Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 124: Bệnh Nặng Bỗng Nhiên Ngồi Bật Dậy

Chương 124: Bệnh Nặng Bỗng Nhiên Ngồi Bật DậyChương 124: Bệnh Nặng Bỗng Nhiên Ngồi Bật Dậy
         Nghe nói thế, Thanh Thiển khóc hoa lê đái vũ, trong đầu không ngừng tưởng tượng vị sư đệ này đã cực khổ như thế nào trong mười năm qua.
Một người tốt như vậy… Không ngờ là lại trọng thương bởi vì nàng!
Nghĩ đến đây, Thanh Thiển lau nước mắt, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.
- Trần sư đệ, yên tâm, ta nhất định sẽ đưa người về Vô Tâm Tông!
Thì thào một câu, Thanh Thiển cõng Trần Trầm lên lưng, hướng phương xa bay đi.
Đợi hoàn toàn rời khỏi chiến trường, không còn thấy truy binh của Ma môn, Thanh Thiển lấy ra một tấm thông tin lệnh bài.
- Phụ thân, ta trốn ra rồi!
Thông tin lệnh bài nhanh chóng truyền đến âm thanh vô cùng kích động!
- Nữ nhi ngoan! Ngươi trốn ra được rồi sao? Thật sự quá tốt! Bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta đi đón ngươi…
Nói đến đây, bên kia ngừng lại một chút.
- Mà thôi, hiện tại bản thân ta đang trọng thương, người của Vô Tâm Tông không cho ta ra ngoài, hay là ta chỉ đường cho ngươi đến, nhớ lấy, trên đường nhất định phải cẩn thận.
- Dạ! – Thanh Thiển đáp lại một câu, sau đó thu hồi lệnh bài đưa tin.
...
Không biết đã qua bao lâu, trời dần dần tối xuống.
Trần Trầm bị Thanh Thiển cõng trên lưng cũng bắt đầu sốt ruột.
Vị Thánh nữ này quá mức thật thà, lại còn vừa bay vừa vận chuyển linh lực cho hắn.
Vốn dĩ Trúc Cơ kỳ đã phi hành rất chậm rồi, hiện tại càng chậm hơn, thậm chí, mấy lần thiếu chút nữa bởi vì cạn kiệt linh lực mà rơi từ trên trời xuống.
- Trần sư đệ, ngươi yên tâm, ngươi đã cứu ta một mạng, ta nhất định sẽ không vứt bỏ ngươi!
Sắc mặt Thanh Thiển trắng bệch, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược, nuốt xuống.
Lúc này, nàng thập phần chật vật, trên lưng cõng một đại nam nhân phi hành hơn nữa ngày, cộng thêm trước đó gặp phải chuyện đáng sợ ở Ma môn, khiến cho thể xác lẫn tinh thần nàng đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Giờ phút này, nàng không té xỉu tại chỗ đã là kiên cường lắm rồi.
Khôi phục một điểm linh lực, Thanh Thiển lại lần nữa bay theo hướng mà phụ thân đã chỉ dẫn. Quỹ tích phi hành có hơi lảo đảo, rõ ràng toàn bộ đều nhờ vào nghị lực để duy trì.
Nhìn tiểu ngốc nghếch dưới thân, nội tâm Trần Trầm cũng có hơi băn khoăn.
Xét cho cùng thì hắn vẫn là một người thiện lương, ít nhất thì hắn cho là như vậy.
- Đợi loạn hai nước bình định, ta sẽ thành thật là một người tốt, không bao giờ làm mấy chuyện… thương thiên hại lí nữa!
Trần Trầm yên lặng thề.
...
Đêm dần sâu.
Rốt cuộc Thanh Thiển cũng dừng lại trên một sơn mạch hoang vu.
Sơn mạch này không có một ngọn cỏ, vô cùng tĩnh mịch, Thanh Thiển lại lấy ra thông tin lệnh bài.
- Phụ thân, ta đến rồi.
Nghe nói thế, tim Trần Trầm đập lộp bộp một tiếng, “hôn mê” sâu hơn.
Một lát sau, linh khí trong không khí đột nhiên chấn động, ngay sau đó, trong hư không xuất hiện một đạo quang môn. Một đệ tử mặc chế phục Vô Tâm Tông từ trong quang môn bước ra.
Nhìn thấy Thanh Linh Tông Thánh nữ cõng theo sau lưng một người, đệ tử Vô Tâm Tông nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Vô Tâm Tông ta không tiếp nhận ngoại nhân!
Nghe nói thế, Thanh Thiển vội đáp:
- Hắn là người Vô Tâm Tông, danh hiệu 95427, một mực tiềm phục trong Ma môn, lần này cũng may có hắn cứu ta ra!
Nghe vậy, đệ tử Vô Tâm Tông có hơi do dự. Vô Tâm Tông quả thật có đệ tử tiềm phục tại Ma môn, nhưng tư liệu của những người này đều được giữ bí mật tuyệt đối, đừng nói là hắn, ngay cả trưởng lão cũng chưa chắc biết.
- Hắn thật sự là người Vô Tâm Tông, vì cứu ta không tiếc bại lộ thân phận, khiến bản thân bị trọng thương.” – Thanh Thiển gấp đến độ sắp khóc, nếu như Vô Tâm Tông không cho Trần sư đệ đi vào, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đệ tử Vô Tâm Tông kia không nói hai lời, lập tức nắm lấy tay Trần Trầm, cảm ứng một phen.
- Đan điền bị hủy, là một cái phế nhân! Vô Tâm Tông ta không cần phế nhân!
Thanh Thiển cảm thấy tâm thật lạnh.
Nghe đồn người Vô Tâm Tông lãnh khốc vô tình, hôm nay xem như nàng thấy được.
Cho dù là đệ tử mười năm tiềm phục tại Ma môn, một khi bị phế, Vô Tâm Tông cũng sẽ quyết đoán dứt bỏ.
- Vị sư huynh này, ta cầu ngươi để ta dẫn hắn vào, cho cha ta cứu trị một phen, dù sao hắn cũng đã cứu mệnh ta!
Thanh Thiển vừa nói, vừa lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một khối ngọc bội, ngọc bội kia được cấu thành từ trung phẩm linh thạch, bên trên khắc hoa văn vô cùng phức tạp, xem ra là giá trị xa xỉ.
Nhìn thấy ngọc bội kia, đệ tử Vô Tâm Tông cười khẽ một tiếng:
- Được rồi, bất quá chỉ có thể ở lại một ngày, trong vòng một ngày, trừ phi có trưởng lão đến nhận hắn, bằng không thì tất phải bị khu trục.
Nói xong lời này, hắn tiếp nhận ngọc bội, đeo bên hông mình, sau đó né sang một bên.
Một tên phế nhân mà thôi, cũng không quấy nỗi sóng gió gì.
Thanh Thiển vội cõng Trần Trầm tiến vào quang môn.
Sau đó, quang môn dần biến mất, sơn mạch hoang vu lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, dường như chưa từng có gì phát sinh.
...
- Không khí trong Vô Tâm Tông… Thật thơm ngọt nha! – Trần Trầm hít sâu một hơi, thần sắc dần dần trở nên tà ác.
Tổng bộ Vô Tâm Tông quả thực là một mảnh tiên cung, tầng tầng kiến trúc liên miên không ngớt, chỉ riêng kiến trúc, so với Thiên Vân Tông đã gấp hai lần hơn.
Càng mấu chốt hơn là linh khí ở đây cực kỳ nồng đậm, hơn xa Thiên Vân Tông cùng Quốc đô.
- Hệ thống, phụ cận có thứ gì xa xỉ hay không?
“Có, bên trái ba mét có gạch linh thạch!
- Hệ thống…
...
Một dò hỏi, Vô Tâm Tông này khắp nơi đều là bảo, Trần Trầm như mở cờ trong bụng.
Hắn bảo sư phụ Tiêu Vô Ưu trợ giúp Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn,… Lại để đại quân Ma môn bắc thương gây áp lực cho Thần Phong Môn, hôm nay, chín vị cường giả Nguyên Anh của Vô Tâm Tông đã chinh chiến bên ngoài.
Phải biết, trước đó, đã có tám cường giả Nguyên Anh ra ngoài.
Điều đó cũng có nghĩa là trong tông hiện tại tám chín phần không có Nguyên Anh trấn thủ.
Mà đại tông hộ trận siêu cường của Vô Tâm Tông cũng khiến bọn họ anh tâm phái ra Nguyên Anh.
Nếu như Trần Trầm không nhìn lầm, bình chướng của cái hộ tông đại trận kia ít nhất phải cường đại gấp 5, 6 lần so với Thanh Linh Tông, dù là cường giả Nguyên Anh cũng không cách nào phá vỡ.
Chớ đừng nói chi là bên ngoài còn có một tầng ảo trận, hoàn toàn che giấu Vô Tâm Tông.
- Rốt cuộc Vô Tâm Tông lấy linh thạch từ đâu để có thể duy trì được trận pháp như vậy quanh năm?
Trần Trầm thầm kinh sợ, bất tri bất giác, Thanh Thiển đã cõng hắn vào một cái tiểu viện.
Lối vào tiểu viện có cường giả Kết Đan thủ hộ, khiến Trần Trầm cảm thấy hơi khẩn trương.
- Nữ nhi ngoan!
Vừa tiến vào tiểu viện, Thanh Hành liền đi ra, thấy Thanh Thiển lông tóc không tổn hao, hắn rơi nước mắt đầy mặt. Có trời mới biết lúc nghe Ma môn uy hiếp vô sỉ như vậy, hắn đã lo lắng đến mức nào.
Nếu như không phải hắn tu vi cao thâm, chỉ sợ đương trường tẩu hỏa nhập ma.
- Phụ thân… Đều nhờ vị sư đệ này cứu ta, ngươi nhìn xem hắn còn cứu được không? – Thanh Thiển chỉ vào Trần Trầm, vẻ mặt tràn đầy khẩn cầu.
Thấy vậy, Thanh Hành lộ vẻ đắng chát, vô thức nhìn tu sĩ Kết Đan của Vô Tâm Tông ở lối vào tiểu viện, khẽ nói:
- Ta bị trọng thương, hiện tại không thể điều động được linh khí!
- Điều này sao có thể? – Thanh Thiển kinh hô.
Thanh Hành không nói gì thêm, mà kéo nữ nhi vào phòng, thì thầm:
- Vô Tâm Tông phong bế hơn phân nửa tu vi của ta, muốn ta giao ra Thanh Linh Quyết trong vòng một ngày…
- Cái gì? – Thanh Thiển lộ vẻ khiếp sợ, đây chẳng phải nói là phụ thân bị giam lỏng hay sao?
Trần Trầm đang “té xỉu” cũng im lặng, bản thân bị giam lỏng lại còn gọi nữ nhi đến, lão cha này quả nhiên cũng không thông minh.
- Sơn môn Thanh Linh Tông bị chiếm, đã hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng. Vô Tâm Tông muốn đoạt trấn phái tuyệt học của chúng ta, sau đó bồi dưỡng tu sĩ chuyên giải độc trị liệu, cái này cũng là chuyện rất bình thường.
- Dù sau từ trước đến nay Vô Tâm Tông vốn vẫn làm như vậy, cũng không nói chuyện tình cảm gì gì đó.
Thanh Hành thở dài, thần sắc có chút cô đơn.
Thời loạn thế, loại tông phái như Thanh Linh Tông chỉ có thể phụ thuộc vào thế lực cường đại mới có thể sinh tồn, lúc trước quy phục Vô Tâm Tông cũng là hành động bất đắc dĩ, không ngờ hiện tại người ta chơi xong rồi người ta bỏ…
Bất quá, một lát sau, hắn đã khôi phục bình tĩnh.
- Nữ nhi ngoan, không có việc gì là tốt rồi, vốn dĩ ta định mang theo Thanh Linh Quyết tự vẫn. Nếu ngươi còn sống, vậy cũng không cần nữa, giao Thanh Linh Quyết cho bọn họ, ngày sau phụ tử chúng ta rời khỏi lãnh địa của hai nước, đi nơi khác tế thế cứu nhân.
- Ta đều nghe theo phụ thân, ngươi xem cho Trần sư đệ…
Tuy Vô Tâm Tông cũng không phải thứ gì tốt, nhưng Thanh Thiển vẫn phân biệt rõ ràng giữa Trần sư đệ và Vô Tâm Tông.
Nghe vậy, Thanh Hành bắt đầu bắt mạch cho Trần Trầm, không bao lâu sau, đã nhìn ra người này không có vấn đề gì.
- Hắn không sao đâu, chỉ là đan điền bị phé, khả năng trùng kích đến lục phủ ngũ tạng. Ta có hai viên Hóa Thương Đan, sau khi phục dụng, nghỉ ngơi một chút sẽ không có gì trở ngại!
Thanh Hành vừa nói vừa xuất ra hai viên đan dược, đút cho Trần Trầm.
Thấy sắc mặt Trần Trầm dần hồng lên, thần sắc Thanh Thiển có chút phức tạp.
Người Vô Tâm Tông vô tình như vậy, không biết sau khi nhìn thấy sư đệ này, sư phụ của hắn có còn chấp nhận hắn hay không?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được có chút lo lắng.
...
Đêm khuya.
Thanh Thiển mệt mỏi suốt một ngày, đã sớm ngủ, Thanh Hành lúc trước thời thời khắc khắc lo lắng cho an nguy của nhi, giờ bỗng nhiên buông lỏng, khó có được rơi vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, Trần Trầm ở gian kế đang bệnh nặng bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Ánh mắt trở nên sắc bén dị thường, nhìn ra khoảng không bên ngoài.
- Kình Thiên, đừng trốn nữa, nên hành động rồi. Lần này chúng ta làm lớn một trận, không bắt người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận