Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 233: Chúng ta không thể nào ỷ lớn hiếp nhỏ

Chương 233: Chúng ta không thể nào ỷ lớn hiếp nhỏChương 233: Chúng ta không thể nào ỷ lớn hiếp nhỏ
         Nghe được đáp án này, Trần Trầm thầm thở phào.
Còn ở trong một giới này là tốt rồi, nhưng không biết là vị đại năng Luyện Hư kia tại sao ném báu vật ném tới chỗ đó.
Đông Cương đi về phía đông hơn ba mươi vạn dặm là khu vực Vô Tận Hải.
Vô Tận Hải, ý nghĩa giống như tên, vô cùng vô tận, diện tích vùng biển lớn hơn lãnh thổ của hai tộc người, yêu cộng lại không biết gấp bao nhiêu lần.
Vùng biển gần với đất liền có rải rác một số đảo, trên đảo có một số tu sĩ nhân tộc. Nhưng rời bến sâu thì bốn bề là sóng biển.
Nơi đó là lãnh địa của yêu tộc đáy biển.
Nghe đồn trong đó có một số siêu lão yêu quái sống mấy vạn, mấy chục vạn năm, thân thể siêu khổng lồ, mấy ngàn năm không di chuyển một lần, hễ động đậy là dậy sóng thần biển gầm, trời sụp đất nứt.
Trần Trầm hoài nghi Trai Ngọc Tinh ăn ngon kia là một lão yêu quái.
Những yêu quái này thực lực mạnh đến đáng sợ, tu sĩ bình thường tuyệt đối không dám vào sâu trong Vô Tận Hải.
May mà đám đại yêu đáy biển không hứng thú với đất liền, quanh năm ngủ sâu dưới biển, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Trần Trầm lặng im suy tư giây lát.
Phương đông hơn ba mươi vạn dặm thì chắc nằm trong vùng biển sâu.
Đã là biển sâu thì nói lên Ngưng Thần Châu chưa rơi vào tay tu sĩ nào đó.
Đương nhiên, nếu Ngưng Thần Châu ở trong bụng đại hải yêu nào đó hoặc là tuyệt địa mà cường giả Luyện Hư cũng không thoát ra được thì Trần Trầm khỏi phải mơ mộng gì nữa.
Nhưng mặc kệ thế nào cũng phải đi xem tình huống đã, nếu không thì Trần Trầm không cam lòng chút nào.
Dường như Ngọc Quỳnh nhìn thấu tâm tư của Trần Trầm, khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi đang nghĩ cái gì? Không lẽ mơ ước những báu vật này? Ta khuyên ngươi bớt phí sức đi, lo đặt tinh lực vào việc tu luyện thì không chừng ngươi đã phi thăng.
Trần Trầm qua loa gật đầu, không cãi lại.
Nhưng trong nhận thức của hắn thì tìm bảo bối tương đương với tu luyện.
Mấy phàm nhân này thì biết gì!
. . .
Trở lại chỗ ở của mình, Trần Trầm bắt đầu quy hoạch chuyến đi Vô Tận Hải.
Vô Tận Hải nguy hiểm vô cùng, hắn không thể nào húc đầu xông vào, Ngưng Thần Châu quý giá đến mấy cũng không quý bằng mạng nhỏ của mình.
- Nhưng không biết có báu vật như Tị Thủy Châu không?
Kiếp trước Trần Trầm có đọc nhiều truyền thuyết thần thoại, Tị Thủy Châu là báu vật cho người ta ở trong nước mà thoải mái như ở đất liền, thường được nhắc đến trong truyện nên hắn tự nhiên nhớ đến nó.
Đương nhiên, Trần Trầm chỉ nghĩ thoáng qua, hắn bỏ ra thời gian tìm đọc các loại điển tịch về Vô Tận Hải, các bút ký của tiền bối đã đi Vô Tận Hải.
Không lâu sau.
Trần Trầm đọc được một tin tức khiến mắt hắn sáng rực, thậm chí siêu kích động.
Đó là một truyện ký do một vị tiền bối Ngọc Đỉnh Đan Tông để lại từ tám trăm năm trước, bên trong nhắc đến một hiểm cảnh từng gặp được.
[Hôm đó ngô gặp một con rùa ác, không ngờ con rùa này có chút huyết mạch Huyền Vũ, thuật điều khiển thủy rất mạnh. Tu vi của ngô cao hơn nó nhiều, bất đắc dĩ nó là bá chủ trong biển, gầm lên một tiếng, một đám hải yêu thức tỉnh, ngô chỉ có thể hốt hoảng mà trốn, vẫn luôn trốn ba ngày ba đêm mới tìm được đường sống.]
Một đoạn văn ngắn ngủi nhưng cho Trần Trầm gợi ý lớn.
Một trong bốn thần thú, phương bắc Huyền Vũ, nó là thần thú thủy mạnh nhất trong thiên địa, nghe đồn sinh ra ở biển Bắc Minh, năng lực điều khiển nước đệ nhất thiên hạ.
Trùng hợp là hắn có Lục Đậu!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm suýt cảm động khóc.
Đừng thấy Lục Đậu còn nhỏ, bề ngoài giống rùa, nhưng nó là thần thú trăm phần trăm.
Trước kia Trần Trầm từng âm thầm ghét bỏ Lục Đậu không ngầu bằng Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước gì đó, về sau phát hiện Lục Đậu có thể phá trận hắn mới dần vứt bỏ những quan niệm này.
Bây giờ nhìn lại Lục Đậu.
Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ quái quỷ gì đó không đáng tin bằng Lục Đậu!
Dưới vẻ ngoài chân chất đáng yêu của rùa con ẩn giấu năng lực cực kỳ thích hợp với mình.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lập tức thông báo cho Viên Kình Thiên còn ở Đại Tấn, kêu gã mang Lục Đậu từ chỗ Lão Hắc về, còn về an toàn của Lão Hắc thì tạm giao cho ám vệ bảo hộ.
Hắn đi Vô Tận Hải, không thể mang theo ám vệ đi cùng.
. . .
Ngày thứ hai.
Ngọc Quỳnh tự mình điểm danh Trần Trầm cùng nàng lên đỉnh núi, mấy sư huynh sư tỷ khác cực kỳ hâm mộ.
Tuy tiểu sư đệ bái vào môn hạ thời gian ngắn ngủi nhưng được sư phụ thích nhất.
Dù sao trước kia sư phụ lên đỉnh núi chưa từng mang theo người khác.
Nhìn bộ dạng hâm mộ của mấy sư huynh sư tỷ, Trần Trầm an ủi mấy câu.
Dù sao suốt mấy ngày nay những sư huynh sư tỷ còn đang nghiên cứu đan phương thượng cổ, thuận tiện Luyện Đan giúp hắn.
Trong lòng Trần Trầm biết lý do tại sao Ngọc Quỳnh không mang những sư huynh sư tỷ đi, bởi vì đám người thành thật này không dùng được.
Về nhan sắc, tám người cộng lại vẫn bị vẻ ngoài đẹp trai ngất ngây của mình đè bẹp, về trí thông minh, tám người nhân mười cũng không đấu lại mình.
Nếu hắn mà thu một đám đồ đệ như vậy thì cũng ngượng ngùng mang đi ra ngoài.
Trên đường lên núi, Ngọc Quỳnh lạnh nhạt nói:
- Đến đỉnh núi đừng khoe tài năng diễn kịch của ngươi, nhớ dùng Âm Dương Ngọc, biết chưa?
Nét mặt của Trần Trầm cũng hết sức bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, sư phụ, ta biết mà.
Đều là trường hợp nhỏ, không đáng giá khẩn trương.
Đợi đến đỉnh núi, trừ Đông Phương trưởng lão ra còn có mấy lão già khác, tất cả mặt mày hồng hào, Âu Dương trưởng lão lần trước cược thua cũng có mặt, bộ dạng muốn rửa hận cũ.
Âu Dương trưởng lão cười tươi hỏi, dường như cực kỳ tự tin:
- Ngọc sư điệt, nghe nói ngươi và Đông Phương sư huynh sẽ đấu cược bảo bối, chắc không ngại cho chúng ta chơi cùng chứ?
Thấy nét mặt của nhóm người này thì Ngọc Quỳnh đã đoán được gì, âm thầm thay đổi mấy món thiên tài địa bảo mình mang theo thành báu vật quý giá hơn, rồi cười nói:
- Mấy vị sư thúc sư bá đã có nhã hứng thì ta tự nhiên sẽ không từ chối. Nhưng tài sản của ta ít, chư vị sư thúc sư bá nhớ nhường ta một chút.
- Ha ha ha! Đương nhiên rồi! Chúng ta không thể nào ỷ lớn hiếp nhỏ!
Mấy lão già cười tươi, nhưng đáy mắt lóe tia gian xảo.
. . .
Một canh giờ sau.
Nụ cười trên mặt mấy lão già hoàn toàn biến mất không thấy, tia gian xảo trong mắt cũng biến thành mờ mịt và tuyệt vọng.
Ngọc Quỳnh thì vẫn giữ vẻ thản nhiên.
Nhìn Đông Phương trưởng lão cởi xuống bảo y mặc trên người, Ngọc Quỳnh ngăn lại:
- Đông Phương sư thúc, không cần làm đến mức đó, chơi nhỏ cho vui thôi. Hay là để sư điệt tặng lại thiên tài địa bảo mà sư thúc muốn thắng về?
- Không . . . Không cần.
Đông Phương trưởng lão mặt già đỏ gấc, đó là sắc mặt của dân cờ bạc khi đã thua sạch.
Đông Phương trưởng lão vốn muốn luyện một lò thần đan, nhưng thiếu một vị dược liệu, khi biết trong tay Ngọc Quỳnh có thứ đó thì đòi cược một ván.
Bạn cần đăng nhập để bình luận