Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 190: Danh Tự Thật Dễ Nghe

Chương 190: Danh Tự Thật Dễ NgheChương 190: Danh Tự Thật Dễ Nghe
         - Các vị không cần đưa tiễn, giang hồ lộ viễn, ngày sau còn gặp lại!
Nhìn thấy từng đạo thân ảnh đuổi theo sau lưng, Trần Trầm cao giọng hô.
Dứt lời, tốc độ của hắn lại nhanh thêm vài phần.
- Thiếu môn chủ! Ma môn chúng ta cần ngươi!
- Thiếu môn chủ, ta không quan tâm thân phận của ngươi, chỉ cần ngươi không có ý hại Ma môn, ta liền xem ngươi là thiếu môn chủ!
- Nếu không phải ngươi, ta đã sớm chết, thiếu môn chủ, ngươi đối với chúng ta thế nào, chúng ta có thể cảm nhận được!
...
Thế nhưng, bất kể đám người Ma môn có kêu la thế nào, Trần Trầm lại càng bay càng xa.
Thấy một màn như vậy, cả đám không khỏi bàng hoàng.
Thiếu môn chủ không phải diễn trò, hắn là muốn đi thật, chuyện này khiến tất cả đều đau lòng, chỉ cảm thấy bầu trời chợt phủ đầy mây đen.
Tựa như Ma môn sắp bước vào thời kì tăm tối.
...
Trong đại điện Ma môn, Chu Sơn nhìn Chu Nhân Long, muốn nói lại thôi.
Về phần Viên Kình Thiên, hắn vẫn còn đang nằm trên mặt đất run rẩy.
Chu Nhân Long liếc nhìn Tịnh Hồn Thần Tuyền trong tay, ánh mắt chập chờn bất định, tựa như trong lòng đang đấu tranh kịch liệt, cuối cùng, hắn cắn răng, thầm mắng một tiếng “Móa nó”, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
...
Một lát sau.
Trần Trầm lại về đến Ma môn, cùng mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy được “óng ánh” trong mắt đối phương.
- Tiền bối, ngươi để ta đi thôi! Ta không còn mặt mũi đối mặt với mọi người!
Chu Nhân Long đứng một bên, lạnh lùng nói:
- Trần Trầm, tiểu tử ngươi học xong công pháp Ma môn ta, giờ lại muốn chạy? Nào có dễ như vậy!
Trần Trầm á khẩu.
Không phải ngươi bảo ta cút à? Ta đi rồi ngươi còn không vui?
Tuy là trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ hổ thẹn, sau đó, hổ thẹn thoáng cái biến thành ngoan lệ.
- Tiền bối, đã như vậy, ta đây tự phế tu vi!
Dứt lời, Trần Trầm còn chưa kịp động thủ, đã bị một đám người ùa đến ngăn lại.
Môn chủ Yêu Nhân bộ nhìn về phía Chu Nhân Long:
- Môn chủ, thiếu môn chủ là Thánh tử Thiên Vân Tông, chuyện này đối với chúng ta vốn là hỉ sự mà, như vậy chẳng phải chúng ta không tốt một binh một tốt đã có được Đại Tấn sao?
Những người khác nghe vậy cũng nhao nhao phụ họa, cảm thấy lời này rất có đạo lý.
- Đúng vậy, thiếu môn chủ đã sớm thống nhất hai nước, hoàn thành tâm nguyện Ma môn ta!
- Đúng rồi, cái này gọi là trăm sông đổ về một biển! Ta chỉ biết là thiếu môn chủ nhà mình sắp trở thành lãnh tụ tương lai của Thiên Vân Tông!
Nghe một đám nhao nhao lý luận, khóe mắt Chu Nhân Long nhịn không được co giật, đầu đám thủ hạ này của hắn đều bị cửa kẹp hết rồi hả?!
Cái này phải là Thiên Vân Tông không tốn một binh một tốt có được Ma môn mới đúng!?
Không phải nhận ít đồ thôi sao? Làm gì mà nguyên cả cái mông đều lệch ra ngoài hết rồi?
Âm thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, sau đó, hắn cất Tịnh Hồn Thần Tuyền vào nhẫn trữ vật, rồi nói:
- Trần Trầm, nếu không phải hiện tại đang là đại chiến hai tộc, ta nhất định sẽ một tát đập chết ngươi!
- Nhưng hôm nay, ngoại tộc xâm lấn, cừu hận giữa hai nước trước có thể để xuống.
- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đệ tử Luyện Thể nhất mạch của Ma môn ta hay không?
- Đương nhiên phải! Trong lòng ta, Luyện Khí cùng Luyện Thể đều quan trọng như nhau, bằng không ta cũng sẽ không tu luyện đến Nguyên Anh kỳ.
Trần Trầm trịnh trọng nói.
- Vậy thì Đại Chu cùng Đại Tấn, ngươi cảm thấy bên nào nặng bên nào nhẹ? - Chu Nhân Long lại hỏi.
- Vô luận là Đại Chu hay Đại Tấn, trong mắt ta đều là đồng bào Nhân tộc! Mắt thấy con dân Đại Chu chịu khổ, lòng ta cũng đau như dao cắt!
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Trần Trầm, Chu Nhân Long thở dài.
Tiểu tử này đúng thật là… Không chê vào đâu được.
Trong lòng hắn giờ phút này cũng có một âm thanh đang không ngừng nói giúp hắn ta.
Thật ra, trải qua trận chiến lần trước, quan hệ hai nước đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Trần Trầm có thể không cần quay trở về, thế nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn quay về, không chỉ trở về, còn thay Đại Chu giải quyết nguy cơ trước mắt.
Mấy ngày trước, hắn muốn tặng vị trí môn chủ cho tiểu tử này, thế nhưng hắn ta quyết cự tuyệt.
Bất kể trên phương diện nào, tiểu tử này đều hết lòng quan tâm giúp đỡ Ma môn.
Hắn còn cương làm gì?
Huống chi, Trần Trầm cũng chỉ là bái nhập Thiên Vân Tông sớm hơn mấy tháng mà thôi, ngàn năm sau, hắn trở thành đại năng, mấy tháng tính là gì?
Chỉ cần Ma môn đối tốt với hắn một chút, nói không chừng, tương lai hắn cũng sẽ vứt bỏ Thiên Vân Tông mà thôi.
Nghĩ đến đây, Chu Nhân Long thản nhiên nói:
- Trần Trầm , nhưng chuyện khác ta có thể bỏ qua, nhưng duy nhất không chấp nhật được chính là ngươi coi thường đầu óc của Ma môn ta.
- Chuyện này quá thực là vô cùng nhục nhã!
- Nhưng hiện tại người lẻn vào Ma môn cũng là hành động bất đắc dĩ, vậy nên ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội.
- Không biết hai tộc đại chiến còn kéo dài bao lâu, nếu ngươi có thể trong trận chiến này bảo toàn Ma môn cùng Đại Chu, ta nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nghe đến đây, Trần Trầm xem như hoàn toàn yên lòng, nghiêm túc nói:
- Tiền bối, chuyện này không cần ngài nói, ta cũng sẽ làm.
- Trong mắt ta, Ma môn chính là ngôi nhà thứ hai của ta, Đại Chu chính là cố thương thứ hai!
- A, ngươi gọi ta tiền bối?
- Đệ tử bái kiến môn chủ!
- Ha ha ha!
...
Thấy một màn như vậy, đám người Ma môn đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trong lòng vẫn còn hơi không tự nhiên, nhưng kết quả cũng không phải không thể tiếp nhận.
Trần Trầm lại tiếp tục đeo cái mặt nạ bằng đồng xanh kia lên.
Nhìn thấy mặt nạ quen thuộc, cảm giác mất tự nhiên trong lòng chúng tu sĩ Ma môn cũng dần dần biến mất, cứ như hết thảy chưa từng xảy ra.
Đương nhiên, phần lớn là do tác dụng tự thôi miên mình mà thôi.
Lúc này, Chu Nhân Long đã thôi cười, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy hơn.
- Trần Trầm, ta nghe nói ngươi tìm được một đạo lữ. Đạo lữ của ngươi đương nhiên là thiếu môn chủ phu nhân của Ma môn ta, Ma môn sao có thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, thứ này ngươi nhận lấy, xem như là lễ gặp mặt của ta gửi cho nàng.
Vừa nói, Chu Nhân Long vừa lấy một khối ngọc bội có phong cách cổ xưa từ trong nhẫn trữ vật ra, giao cho Trần Trầm.
Tuy trên mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng hắn lại đang rỉ máu.
Ngọc bội kia vốn là truyền thừa của tiền môn chủ, trong đó ẩn chưa huyết khí chi lực cường đại của mấy đời môn chủ, mang theo bên người có thể tránh vận rủi, còn có thể tăng cường thể chất.
Tiểu tử Trần Trầm này giàu đến chảy mở, hắn cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ đạo lữ hắn mà thôi.
Những môn chủ khác thấy vậy cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao lấy ra lễ gặp mặt, không bao lâu sau, trong tay Trần Trầm đã ôm một đống đồ lớn, toàn bộ đều là lễ vật cho Hạ Tích Sương.
Tuy mấy thứ này đối với hắn không tính là trân quý, nhưng với chúng nhân Ma môn đã là vật phẩm cực kỳ quý trọng.
Thấy vậy, Trần Trầm cũng không biết nói gì cho phải.
Nhìn ánh mắt tràn đầy chân thành của đám tà ma ngoại đạo có hình thù kỳ quái trước mắt, hắn có cảm giác nghèn nghẹn.
Trần Trầm đương nhiên biết rõ đám người này đang suy nghĩ gì…
Bọn họ đưa cho hắn không phải là lễ gặp mặt, mà là tín nhiệm.
Dù cho hắn là người Đại Tấn, dù lúc trước hắn đã lừa gạt bọn họ, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.
Tự cổ thâm tình lưu bất trụ, duy hữu sáo lộ đắc nhân tâm.
(*) Tự cổ thâm tình lưu bất trụ, duy hữu sáo lộ đắc nhân tâm: Ý nói đến việc chân tình chưa hẳn đã có thể lay động lòng người, chỉ có hiểu được nhân tính, biết đánh vào trọng điểm mới có thể lấy được lòng người khác. Tuy nhiên ta thấy câu này nó mang nghĩa tiêu cực nhiều quá, chỉ giải thích ý nghĩa thôi, còn việc đúng hay sai xin không bàn.
Nhưng ngoại trừ câu này, vẫn còn một câu khác, đó là: Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.
(*) Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai ( Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra) - Hậu Hán Thư - Quảng Lăng Tư vương kinh truyện.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, hắn thu hồi những vật kia vào nhẫn trữ vật, sau đó chỉ tay lên trời, thề rằng:
- Chư vị! Trần Trầm ta xin phát thệ! Như Ma môn không phụ ta, cả đời ta nhất định không phụ Ma môn! Nếu vi phạm lời thề, xin cho ta thần hình câu diệt, trọn đời bất nhập luân hồi!
Nghe vậy, mọi người Ma môn cảm động không thôi, thế nhưng bọn họ lại không phải dân trí thức gì, chỉ có thể hô vài tiếng “thiếu môn chủ” để biểu đạt nội tâm kích động của mình.
Đúng lúc này.
Viên Kình Thiên đang nằm trên đất đột nhiên ngồi dậy, dọa cho đám người xung quanh sợ hãi kêu lên.
Mọi người nhìn bộ dạng ngơ ngác của Viên Kình Thiên, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Chuyện thiếu môn chủ là Trần Trầm, người tổn thương sâu nhất chính là hắn.
Ai có thể ngờ người mình kính yêu nhất cùng người mình hận nhất lại cùng một người?
Nếu chuyện này phát sinh trên người bọn họ, e là bọn họ cũng sẽ mất trí như hắn.
Thấy vậy, Đông Phương Đãng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Viên Kình Thiên, nói:
- Kình Thiên, nhân sinh vốn chính là vô thường, nghĩ thoáng một chút, ngươi nhất định phải kiên cường.
Thiếu môn chủ Huyễn bộ cũng nhịn không được an ủi:
- Đúng vậy, Kình Thiên, nhân sinh không có bước ngoặt nào là không vượt qua được, có lẽ đây chính là khảo nghiệm mà thượng thiên dành cho ngươi.
Nghe vậy, Viên Kình Thiên càng tỏ ra hoang mang, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Các ngươi đang nói gì? Sư huynh đâu? Sư huynh của ta đâu?
Thấy vậy, mọi người đều nhìn về phía Trần Trầm.
Bất đắc dĩ, Trần Trầm đành phải xoay người nâng hắn dậy.
Nhìn thấy cái mặt nạ quen thuộc kia, Viên Kình Thiên tựa như nhìn thấy tâm phúc, nhảy dựng lên.
- Sư huynh, vừa nãy ta mơ thấy ác mộng, làm ta sợ muốn chết! Bất quá ta đã quên mất nội dung là gì rồi, đúng rồi, môn chủ làm khó ngươi sao? Ta nhớ là hắn tìm thấy khuyết điểm gì của ngươi…
- Không có! - Trần Trầm lắc đầu.
Viên Kình Thiên vỗ vỗ đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Sao môn chủ lại gây phiền toái cho ngươi? Ta sao lại quên mất rồi? Đúng rồi, sư huynh, tên ngươi là gì, dường như ta cũng quên mất, cơn ác mộng kia quả thực rất cổ quái!
- Trần Trầm… - Trần Trầm đáp.
Nghe được cái tên này, Viên Kình Thiên bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng đúng! Ta nói sao mình lại có ấn tượng sâu đậm với cái tên này như vậy? Hóa ra là tên của sư huynh!
- Trần Trầm… Ừm, danh tự thật dễ nghe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận