Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 95: Quả Thực Là Cắt Tay

Chương 95: Quả Thực Là Cắt TayChương 95: Quả Thực Là Cắt Tay
         - Ta ra một vạn linh thạch!
Đang lúc đấu giá vui sướng, Trần Trầm đột nhiên cao giọng quát to, sau đó cầm Tử Chi về.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ra một vạn mua một mảnh Tử Chi, cái này đã hoàn toàn vượt khỏi trí tưởng tượng của bọn họ.
Trần Trầm cũng không để ý ánh mắt khiếp sợ của quần chúng, xoay người rời đi, thấy vậy, U Lan Tâm cũng im lặng theo sau.
- Trần sư huynh, ngươi có ý gì?
- Ta đột nhiên đổi ý rồi!
- Ta đã nói mà, đồ tốt như vậy bán đi rất đáng tiếc, Trần sư huynh lại không giống người thiếu linh thạch. – U Lan Tâm khẽ thở ra.
- Lời này của ngươi ta thích nghe.

Quay về Di Nhiên Cư, chuyện thứ nhất Trần Trầm làm chính là bảo Trương Kỵ cùng Tôn Thiên Cương ra ngoài nghe ngóng tin tức về thiên tài địa bảo.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, hai người đã trở lại.
Giống như Trần Trầm nghĩ, các hiệu thuốc lớn cùng phòng đấu giá đồng loạt thông báo hết các loại thiên tài địa bảo chữa thương.
Đám Thánh tử, Thánh nữ ba mươi sáu tông muốn có được thiên tài địa bảo chỉ có thể cho người ra ngoài cầu may, hoặc là tìm đến những Thánh tử, Thánh nữ không bị thương mua.
Là Thánh tử, Thánh nữ, trong nhẫn trữ vật của bọn họ không thể nào thiếu mấy thứ này, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục trong thời gian ngắn, có được sức chiến đấu là chuyện rất khó.
Thiên tài địa bảo bình thường cần phải phục dụng với số lượng rất lớn mới có thể làm được điều đó.
Thiên tài địa bảo quý hiếm… Bọn họ không có.
Quả thực là khó nghĩ!
Phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể phái người đi cầu những Thánh tử, Thánh nữ không bị thương.
Nhưng đám người kia sao dám bán thiên tài địa bảo của mình? Phải biết vẫn còn hai ngày bài danh chiến đấy, lỡ như bọn họ cũng bị thương thì phải làm sao?
Đến lúc đó, sợ rằng muốn mua cũng chẳng có.
- Đáng thương!
Đứng trên nóc Di Nhiên Cư, quan sát đám người bên dưới đang không ngừng chạy tới chạy lui như ruồi mất đầu, Trần Trầm khẽ thở dài.
Đúng lúc này, trước cửa Di Nhiên Cư vang lên một âm thanh thê lương.
- Chu Tước Môn đến cầu dược!
Dứt lời, một nữ đệ tử Chu Tước Môn tiến vào Di Nhiên Cư.
Thánh tử Trần Trầm có thực lực cường đại, vừa rồi lại không bị thương, dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng xin thuốc của người khác.
- Thiên Vân Tông Thánh tử, Thánh nữ nhà ta nguyện ý ra năm ngàn linh thạch…
Nữ đệ tử Chu Tước Môn thi lễ với Trần Trầm, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, Trần Trầm đã vô tình cắt ngang.
- Ta không thiếu linh thạch.
Vừa nghe lời này, nữ đệ tử kia lộ vẻ tuyệt vọng.
Mấy cái Thánh tử, Thánh nữ trước cũng nói như vậy, thế gian này sao có thể có người không thiếu linh thạch?
Xét đến cùng cũng chỉ là từ chối nhã nhặn mà thôi.
Đang lúc nàng chuẩn bị đi đến chỗ khác thử thời vận, Trần Trầm lại lên tiếng.
- Cầu dược cũng có thể, bảo Thánh nữ nhà các ngươi tự mình đến đây. Mấy vị trốn ở góc tường chớ có nghe lén nữa, các ngươi cũng vậy, muốn cầu dược, bảo bọn họ tự thân đến.
Nghe Trần Trầm nói vậy, nữ đệ tử Chu Tước Môn cả kinh, lập tức nhìn ra ngoài.
Móa… Một đám đối thủ cạnh tranh đi theo sau lưng, vậy mà mình không biết.
Sưu sưu sưu!
Một loạt âm thanh liên tiếng vang lên, đám người kia tựa như mũi tên rời cung, biến mất trong màn đêm.
Thiên Vân Tông Thánh tử chịu cho thiên tài địa bảo chữa thương, bọn họ phải nhanh về thông tri Thánh tử, Thánh nữ nhà mình mới được. Bằng không tới chậm, bị người khác đoạt hết thì không biết tìm ai để khóc a!
Thấy vậy, nữ đệ tử Chu Tước Môn cũng cắn răng, nhanh chóng lao ra ngoài.
Thấy một màn trước mắt, Trương Kỵ tò mò hỏi:
- Đại cai, ngươi thật sẽ cho những… Thánh tử, Thánh nữ kia thiên tài địa bảo chữa thương?
- Đương nhiên, bằng không ngày mai ta liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích thì phải làm sao? Muốn ngăn cản Vô Tâm Tông thống nhất còn phải nhờ vào bọn họ… xung phong mới được. Bất quá, muốn lấy đồ của ta, bọn họ nên biết cái giá không nhỏ!
Trần Trầm cười đáp.
Trương Kỵ suy tư hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu ra, trong mắt lộ vẻ sùng bái, đại ca nhà mình quả nhiên cơ trí.
Không bao lâu sau.
Chu Tước Môn Thánh nữ Tiêu Hoàng là người đầu tiên đến cửa, chỉ có điều sắc mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ, tựa như lệ quỷ vô thanh vô tức du đãng trong đêm, thiếu chút nữa hù chết đám cô nương Di Nhiên Cư.
- Khiến Trần sư đệ chê cười, ban ngày đại chiến cùng tiểu tiện nhân kia, bị thụ thương.
Tiêu Hoàng cố nặn ra một nụ cười, về phần tiểu tiện nhân trong miệng nàng, đương nhiên là chỉ Huyền Băng Thánh nữ.
Trần Trầm có chút im lặng.
Tiêu Hoàng này dù gì cũng là Thánh nữ, lại mở miệng gọi người khác là tiểu tiện nhân, có thể thấy được, hiện tại trong lòng nàng có bao nhiêu hỗn loạn.
Không đợi hắn lên tiếng, đại môn Di Nhiên Cư lại lần nữa mở ra, sau đó là đám Thánh tử, Thánh nữ một tên tiếp một tên kéo vào.
Thanh Long Môn Lâm Tiến, Bạch Hổ Tông Diệp Vô Sinh, Huyền Vũ Môn Huyền Hồng… Đủ mặt anh tài.
Trong chốc lát, Di Nhiên Cư tiếp đón mười một vị Thánh tử, Thánh nữ bộ pháp lảo đảo.
Sắc mặt đám người này cũng không kém Tiêu Hoàng là bao, tái không khác gì thi thể. Nếu như không phải Trần Trầm từng gặp bọn họ, chỉ sợ tưởng rằng có một đám cương thi đang kéo đến.
- Quá thê thảm! – Trần Trầm thầm cảm thán.
Hôm qua còn hăng hái thế kia, hôm nay chạy ra đường nửa đêm có thể dọa khóc tiểu hài tử, chậc chậc, tương phản quá lớn!
Bất quá, Trần Trầm vẫn có chút bội phục mấy vị này.
Ban ngày, giữa bàn dân thiên hạ, cả đám bị đánh trọng thương, trực tiếp hôn mê, lúc này mới qua bao lâu, vậy mà đã có thể xuống giường chạy đến đây rồi.
Có thể thấy nội tình của bọn họ cũng không tệ lắm.
- Trần sư đệ, chỗ ngươi có bao nhiêu thiên tài địa bảo? Nguyện nhượng lại bao nhiêu?
Thanh Long Môn Thánh tử Lâm Tiến là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt tái nhợt mang theo tươi cười thân thiện, thoạt nhìn đặc biệt động lòng người.
Không có biện pháp, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dù rằng hắn là thiên kiêu xếp hạng thứ hai thiên kiêu bảng, hiện tại nhìn thấy Trần Trầm cũng phải cười làm quen, hơn nữa còn phải khách khí đấy.
- Không nhiều lắm.
Trần Trầm nhàn nhạt đáp, khiến cho đám Thánh tử, Thánh nữ có mặt tại đây lập tức trở nên khẩn trương, đồng thời địch ý bắt đầu lan tràn giữa mấy người.
Thiên tài địa bảo không nhiều lắm, có nghĩa là phải tranh! Người chung quanh đều là đối thủ cạnh tranh!
- Hệ thống, phạm vi 30 mét, vật gì có giá trị nhất?
“Bên trái, ba mét, Hổ Phách Liên Tâm Giáp.”
- Giá trị thứ hai.
“Bên phải, hai mét, Phượng Huyết Hải Đường Bội.”

Nghe một loạt đáp án, Trần Trầm thầm kinh ngạc.
Đám… Thánh tử, Thánh nữ này đúng thật là giàu. Ngoài mấy thứ trong nhẫn trữ vật, trên người cũng trang bị không ít thứ quý hiếm.
Quả nhiên, đồ mua được cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Đồ không mua được mới là tốt nhất.
Bất quá, hôm nay mấy thứ này sợ là muốn đổi chủ.
Nhưng trước đó, hắn phải thăm dò một phen.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm tùy tiện lấy một củ Vạn Niên Xích Tham từ trong nhẫn trữ vật.
- Ở đây ta có một củ Vạn Niên Xích Tham, có thể giúp một người trong các ngươi khôi phục triệt để. Chính các ngươi ra giá đi, bất qua ta nói trước, ta không cần mấy thứ rác rưởi như linh thạch.
Nhìn Xích Tham trước mắt, trong mắt đám Thánh tử, Thánh nữ lóe lên quang mang, phối hợp với sắc mặt trắng bệch kia… Quả thực đến cọng lông cũng giống cương thi.
Trời có mắt rồi, tuy là lúc trước bọn họ cũng có vật này, nhưng đều là miếng nhân sâm. Nào có ai như Trần Trầm, trực tiếp lấy ra nguyên củ.
- Trần sư huynh, ta có một căn Chu Tước chi vũ, trong đó có thần tính!
Lúc này Tiêu Hoàng cũng không gọi là sư đệ nữa, trực tiếp đổi giọng gọi sư huynh, hơn nữa còn xuất từ trong nhẫn trữ vật ra một cọng lông vũ sáng chói mắt.
Nhìn thấy cọng lông kia, đám Thánh tử lộ vẻ kinh sợ.
Chơi lớn vậy, vừa đến đã ra giá trên trời, lông vũ thần thú!
- Trần… khụ khụ, chỗ ta có quả trứng! Có tỷ lệ ấp ra Huyền Vũ!
Lúc này Huyền Hồng cũng không cao ngạo nổi nữa, chỉ có điều gọi sư huynh có chút mất mặt. Thế nhưng món đồ hắn lấy ra càng khiến người ta khiếp sợ.
Huyền Vũ Đản có tỷ lệ ấp ra Huyền Vũ.
Cái này đâu phải chảy máu, là cắt tay mẹ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận