Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 178: Ta Chính Là Để Ý

Chương 178: Ta Chính Là Để ÝChương 178: Ta Chính Là Để Ý
         - Lão thiên gia, có thể từ từ hay không, để ta chuẩn bị một chút …
Thần sắc Trần Trầm tràn đầy vẻ lấy lòng, theo hắn, cúi đầu trước lão thiên gia không có gì là mất mặt cả.
Nghịch thiên cái gì chứ, chỉ khua môi mua mép tí thôi, sao có thể tin thật được?
Nhưng hắn còn chưa nói hết, lôi đình bán kim sắc đã đành thẳng xuống đầu hắn, trực tiếp bổ cho hắn lảo đảo, toàn thân cháy đen.
- Ngươi… Cái lão tặc thiên này! Ta mẹ nó đã nhận sợ rồi, ngươi không cho chút mặt mũi được hả?!
Trần Trầm lớn tiếng mắng, cùng lúc đó, Vạn Hóa Thần Phong gào thét mà ra, lấy kiếm chỉ thiên.
Móa, chửi hay không chửi đều cùng một đãi ngộ, vậy chẳng bằng mắng cho thống khoái còn hơn.
Ầm ầm!
Vừa chửi xong, bảy tám đạo kim sắc thần lôi giáng xuống, đại sơn trực tiếp bị đánh thành tro tàn.
Nhìn thấy một màn như vậy, đám Yêu tộc thủ hộ đại sơn kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, thực lực Hắc Trư Vương đại nhân nhà mình vậy mà lại khủng bố đến mức như vậy?
Độ kiếp suốt hai canh giờ không nói, giờ còn lại tới thêm một đợt, thậm chí đánh sụp cả ngọn núi.
Nhìn thấy ánh mắt chúng yêu, Cẩu tinh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hắc Trư Hoàng đại nhân vốn là nghịch thiên chi yêu, có bực này kiếp số quả thật đáng kinh ngạc? Ngươi ta chờ ở đây, đại nhân nhất định có thể khải hoàn trở về.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Cẩu tinh cũng không quá chắc chắn, lôi kiếp này… Đừng nói bổ lên người nó, dù chỉ là một tia khí tức… E là cũng có thể lấy mệnh cẩu của nó.
. . .
Trận lôi kiếp này duy trì liên tục suốt hai canh giờ.
Núi bị đánh sụp không nói, thậm chí xuất hiện thêm một cái hố to khủng bố có diện tích hơn mười dặm.
Đám Yêu tộc đã sớm lui ra xa mấy chục dặm, không dám mảy may đến gần, tất cả đều không nhịn được run cầm cập, chờ đợi Hắc Trư Vương đại nhân khải hoàn trở về.
Không phải bọn nó sợ, mà… Thật sự là kim sắc lôi đình kia để lại ám ảnh tâm lý quá sâu với bọn nó, một vài Yêu tộc Kết Đan đỉnh phong đã âm thầm quyết định phải giữ tu vi này cả đời, tuyệt không bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Độ kiếp này… Thật quá mức kinh khủng.
. . .
Kiếp vân tán đi, trong hố to, một đầu Kim Trư đang không ngừng đào đất, vừa đào vừa mắng:
- Trần Trầm, đã bảo tên tiểu tử nhà ngươi ít trang bức thôi, ngươi không tin, giờ thi hay rồi ha?! Người đâu mất luôn rồi!
Đào tới đào lui vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Trầm, Lão Hắc nhịn không được rơi nước mắt.
- Ngươi nói thử xem, ngươi tu luyện cái gì hả? Còn không bằng học ta, ngồi ăn chờ chết, ô ô ô, nếu ngươi mà chết đi, ta trở về biết nói với phụ mẫu ngươi thế nào đây…
Lão Hắc khóc rồi khóc, cuối cùng cũng đào được một chút mềm mại, không bao lâu sau, một cái tay đen kịch hiện ra từ trong đất.
Cánh tay này duỗi thẳng, bốn ngón khép lại, chỉ có ngón giữa chỉa thẳng lên trời. Lão Hắc không biết cái này nghĩa là gì, đại khái cảm thấy hẳn là ý nói không khuất phục.
Nghĩ đến đây, nó không khỏi cảm thấy cay cay mũi.
- Trần Trầm, tên đần nhà ngươi, nếu cái đồ chơi tam giác kia thật hữu dụng, tên kia sẽ biến thành thi thể à?
Trong lúc nói chuyện, tốc độ đào đất của nó ngày càng tăng nhanh, một lát sau, dường như nhớ đến cái gì đó, nó vội vàng gọi Tiểu Hoàng bên trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung ra.
Dưới sự hỗ trợ của Tiểu Hoàng, hai yêu cẩn thận từng li từng tí đào từ trong đất ra một cỗ thân thể cháy đen.
Cỗ thân thể này không biết sống chết, chỉ nằm đơ ra như thế, đưa tay, giơ ngón giữa lên chỉ trời.
Thấy vậy, Tiểu Hoàng bật khóc, đưa tay đặt sát ngón giữa kia, vạch một cái, một tia nước lập tức rỉ ra, nhỏ lên cổ thân thể nọ.
Sau đó, hai yêu nhẹ nhàng mang người vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, ngâm trong linh tuyền.
. . .
Cách đó mấy vạn dặm.
Trước sơn môn Thiên Vân Tông.
Hạ Tích Sương ngẩng đầu nhìn gần ngàn Yêu Tộc trên bầu trời, thần sắc lạnh lẽo đến cực điểm.
Đại yêu đứng đầu gần cả ngàn Yêu tộc kia chính là Yêu Hoàng tiếng tăm lừng lẫy Tây Cương, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, Hồ Liên.
Nó vô cùng xảo trá gian hoạt, là tàn nhẫn tà ác, không ngờ “nhân vật” bực này lại chạy đến mảnh đất nhỏ bé như Đại Tấn.
- Chậc chậc, ta nhìn thấy ai vậy kìa? Tiên Thiên Linh Thể tiếng tăm lừng lẫy Nhân tộc Hạ Tích Sương sao có thể trốn đến trong tiểu phái này? Chẳng lẽ là sợ chết? Ha ha ha!
Hồ Liên toàn thân bạch y, cái đuôi dài phía sau khẽ vũ động, nhìn vô cùng yêu dị, mà sau lưng nàng còn có trọn vẹn mười tên Nguyên Anh Yêu Vương, phần lớn đều đến từ đại tộc có huyết mạch cao quý, không có kẻ nào là hạng vô danh tiểu tốt.
Phía dưới, nhìn thấy một màn này, nội tâm Tiêu Vô Ưu đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Một tên Nguyên Thần Cảnh Yêu Hoàng, thêm mười tên Nguyên Anh Yêu Vương, với thực lực của Thiên Vân Tông hiện tại, tuyệt đối… Ngủm củ tỏi. May mắn duy nhất chính là Trần Trầm vắng mặt, Thiên Vân Tông xem như có thể lưu lại một tia hỏa chủng.
- Thượng sứ, là Thiên Vân Tông ta liên lụy ngươi, đợi lát nữa ngươi cứ việc phá vòng vậy, không cần bận tâm chúng ta.
Tiêu Vô Ưu nhìn về phía Hạ Tích Sương, trong mắt tràn đầy áy náy.
Hạ Tích Sương khẽ lắc đầu, tiếp đó nhìn về phía Hồ Liên trên bầu trời, lạnh lùng nói:
- Hồ Liên Yêu Hoàng, nơi đây có ta thủ hộ, không phải chỗ ngươi nên đến!
Nghe vậy, Hồ Liên khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt tràn đầy miệt thị:
- Ta tới Đại Tấn vốn là để tìm một tên nghiệt chủng, không ngờ lại đụng phải kẻ thú vị như ngươi. Hạ Tích Sương, ngươi chỉ là một cái Nguyên Anh mà cũng dám ra lệnh bản hoàng nhượng bộ lui binh? Hẳn ngươi cho rằng Tây Cương Yêu Tộc ta cũng là thứ ngu xuẩn, không lên được mặt bàn như đám Bắc Cương à?
Hạ Tích Sương không nói gì, Tiểu Hà phía sau nàng đã lao lên chỉ vào mũi Hồ Liên mắng:
- Phi! Là bọn hắn tự mình biết mình! Nói cho ngươi biết, Hồ Ly tinh, nếu hôm nay ngươi không lui, sư tỷ ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là Phá Hiểu chi uy!
- Ha ha, ngươi ta sợ quá nha! Hôm nay ta chính là muốn lĩnh giáo xem Phá Hiểu là thần kiếm bực nào đấy, lại có thể giúp một cái nữ tu Nguyên Anh phách lối đến như vậy!
Hồ Liên cười dài, kế đó, thần sắc thoáng cái trở nên lạnh lùng, đột nhiên vung tay lên, hơn ngàn Yêu tộc phía sau liền hướng về phía Thiên Vân Tông hộ tông đại trận phát động công kích.
- Sư tỷ, phải làm sao bây giờ? Hồ Ly tinh này rất giảo hoạt, không để tâm đến trò… mèo của ta! – Thấy vậy, Tiểu Hà luống cuống, phách lối mới vừa nãy biến mất vô tung, thay vào đó là cực độ kinh hoàng.
Hạ Tích Sương không đáp, chỉ một bước đã bước ra khỏi trận, lấy tay làn kiếm, kiếm khí dũng mãnh kích động lao ra, chỉ một người đã đánh lui ba bốn tên Nguyên Anh Yêu Vương.
Thấy vậy, Tiêu Vô Ưu vội vàng mở đại trận ra một khe nhỏ, trong Đại Tấn cũng có sáu bảy Nguyên Anh cường giả, lại thêm đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông, có thể hoàn toàn ngăn cản mười tên Yêu Vương kia.
Công kích của những Yêu tộc khác… Không hề lay động được hộ tông đại trận dù chỉ là một chút.
- Mễ Lạp Chi Quang, rõ là buồn cười!
Nhìn một màn này, Hồ Liên cười lạnh không thôi, kế đó, sáu cái đuôi đột nhiên huy động, uy áp của Nguyên Thần cảnh cường giả lập tức quét ngang mà tới.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Vân Tông hộ tông đại trận phát ra một tiếng vỡ nát, đám Nguyên Anh cường giả cũng bị khí kình mạnh mẽ đánh văng ra ngoài hơn trăm mét.
Mắt thấy hơn Ngàn Yêu tộc muốn xông vào Thiên Vân Tông trắng trợn tàn sát, Hạ Tích Sương đưa tay nắm lấy chuôi kiếm sau lưng.
- Hồ Liên Yêu Hoàng, ta không muốn liều mạng với ngươi, ngươi chớ nên ép ta!
- Ép ngươi thì đã sao? Hẳn là ngươi muốn vì bầy kiến cỏ này vứt bỏ bản mệnh chi bảo cùng nguyên thần đại đạo chưa thành của mình? Nếu là như vậy, ngươi giết ta liền giết đi, địa vị của ngươi tại Nhân tộc cao hơn so với ta tại Yêu tộc… Không lỗ nha!
Hồ Liên mỉa mai, trong ánh mắt nhìn thấu hết thảy là một mảnh hờ hững.
Hạ Tích Sương uẩn dưỡng Phá Hiểu 17 năm, yên ổn chờ thêm mấy năm nữa, đợi Phá Hiểu uẩn dưỡng xong, liền có thể mượn lực bước vào Nguyên Thần Cảnh, đồng thời có được một chuôi bản mệnh chi bảo mạnh mẽ tuyệt đối.
Điều này vô luận là đối với Hạ Tích Sương hay đối với cả Nhân tộc, ý nghĩa đều lớn hơn một cái Đại Tấn nho nhỏ.
Về công về tư, chỉ cần Hạ Tích Sương không phải kẻ ngu, nhất định sẽ không bao giờ vận dụng thấn kiếm Phá Hiểu ngay thời điểm hiện tại.
Mắt thấy một nhóm Kim Đan yêu tộc cường đại muốn xông vào sơn môn Thiên Vân Tông, bàn tay trắng nõn của Hạ Tích Sương khẽ run lên, nháy mắt, Phá Hiểu đã ra khỏi vỏ một tấc.
Tuyệt thế phong mang tựa như hạo nhật chiếu rọi bốn phía, cùng lúc đó, một đạo kiếm khí không gì sánh kịp quét ngang mà ra, mấy chục Kim Đan Yêu tộc xông lên trước nhất nháy mắt hôi phi yên diệt.
- Sư tỷ! Ngươi sao lại…
Thấy vậy, Tiểu Hà lập tức vọt đến phía sau Hạ Tích Sương.
Nàng không chỉ là sư muội của Hạ Tích Sương, mà còn là kiếm thị, nhìn thấy sư tỷ thật sự muốn rút kiếm, lòng nàng nóng như lửa đốt.
Đây chính là tâm huyết 17 năm của sư tỷ, vì chuôi kiếm này, sư tỷ cái đời chân thành yêu kiếm lại không mấy lần chạm qua kiếm.
- Quân tử hứa một lời nặng tựa ngàn vàng, ta đã đáp ứng Trần Trầm bảo vệ cẩn thận Thiên Vân Tông, đương nhiên phải làm cho được.
Sắc mặt Hạ Tích Sương trắng bệch, hạ giọng nói.
Trên bầu trời, chỉ thấy phong mang tuyệt thế lộ ra một tấc, vẻ mặt Hồ Liên thoáng biến đổi.
Phá Hiểu có thể khiến Nguyên Thần Yêu tộc Bắc Cương kiêng kị quả nhiên không phải là hư danh, tuy trên miệng nàng mắng Bắc Cương ngu xuẩn, nhưng nàng biết, Bắc Cương thế nhưng có Bất Tử Yêu Hoàng nhất tộc nổi danh không sợ chết đấy!
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hạ Tích Sương, tư tưởng trong đầu Hồ Linh tranh tranh đấu kịch liệt.
- Nàng đang dọa ta, tuyệt đối là như vậy, Nguyên Thần đại đạo sao có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ! Hôm nay nàng giết mấy chục thủ hạ của ta, nếu như ta bị nàng hù dọa, ngày sau còn đâu mặt mũi thống lĩnh chúng yêu.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt yêu mị của Hồ Liên thoáng cái trở nên dữ tợn, tức giận nói:
- Giết sạch đám người ở đây cho ta, một tên cũng không chừa lại!
Nàng không dám bức Hạ Tích Sương, nhưng lại dám giết người Thiên Vân Tông.
Chỉ cần Hạ Tích Sương chủ động rút đi, trận cờ trong tâm này coi như nàng thắng.
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi! Ngươi đã tận lực… - Tiểu Hà nghẹn giọng hô.
Người khác không biết, nhưng nàng lại biết sư tỷ nhà mình yêu thích thanh kiếm mang theo 17 năm kia như thế nào, mà nãy, vừa ra khỏi vỏ đã động đến căn cơ của kiếm.
Hạ Tích Sương lắc đầu, bờ môi khẽ rung, thanh âm nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, cứ như đang tự nói với mình.
- Phụ mẫu hắn ở đây, nếu hôm nay ta không dốc toàn lực, ngày sau hắn tất sẽ sinh khúc mắt với ta!
Nghe nói thế, Tiểu Hà choáng luôn rồi, đến lúc này mà sư tỷ còn suy nghĩ mấy chuyện như vậy, cái này khiến nàng có chút khó tin.
- Sư tỷ, ngươi đừng ngốc! Ngươi là tuyệt thế thiên kiêu Nhân tộc! Hà tất quan tâm hắn có sinh khúc mắc với ngươi hay không!? Huống chi hắn chưa hẳn thích ngươi! Chúng ta đi mau!
Nói xong, Tiểu Hà liền muốn cưỡng ép lôi Hạ Tích Sương đi, nhưng vừa đụng vào nàng thì bị một cỗ khí kình cường đại chấn lui.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, hơn ngàn Yêu tộc đã vọt vào phạm vi Thiên Vân Tông.
Hạ Tích Sương không để tâm đến đám Yêu tộc kia, trong mắt chỉ có Hồ Liên thần tình dữ tợn.
Một cơn gió nhẹ phát qua, tung bay máy tóc đen của nàng, khiến thân ảnh nàng lộ ra một chút hiu quạnh.
Một khắc sau, khóe miệng nàng chợt nhếch lên một nụ cười thoải mái.
Có thể không để ý sao?
Thật không làm được…
- Ta chính là để ý!
Lẩm bẩm một câu, một đạo kiếm minh kinh thiên gào théo mà đến, trong nháy mắt Phá Hiểu ra khỏi vỏ, kiếm quang sâm nhiên tựa bạch hồng, xuyên thẳng chân trời.
Leng keng!
Nháy mắt, đại nhật quang huy đều bị che lấp, trong thiên địa chỉ còn lại đạo kiếm quang chói mắt kia.
Hồ Liên cảm nhận được gợn sóng kinh khủng lao về phía mình, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng tuyệt vọng!
Nữ nhân này vậy mà lại là tên đần!
Đây cũng là ý nghĩ cuối cùng trong đầu nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận