Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 213: Ánh nắng hơi chói mắt (1)

Chương 213: Ánh nắng hơi chói mắt (1)Chương 213: Ánh nắng hơi chói mắt (1)
         - Biết người biết mặt không biết lòng!
Trong Phục Côn thành, Dư Hỏa buông tiếng thở dài. Giờ phút này, Dư Hỏa đã biết toàn bộ chân tướng vụ việc, vừa khâm phục tiểu sư đệ cơ trí vừa tự hỏi lòng về nhân tính.
Vẻ mặt Trần Trầm đầy căm hờn nói:
- Đại sư huynh, ta từng tiếp xúc với Ô Tiên Tông cho nên mới phát hiện manh mối, chứ không thì chắc chắn ta cũng chẳng hay biết gì!
Dư Hỏa và Tô Liên nghe vậy rốt cuộc cảm giác trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Không phải bọn họ quá ngốc mà là Ô Tiên Tông quá gian xảo! Ừ, đúng là thế!
Tô Liên mở miệng hỏi:
- Tiểu sư đệ, những yêu tộc ở ngoài thành sao rồi?
Trần Trầm nghe vậy thì lộ vẻ thương tiếc, khẽ thở dài:
- Rút lui rồi, ài, tiếc thật, nếu không thì chúng ta tương kế tựu kế, ở trong thành bố trí một tòa sát trận, dẫn bọn họ tiến vào thì tuyệt rồi.
Dư Hỏa và Tô Liên quay sang ngó nhau, đều cúi đầu.
Tại sao bọn họ không nghĩ ra điều này nhỉ?
Xem ra bọn họ không thích hợp phiêu bạt bên ngoài, yên phận ở trong Ngọc Đỉnh Đan Tông Luyện Đan sẽ tốt hơn, bên ngoài đầy cạm bẫy.
Đương nhiên, động phủ thượng cổ ở Đại Tấn thì vẫn phải đi xem cho biết.
Dư Hỏa đề nghị:
- Tiểu sư đệ, chúng ta nhanh chóng trở về đi, ta đã báo với tông môn chuyện nơi này, tông môn sắp xếp người khác tiếp quản Phục Côn thành, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì buổi chiều người đó sẽ đến.
Nói thật, trải qua chuyện lần này, trong lòng Dư Hỏa rất tổn thương, gã vốn muốn kết bái với hai người Ô Tiên Tông kia, kết quả là họ lừa dối gã.
Nên bây giờ Dư Hỏa hơi tự bế, không muốn giao tiếp với người ngoài.
Tuy Tô Liên bị tổn thương nhỏ hơn Dư Hỏa nhưng cũng sản sinh ý tưởng tương tự, đồng ý ngay.
Trần Trầm tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Cho nên không lâu sau, ba người bước trên đường quay về Ngọc Đỉnh Đan Tông.
. . .
Trên thuyền bay.
Trần Trầm âm thầm cảm ứng hai trữ vật giới mà Viên Kình Thiên đưa cho hắn.
Trong chiếc trữ vật giới của tông chủ Ô Tiên Tông cũng chứa nhiều tài nguyên đủ loại, ngang ngửa thái thượng trưởng lão Ô Tiên Tông, nhưng không có lệnh bài truyền tấn nào đặc biệt.
Còn một chiếc trữ vật giới khác thì trừ một ít pháp bảo tà đạo ra chỉ có một quyển bí tịch công pháp tà đạo, tên là Thị Huyết Thôn Thần Công.
Trần Trầm không chút do dự đốt cháy cuốn bí tịch này.
Hắn tu luyện nhanh còn hơn tà đạo, thật sự không cần thiết chạm vào bí tịch tà đạo này làm gì.
Còn về lệnh bài truyền tấn, trong trữ vật giới kia cũng không thấy.
Trần Trầm không suy nghĩ nhiều nữa, mặc kệ trên đầu Ô Tiên Tông có thế lực càng lợi hại hay không thì đều không đến lượt Nguyên Anh nho nhỏ như hắn lo.
Còn về sự tình lần này thì sẽ tính lên đầu Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Thuyền bay đi nửa ngày thì về Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trong lòng Trần Trầm suy xét không ít chuyện.
Thứ nhất, sau khi trở về hắn phải tiếp tục tính ra ‘đan phương thượng cổ’, càng tính ra nhiều phương thuốc thì khi đó mấy vị sư huynh sư tỷ ở lại Đại Tấn càng lâu.
Thứ hai, biểu hiện lần này của Viên Kình Thiên không tệ, mỗi tội tu vi của tiểu tử này quá thấp, nghiêm trọng kéo chân sau, hắn phải tìm cách thăng cấp cho tiểu tử này, chứ không thì về sau mang đi ra ngoài rất mất mặt.
Trần Trầm vừa suy nghĩ vừa đi theo sư huynh sư tỷ đến viện lạc của Ngọc Quỳnh.
Làm nhiệm vụ trở về, chuyện thứ nhất đương nhiên là bẩm báo với sư phụ Ngọc Quỳnh.
Vừa lúc Ngọc Quỳnh ngồi bên ngoài viện lạc.
Có một người khác ngồi phía đối diện nàng, người này râu tóc bạc phơ, mặc đồ của trưởng lão cấp cao Ngọc Đỉnh Đan Tông, cười vô cùng hiền hòa.
Trên bàn đá đặt giữa hai người bày bảy cái hộp ngọc mỗi bên.
Trông thấy Ngọc Quỳnh, Dư Hỏa cúi đầu, hơi hổ thẹn nói
- Sư phụ . . . đệ tử đã về.
Gã biểu hiện thật sự không được tốt lắm, tuy rằng sư phụ tính tình ôn hòa, chắc chắn sẽ không trách cứ gì, nhưng trong lòng gã áy náy không yên.
Vẻ mặt Ngọc Quỳnh thản nhiên, tư thái vẫn ưu nhã, dịu dàng nói:
- Ta đã biết chuyện của các ngươi, đứng một bên chờ đi, ta và Âu Dương trưởng lão đánh cược bảo bối trước đã.
Dư Hỏa nghe vậy lập tức lùi lại hai bước, đứng hầu một bên.
Trần Trầm tò mò nhìn Ngọc Quỳnh và hộp ngọc đặt trên bàn đá, hắn cảm giác được sư phụ này thích đánh cuộc với người khác.
Chứ không thì Dư Hỏa đã chẳng bị bắt dạy thay trăm năm, rất có thể sẽ tiếp tục dạy mãi.
Nhưng cược bảo bối là thế nào?
Trần Trầm chưa nghĩ thông thì Ngọc Quỳnh và Âu Dương trưởng lão đã bắt đầu.
Hai người chọn một hộp ngọc ở trước mặt, đẩy đến giữa bàn, cùng mở nắp hộp ra.
Thoáng chốc hai luồng linh khí hùng hồn tràn ra.
Âu Dương trưởng lão hay Ngọc Quỳnh đều bắn ra tia nhìn kích động.
Một lát sau, Âu Dương trưởng lão khẽ cười:
- Ngọc sư điệt, Thủy Vân Tham bảy vạn năm tuổi của ta có giá trị cao hơn Mộc Tu Căn sáu vạn năm tuổi của ngươi một bậc.
Âu Dương trưởng lão nói xong thu hai hộp ngọc vào trữ vật giới của mình.
- Hôm nay sư thúc may mắn thật.
Vẻ mặt của Ngọc Quỳnh vẫn thản nhiên, nhưng Trần Trầm từ bên cạnh thấy nét mặt nàng lộ chút sát khí.
Trần Trầm cực kỳ quen thuộc với sát khí này, có mấy lần khi Ngọc Quỳnh đối diện với hắn cũng từng lộ ra, ví dụ như lúc hắn lấy Định Hồn Châu từ tay nàng, và cả lúc nhận chủy thủ.
Âu Dương trưởng lão không phải phàm tục, tuy rằng thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng Trần Trầm nhạy bén cảm giác được đây là một con cáo già.
Nên biết Ngọc Quỳnh đã hơn hai trăm tuổi, vậy sư thúc của nàng bao nhiêu tuổi? Sợ rằng sắp thành tinh rồi.
Nhìn hai con cáo già cược bảo bối, Trần Trầm lại ngó đại sư huynh Dư Hỏa và nhị sư tỷ Tô Liên, hắn như đang xem hai con ngỗng khờ.
Thật sự là không cùng đẳng cấp với chiến trường cấp cao này.
Trần Trầm thầm nghĩ:
- Ta phải kiếm thiện cảm của sư phụ, giờ là cơ hội không tệ, vừa không phải trả giá cái gì.
Hắn bắt đầu sử dụng hệ thống.
- Hệ thống, thứ có giá trị nhất trong phạm vi mười thước nằm ở đâu?
- Hệ thống, thứ có giá trị thứ hai trong phạm vi mười thước nằm ở đâu?
. . .
Không hỏi hệ thống không biết, hỏi rồi mới hết hồn.
Mãi khi truy tung đồ vật có giá trị thứ mười thì hệ thống mới bắt đầu báo thứ nằm trong hộp, chín cái trước đều là các loại báu vật trên người hai con cáo thành tinh kia.
Ngay cả áo lót của Ngọc Quỳnh cũng có gái trị cao hơn thiên tài địa bảo mười vạn năm tuổi!
Nếu không phải ngày xưa mình vào động phủ của cường giả Luyện Hư cảnh thì hiện tại đã không kìm được tự ti.
Tài sản của Luyện Đan Sư quả nhiên không thể tính toán theo lẽ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận