Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 133: Sư Huynh Thiên Cổ

Chương 133: Sư Huynh Thiên CổChương 133: Sư Huynh Thiên Cổ
         Diệp Vô Sinh không nói gì thêm, Hổ Phách Liên Tâm Giáp trên người bắt đầu lập lòe hào quang, vốn từ nhỏ đã mang giáp sắt, cho nên khí tức của Hổ Phách Liên Tâm Giáp cùng hắn gần như dung hòa làm một.
So với pháp bạo của Kim Đan tu sĩ bình thường, Hổ Phách Liên Tâm Giáp của Diệp Vô Sinh càng phát ra uy lực to lớn hơn. Hắn tự tin chỉ cần không gặp phải tu sĩ Kim Đan trung kỳ có pháp bảo, hắn có thể thắng.
Bên kia, Trần Trầm nhìn thấy pháp bảo của Diệp Vô Sinh, nội tâm sinh ra cảm giác hâm mộ.
Bổn mạng chi bảo có thể dung nhập vào thể nội, tùy thời triệu hồi, cái này hắn thật sự không có.
Trong nhẫn trữ vật có không ít pháp bảo thượng vàng hạ cám, thế nhưng những vật này có lấy ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tiện tay thu hồi hỏa diễm trường kiếm, Trần Trầm hít sâu một hơi, nắm đấm thoáng biến thành thất thải chi sắc.
Xa xa, sau lưng Diệp Vô Sinh đã mơ hồ có hư ảnh Bạch Hổ gào thét, sát khí mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Một khắc sau, Diệp Vô Sinh thét dài một tiếng, mang theo khí thế lôi đình vạn quân vọt về phía Trần Trầm, hư ảnh Bạch Hổ sau lưng hắn nhảy chồm lên, há ra cái miệng đầy máu.
Kích thứ nhất, hắn đã dùng toàn lực, trong một kích bao hàm rất nhiều thứ.
Có mong đợi của sư phụ, có hi vọng của tông môn, đương nhiên cũng có ý chí không chịu khuất phục của hắn…
- Diệp Vô Sinh vừa bước vào Kim Đan đã có thực lực bực này… Không hổ là đệ tử mà Bạch huynh liều chết bảo vệ.
Môn chủ Chu Tước Môn cảm thán, trong mắt có chút lo lắng.
Huyền Vũ Môn môn chủ thì vỗ vỗ đầu Huyền Hồng, như đang nói:
- Nhìn người ta rồi nhìn lại ngươi xem!
Ngay cả Tiêu Vô Ưu cũng nhíu chặt mày, khoảng cách giữa có pháp bảo và không có pháp bảo quá xa. Kim Đan sơ kỳ có bổn mạng pháp bảo thậm chí có thể đấu một trận cùng Kim Đan trung kỳ không có bổn mạng pháp bảo…
Đồ đệ của hắn có thể thẳng được Diệp Vô Sinh sao?
Nói thật, hắn chưa từng nhìn thấy Trần Trầm đấu pháp cùng người khác, lúc trước biết được tên gia hỏa này đưa Thiên Vân Tông lên vị trí thứ hai trong ba mươi sáu tông, hắn đã kinh ngạc thật lâu.
Phanh!
Thời điểm mỗi người ở đây có một suy nghĩ khác nhau, trên lôi đài phát ra tiếng bạo nổ, gợn sóng linh khí điên cuồng khuếch trương bốn phía, ngay sau đó, hết thảy trở nên bình tĩnh.
Mọi người chỉ thấy nắm đấm của Trần Trầm oanh lên bụng Diệp Vô Sinh, mà nắm đấm của Diệp Vô Sinh còn cách Trần Trầm độ một ngón tay.
Lúc này, cả hai đều không nhúc nhích, qua một lúc lâu sau, bọn họ mới nghe được tiếng Diệp Vô Sinh lẩm bẩm.
- Trần Trầm, ngươi… Rốt cuộc kết được Kim Đan mấy phẩm?
- Không biết, có lẽ so nhất phẩm lợi hại hơn một chút. - Trần Trầm thu hồi nắm đấm, nghiêm túc đáp.
Nghe đến đây, Hổ Phách Liên Tâm Giáp trên người Diệp Vô Sinh từ từ thối tán, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vô cùng thống khổ, cuối cùng “phù phù” một tiếng ngã ra đất.
Hồi tưởng lại bản thân từ nhỏ đến lớn chịu đủ loại cực khổ mang trên mình Hổ Phách Liên Tâm Giáp, cùng với thời điểm Kết Đan, khúc mắt đột nhiên được tháo gỡ, cả người bắt đầu lột xác, mang theo cảm giác vui sướng khôn tả… Diệp Vô Sinh nhắm mắt lại, khóe mắt có hơi ướt át.
Hết thảy… Hết thảy… Đều mất!
Vốn cho rằng thời của mình đã đến, không ngờ lại là bắt đầu của ác mộng, vì cái gì mình bỏ ra nhiều như vậy, chịu đủ giày vò, cuối cùng vẫn kém xa Trần Trầm.
- Diệp Vô Sinh, ngươi đừng có nhục chí, kỳ thật ngươi không tệ, vị trí thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, ngươi vẫn đứng vững mà! - Trần Trầm không tim không phổi an ủi, sau đó nhảy xuống lôi đài.
Lúc này, đám người chung quanh mới tỉnh hồn, một màn này… Nói thế nào họ cũng không nghĩ đến.
Chu Tước Môn môn chủ càng nhìn Trần Trầm càng hài lòng, một quyền có thể đánh bại Diệp Vô Sinh, đó là thực lực cỡ nào?
Dù là Kim Đan trung kỳ cũng chưa chắc làm được nha! Đây chẳng phải nói tiểu tử này ít nhất có thực lực sánh ngang với Kim Đan hậu kỳ?
Vừa bước vào Kim Đan đã có thực lực Kim Đan hậu kỳ, thiên kiêu bực này quả thật là văn sở vị văn.
Chỉ có một điểm khiến nàng không hài lòng…
Đó chính là vì sao đồ đệ đưa tiểu tử này tín vật, còn hắn… Hình như chưa cho đồ đệ cái gì cả. Dù sao, nàng chưa từng thấy trên người đồ đệ có thêm vật gì trân quý.
Nghĩ đến đây, Chu Tước Môn môn chủ có chút không cam lòng.
Đợi Trần Trầm đi đến bên cạnh mình, nàng dứt khoát đưa tay ra, thản nhiên nói:
- Sau này đều là người một nhà rồi, ngươi không có biểu hiện gì à?
- Cái gì? Người một nhà? - Trần Trầm đờ ra, tuy tứ tông muốn liên hợp, nhưng không tốt đến mức có thể trở thành người nhà được không?
- Bằng không thì ngươi nghĩ vì sao ta lại nói chuyện giúp Thiên Vân Tông các ngươi? - Thấy Trần Trầm giả ngu, sắc mặt Chu Tước Môn môn chủ lạnh xuống.
Bên kia, Tiêu Vô Ưu mặt già đỏ lên, vị Chu Tước Môn môn chủ này không khỏi quá ngang ngược, vừa nãy ám chỉ hăn thì thôi đi, giờ lại còn chạy đến đòi đồ đệ hắn đồ.
Chẳng lẽ mị lực của hắn lớn như vậy sao? Vừa nãy thái độ hắn chưa đủ lạnh lùng à? Ý cự tuyệt không rõ ràng?
Còn nữa, vì sao nàng biết đồ đệ hắn thân gia phong phú?
Thấy bộ dạng co quắp của sư phụ, Trần Trầm lập tức hiểu ra. Không ngờ sư phụ lại ăn cây táo, rào cây sung, đã có sư mẫu lại còn câu tam đáp tứ bên ngoài.
Thật không tốt! Trần Trầm quả quyết không thể là loại người như vậy!
Bất quá, hiện tại thực lực tứ tông càng cường càng tốt, hơn nữa Chu Tước Môn môn chủ đối với hắn cũng không tệ lắm.
Mà thôi, đã như vậy, nhận thêm cái sư mẫu vậy, lỡ như ngày sau hữu dụng thì sao?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm tìm kiếm trong nhẫn trữ vật, không bao lâu sau, hắn lấy ra Địa Hỏa Thiên Tâm Liên đã dính đầy bụi.
Vật này là hỏa hệ chí bảo, đối với cường giả Nguyên Anh có trợ lực rất lớn, đáng tiếng hắn không tu hỏa hệ công pháp, cho nên vẫn luôn đặt trong nhẫn trữ vật để bám bụi.
Nhìn thấy Địa Hỏa Thiên Tâm Liên, đồng tử Chu Tước Môn môn chủ co mạnh lại, trong mắt tràn đầy không dám tin.
Nàng chỉ tiện tay đòi cái tín vật, không ngờ Trần Trầm lại đưa ra thiên tài địa bảo bực này.
Cái này làm cho nàng có chút thụi sủng nhược kinh rồi.
- Cái này… không khỏi…
- Chút lòng thành, chớ khách khí, tất cả mọi người đều là người một nhà. - Trần Trầm tiện tay đưa Địa Hỏa Thiên Tâm Liên qua, mỉm cười nói.
Chu Tước Môn môn chủ nhìn Địa Hỏa Thiên Tâm Liên trong tay, lại nhìn sang đệ tử Tiêu Hoàng, trong mắt có vài phần không nỡ.
Lễ vật này quá trân quý, nàng không cách nào cự tuyệt, đã như vậy, chỉ có thể…
Nghĩ đến đây, nàng hóa linh lực thành tuyến, truyền âm cho Tiêu Hoàng:
- Đồ nhi, ngay sau ngươi đến Thiên Vân Tông ở, nhớ kỹ, ngươi cuối cùng vẫn là môn chủ Chu Tước Môn, có một ngày ngươi vẫn phải quay về Chu Tước Môn kế thừa nghiệp lớn.
- Còn một chuyện nữa, nếu như ngày sau ngươi cùng Trần Trầm có con nối dỗi, nhớ đặt dưới danh nghĩa Chu Tước Môn. Trần Trầm tư chất nghịch thiên, ngươi cũng không tệ, hài tử sinh ra tuyệt đối là một đời cường giả, tiện nghi bực này không thể để Thiên Vân Tông không công hưởng được…
Nghe vậy, Tiêu Hoàng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, rốt cuộc sư phụ đã tưởng tượng ra cái gì rồi?
Nếu như bị người ta nghe được, sau này nàng còn mặt mũi nào gặp người nữa?

Tranh đoạt tại Bạch Hổ Tông kết thúc, một bên khác, cũng thập phần không an tĩnh.
Đệ nhất phân bộ Đại Chu Ma môn.
Chu Nhân Long nhìn tin tức trong tay, lúng túng không biết nói gì, thậm chí hai tay thoáng có hơi run rẩy.
Vô Tâm Tông linh mạch bị hủy, ngàn năm cơ nghiệp tông môn sụp đổ chỉ trong chốc lát.
Mà hết thảy đều xuất phát từ tên đệ tử chỉ vừa mới tiến nhập Ma môn chưa đến một tháng kia.
- Đây rốt cuộc là thù oán gì chứ? Không phải còn mười năm thời gian sao? Sao phải liều mạng như vậy?
Tâm tình Chu Nhân Long vô cùng phức tạp, một bên cảm thấy vui sướng khi Vô Tâm Tông gặp họa, một bên tiếc hận cho đệ tử vẫn lạc.
- Môn chủ! Sư huynh hắn vì cho Vô Tâm Tông một kích trí mạch, dứt quyết lưu lại bên trong linh mạch! Ta cảm thấy nên tổ chức phong quang đại táng cho hắn! Để người trong Ma môn đều biết đến thanh danh của sư huynh.
Viên Kình Thiên quỳ gối cách đó không xa, nói xong đã khóc thành tiếng.
Lúc này đây, trong đầu hắn chỉ toàn là giọng nói, tiếng cười của sư huynh cùng một màn sư huynh bảo hắn mau đi đi kia.
Một màn kia để lại trong hắn ấn tượng sâu đậm, mơ hồ đã vượt qua chấp niệm đối với Trần Trầm.
- Mà thôi, ta đã biết, bảo Cơ Quan Khôi Lỗi bộ làm cho Trương Thần mấy cổ thân thể, đặt ở cạnh tất cả miếu thờ Ma Thần của Đại Chu ta, để hắn hưởng thụ con dân Đại Chu cung phụng.
- Đáng tiếc, một cái hạt giống tốt lại tráng niên tảo thệ, chẳng lẽ ông trời một diệt Luyện Thể Nhất Mạch ta sao?
Nói đến đây, nội tâm Chu Nhân Long cũng nhịn không được bi thương. Lúc trước hắn còn hoài nghi Trương Thần, giờ nghĩ lại, chỉ thấy bản thân đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ thu đứa bé kia làm đệ tử, để hắn gọi mình một tiếng sư phụ.
Nghe Chu Nhân Long nói, Viên Kình Thiên chua xót không thôi, xoay người liên tiếp dập đầu chín cái hướng Vô Tâm Tông, nức nở nói:
- Sư huynh thiên cổ! Đời này, Kình Thiên chỉ nhận một mình ngài là sư huynh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận