra!
Trần Trầm thần thức truyền âm, thông báo cho ba người trong phi chu, sau đó mới cười nhìn về phía Giang Thành tử.
- Không nghĩ tới sư huynh của thành chủ nhiệt tình như vậy, ngược lại làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.
Thần sắc Giang Thành tử trước sau như một nho nhã ôn hòa, cười nhạt nói:
- Đạo hữu chê cười, không thể nói là nhiệt tình, chỉ là sư huynh của ta không muốn bỏ qua một chút cơ hội nào mà thôi.
- Không biết đạo hữu có thể gọi bản mệnh chi bảo của mình ra, để cho sư huynh của ta nhìn qua hay không?
Trần Trầm yên lặng hỏi thăm một thoáng hệ thống, Giang Thành tử còn tốt, thực lực so với hắn kém một đoạn dài!
Nhưng tráng hán màu vàng kia lại có tu vi Luyện Hư đỉnh phong, cả hệ thống đều không thể phán đoán hắn với mình ai mạnh ai yếu.
Người như vậy, tám chín phần mười nắm giữ bảo vật loại phòng thủ thần thức, nguyên nhân thần thức cường đại của mình không phát huy ra tác dụng mang tính quyết định.
- Luyện khí đại sư... Chỉ sợ toàn thân bảo vật không ít, hẳn là coi trọng Vạn Hóa Thần Phong của ta.
Trần Trầm âm thầm suy tính, suy đoán tâm tư của hai người ra tám chín phần mười.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm căng lên, hắn muốn đối phó tráng hán màu vàng thật rất khó khăn, nếu là thêm Giang Thành tử và Thạch Sơn Tứ Thánh sắp chạy đến, vậy sẽ càng nguy hiểm.
Tuy trong lòng căng thẳng, nhưng mặt ngoài hắn lại bất động thanh sắc, bình tĩnh lấy Vạn Hóa Thần Phong ra.
Thấy Vạn Hóa Thần Phong, ánh mắt kim giáp ngoại tộc sáng lên, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên không che giấu chút nào.
- Quả nhiên là vạn hóa...
Nói đến đây, thanh âm hắn im bặt, vẻ mừng như điên trên mặt cũng biến mất không thấy gì nữa, ngược lại nhìn về phía Giang Thành tử, khẽ gật đầu.
Giang Thành tử minh bạch ý tứ của sư huynh, thái độ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
- Trần đạo hữu, hai con hạc này của ngươi... Hình như là đồ vật của Tiên Hạc tông? Hay là theo ta trở về Vọng Giang thành giải thích?
Trần Trầm yên lặng nhìn hai sư huynh đệ này biểu diễn, đại não cấp tốc vận chuyển.
Có thể làm một tên luyện khí đại sư không che giấu chút nào cuồng hỉ, Vạn Hóa Thần Kim ở nơi Thượng giới này tất nhiên cũng là bảo vật không tầm thường.
Nhưng mà, cái kia kim giáp ngoại tộc lại không có nói thẳng ra tên của Vạn Hóa Thần Kim, mà Giang Thành tử cũng viện cớ là tìm tiên hạc.
Rất rõ ràng...
Như vậy viện cớ không phải là vì nói cho hắn, người sắp bị đánh cướp nghe, mà là nói cho Thạch Sơn Tứ Thánh sắp tới nghe.
Mỗi lần Thạch Sơn Tứ Thánh xuất thủ, có lẽ không biết rõ chuyện Vạn Hóa Thần Phong.
Nói không chừng, sau khi Giang Thành tử giải quyết mình, sẽ tiếp tục xuất thủ với Thạch Sơn Tứ Thánh, giết người diệt khẩu.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Trầm lập tức đã có chủ ý, sắc mặt cũng biến thành vô cùng băng lãnh:
- Thành chủ, hai tiên hạc là sủng vật ta nuôi lớn từ nhỏ, không có bất cứ quan hệ nào với Tiên Hạc tông!
- Có quan hệ hay không, theo ta trở về tự nhiên biết, Tiên Hạc tông và Vọng Giang thành ta có giao tình, việc này ta nhất định sẽ tra ra manh mối!
Lời này của Giang Thành tử mới vừa nói khỏi miệng, trong tay đột nhiên run lên, hình như là muốn tế ra pháp bảo gì đó.
Nhưng Trần Trầm đã sớm có chuẩn bị, tay hắn mới vừa động, một chuôi trường kiếm do thần thức hoá hình đánh lên đầu Giang Thành tử!
Đương!
Chuông lớn màu vàng óng nháy mắt bọc Giang Thành tử lại, thần thức trường kiếm đụng vào trên chuông lớn màu vàng óng phát ra một tiếng kịch liệt tiếng oanh minh.
Giang Thành tử chấn động kịch liệt phía, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, vừa sợ vừa giận nói:
- Thần thức Phân Thần cảnh giới!
Một bên khác, kim giáp ngoại tộc nghe đến đây trong mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Trần Trầm này có tu vi Luyện Hư đỉnh phong, hắn thực ra cũng không ngoài ý muốn, nhưng mà thần thức Phân Thần, hắn tuyệt đối không nghĩ tới.
Chỉ là đại bộ phận tu sĩ Hạ giới mới vừa phi thăng thủ đoạn đơn nhất, hắn có mấy pháp bảo hộ thân thần thức, cũng không hoảng hốt.
Lúc này, hắn đã vui mừng vì lúc trước đã bảo sư đệ ra giá tiền rất lớn gọi Thạch Sơn Tứ Thánh đến, không phải vậy hôm nay thật chưa chắc bắt lại được người này.
- Xem ngươi phách lối đến lúc nào!
Kim giáp ngoại tộc khẽ quát một tiếng, một sơi dây thừng dài bỗng nhiên bay ra, hóa thành một dải lụa quấn về phía Trần Trầm.
Nhìn thấy sơi dây thừng dài, Trần Trầm nhanh chóng lui lại, uy lực của sợi dây thừng này thế nào hắn không biết, nhưng hắn quả quyết không dám bị dây thừng này quấn lên.
Mắt thấy cách đó không xa Thạch Sơn Tứ Thánh sắp tới, toàn thân trên dưới quanh người Trần Trầm bỗng nhiên bạo phát ra một hồi kim quang, cao giọng quát:
- Ta là đệ tử Thiên Ma thành, các ngươi dám đụng đến ta!
Một âm thanh này có thể nói kinh thiên động địa, âm thanh vang trăm dặm!
Tại chỗ dọa cho kim giáp ngoại tộc và Giang Thành tử đến kém chút hồn phi phách tán!
Lại nhìn kim quang loá mắt trên người Trần Trầm, hoảng sợ trên mặt hai người càng thịnh, không dám tin hô to:
- Cửu Chuyển Kim Thân Quyết!
Nhưng mà một giây sau, hoảng sợ trên mặt bọn họ đã toàn bộ chuyển hóa thành sát cơ!
Người này phải chết!
Nếu không chết, chỉ sợ bọn hắn đều bị chơi xong!
Không chỉ như thế, toàn bộ sinh linh trong vòng trăm dặm vừa rồi cũng phải chết, không thể để một chút tin tức truyền bá ra ngoài.
Trong lòng hai người bọn họ trong quyết định chủ ý, Thạch Sơn Tứ Thánh từ xa chạy đến lại khó chịu giống như ăn phải cứt.
Giang Thành tử chỉ là nói với bọn hắn chém giết một tu sĩ Luyện Hư trộm đồ vật Tiên Hạc tông, nhưng không có nói đó là đệ tử Thiên Ma thành!
Chém giết đệ tử Thiên Ma thành, thật không phải vạn bất đắc dĩ, bọn hắn ai dám?
Vạn nhất nếu có chút tin tức truyền ra, vậy cả đời bọn hắn đều phải sống trong bóng tối.
Cái giá mà Giang Thành tử đưa ra, còn xa không đủ để bọn hắn liều mạng.
Ngay khi Thạch Sơn Tứ Thánh có một ít lúng ta lúng túng, Trần Trầm đột nhiên ngoảnh lại nhìn về phía người đứng đầu Thạch Sơn lão quái, cao giọng nói:
- Thạch Sơn đạo hữu, không nghĩ tới ngươi lại đi ngang qua nơi này, hai lão tặc này thấy ta ôm trọng bảo, rõ ràng muốn chặn giết ta, hôm nay nếu ngươi xuất thủ giúp ta, ngày khác Thiên Ma thành tất có thâm tạ!
Dứt lời Trần Trầm không chút nào che giấu tu vi Luyện Hư đỉnh phong cùng thần thức Phân Thần cảnh giới của mình cho Thạch Sơn Tứ Thánh lòng tin.
Thạch Sơn Tứ Thánh nghe đến đây sắc mặt biến rồi lại biến, một bên khác, bên trong ánh mắt Giang Thành tử và kim giáp ngoại tộc cũng xuất hiện một vệt kinh hoảng, Giang Thành tử càng cao giọng nói:
- Thạch Sơn đạo hữu, hôm nay ngươi giúp bọn ta chém giết hắn, thù lao lúc trước ta nói với ngươi tăng gấp đôi!
Lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng, ý đồ vội vàng kéo Thạch Sơn Tứ Thánh xuống nước.
Không đợi Thạch Sơn Tứ Thánh đưa ra quyết định, Trần Trầm cười lạnh nói:
- Giang Thành tử, ngươi hà tất lấy ra thủ đoạn ngây thơ như thế, ta không tin thế gian này sẽ có người chỉ vì một chút thù lao mà xuất thủ đối với người Thiên Ma thành chúng ta.
Dứt lời hắn vừa nhìn về phía Thạch Sơn Tứ Thánh, ý vị thâm trường nói:
- Thạch Sơn đạo hữu, hai người sư huynh đệ bọn hắn một lòng, nếu ngươi giúp bọn hắn, không thể giết ta, hậu quả kia có thể nghĩ mà biết.
- Coi như giết ta, ngươi đoán bọn hắn sẽ có thể bỏ qua cho các ngươi không?
Mà nếu ngươi giúp ta, hai người bọn hắn tất nhiên giết không được ta, đến lúc đó ngươi và đạt được ta hữu nghị.
- Nếu có thể may mắn giết bọn hắn, chiến lợi phẩm chúng ta một người một nửa.
- Bên nào nặng bên nào nhẹ, ai ưu ai kém, Thạch Sơn đạo hữu, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được sao?
Nghe nói như thế, Thạch Sơn lão quái thần sắc bỗng nhiên kiên định, hình như đã quyết định chủ ý.
- Trần đạo hữu, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, coi như ngươi không phải đệ tử Thiên Ma thành, chúng ta cũng sẽ xuất thủ tương trợ!
- Về phần chuyện thù lao mà Giang Thành tử nhắc đến chỉ đơn thuần hồ ngôn loạn ngữ, Thạch Sơn Tứ Thánh chúng ta còn không đến mức vì một chút Linh Thạch, vì một chút bảo vật không quan trọng mà tìm đệ tử Thiên Ma thành phiền toái.
Mắt thấy lấy Thạch Sơn lão quái bị dăm ba câu nói của Trần Trầm phản chiến, sắc mặt Giang Thành tử trở nên càng trắng bệch, thê lương nói:
- Thạch Sơn đạo hữu, nếu hôm nay có thể giết hắn, tất cả chiến lợi phẩm thuộc về các ngươi tất cả!
Nhưng mà lúc này Thạch Sơn Tứ Thánh đã có quyết định, nghe thấy như thế tức giận nói:
- Giang Thành tử, đừng vội hồ ngôn loạn ngữ! Ta thật không ngờ ngươi lại là loại tiểu nhân này! Tiếp chiêu!
Dứt lời, Thạch Sơn Tứ Thánh tại chỗ bao vây Giang Thành tử, năm người chiến thành một đoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận