Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 163: Bất Tử Yêu Hoàng

Chương 163: Bất Tử Yêu HoàngChương 163: Bất Tử Yêu Hoàng
         Vài ngày sau, trong nhẫn trữ vật của Trần Trầm đã có hơn mười tấm thông tin lệnh bài, đều là của các thành chủ thành phụ cận đấy.
Hôm nay hắn đi đến thành thứ mười hai.
Thành thứ mười hai ở vào chỗ trũng, tường thành thấp hơn một đoạn so với các thành khác, phía trên tường thành còn sót lại rất nhiều vết tích chiến đấu, rất rõ ràng, trước khi người của Đại Chu Ma môn đến đây, tòa thành này đã từng trải qua một trận chiến cực kỳ thảm liệt.
Không chỉ Thiên Mạc đại trận bị phá, ngay cả tường thành cũng bị ảnh hưởng.
Trần Trầm xuất hiện trước thành thứ mười hai, nhanh chóng đưa đến sự chú ý của người Ma môn.
- Khặc khặc, tiểu tử ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ muốn đến cảm ơn nữa hả?
Đứng trên đầu tường, Độc bộ môn chủ cười tà, trong mắt tràn đầy trêu chọc.
- Đó là đương nhiên, ngày đó nếu không nhờ các vị tiền bối ra tay, nói không chừng ta phải dùng chút thủ đoạn mới có thể đào thoát. - Trần Trầm cười nói.
Nghe thế, Độc bộ môn chủ cười ha hả.
Một cái Kết Đan dùng một chút thủ đoạn có thể đào thoát khỏi tay năm tên Nguyên Anh, đây là lần đầu tiên hắn thấy một kẻ cuồng vọng như thế.
Đúng lúc này, Trần Trầm vung tay ném qua một vật.
Vừa tiện tay tiếp lấy, tươi cười trên mặt Độc bộ môn chủ cứng lại.
- Vạn Niên Tuyệt Mệnh Thảo!
- Lễ vật nho nhỏ, bày tỏ thành ý! - Trần Trầm hờ hững nói.
Thấy vậy, Độc bộ môn chủ lúng ta lúng túng không biết nói gì, một lát sau, lý trí chiến thắng cảm xúc, hắn thu gốc Tuyệt Mệnh Thảo kia vào.
Không có biện pháp, đối mặt với thổ hào, muốn chảnh cũng chảnh không nổi.
Thấy hắn thu, Trần Trầm lại ném qua một khối thông tin lệnh bài.
- Tiền bối, chúng ta đều đến cùng một nơi, về sau nếu không thủ được thành, có thể đưa tin cho ta, ta sẽ đến hỗ trợ, bất quá ta không đi không, phải trả một ít linh thạch.
- Ha ha, thủ không được thành? Đợi đám Yêu tộc kia xông qua được Độc trận của ta rồi nói! - Môn chủ Độc bộ cười lạnh.
Lúc này, trên tường thành lại xuất hiện thêm mấy ngươi, đều là đại lão Ma môn.
Bọn họ đương nhiên cũng nghe thấy lời Trần Trầm.
- Yêu tộc chỉ là một đám ô hợp mà thôi, ngươi vẫn nên lo lắng cho Đại Tấn của mình đi, không có lực lượng Vô Tâm Tông, ta thấy đám… tiểu môn phái các ngươi căn bản chống không được bao lâu đâu! - Huyễn bộ môn chủ nói.
Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh vọt ra, chỉ vào Trần Trầm mắng:
- Trần Trầm, ngươi là tên đáng chết ngàn đao, Ma môn chúng ta mà cần phải cầu viện ngươi hả? Nói đùa gì vậy!
- Không nói đến… đám Yêu tộc này căn bản không có chút uy hiếp với Ma môn ta, dù là chúng ta có thật sự không thủ được thì tính sao? Bộ không có đội cứu viện đặc biệt hả?
- Nói cho ngươi biết! Viên Kình Thiên ta dù cho có bị Yêu tộc đánh chết, bị đám súc sinh kia ăn tươi nuốt sống cũng sẽ không cầu Trần Trầm ngươi một tiếng!
- Sư huynh hảo khí tiết!
- Sư huynh vậy mới đúng!
Đám Ma môn đệ tử ở phía sau tán thưởng.
Nhưng Viên Kình Thiên lại quay đầu quát:
- Đã nói mấy lần rồi, không được gọi ta là sư huynh, chúng ta chỉ có một người sư huynh mà thôi!
Xa xa, nhìn một màn này, Trần Trầm không biết nên nói gì. Viên Kình Thiên đúng là bệnh không nhẹ mà.
Lắc đầu, hắn cũng không nói gì thêm, bay thẳng về phía thành thứ mười sáu.
...
Thời gian như nước chảy, thấm thoát đã trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Yêu tộc tập kích mấy lần, nghiệp vụ của thành thứ mười sáu cũng dần dần thuần thục.
Đêm nay, Trần Trầm đang ở chỗ của mình chơi đùa Tiểu Vô Ưu Tiên Cung kia.
Trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, lão Hắc đang nằm bò trên cây ngủ ngon lành.
Thấy vậy, Trần Trầm hô nó dậy.
- Lão Hắc, ta hỏi ngươi chuyện này, có lẽ ngươi cũng biết, hiện tại Nhân tộc chúng ta đang khai chiến cùng Yêu tộc, nếu như sau này ngươi trở nên mạnh mẽ, có khi nào chạy đi gia nhập Yêu tộc, đối phó ta không?
- Yêu tộc cái gì? Ta không hiểu, hơn nữa ta đối phó ngươi làm gì? Ta lười phải đố phó ngươi! - Lão Hắc ngái ngủ đáp, nói xong câu này nó lại muốn lên cây, thế nhưng bị Trần Trầm dùng linh lực lôi xuống.
- Ừ, yêu đan này cho ngươi ăn, thật hâm mộ yêu quái nhà ngươi, chỉ cần ăn yêu đan là có thể tăng lên thực lực. - Trần Trầm vừa nói vừa ném một viên yêu đan màu xám tro trơn nhẵn cho Lão Hắc.
Thấy vậy, Lão Hắc bất đắc dĩ nuốt yêu đan vào bụng, sau đó chọn tư thế thoải mái trên cây, bắt đầu ngủ tiếp.
Bất quá, khóe miệng của nó hơi nhếch lên.
Cái gì chó má Yêu tộc, không hiểu, thời điểm nó còn là một tiểu trư nhi đã ở Trần gia rồi.
Nó cũng không biết mình sinh ra linh trí khi nào, chỉ nhớ rõ lúc trước, khi nó chỉ mới hơn mười cân, mỗi ngày tiểu tử Trần Trầm này đều chạy đến kể mấy chuyện khó hiểu.
Nhiều năm như vậy, phần tình cảm kia đương nhiên không cần phải nhiều lời.
Cho nên lão Hắc sinh ra là heo Trần gia, chết đi cũng muốn làm một bàn thịt kho tàu Trần gia.
Đó chính là phẩm chất cao quý nhất của một đầu heo.
...
Sau khi ném yêu đan cho Lão Hắc, Trần Trầm đang chuẩn bị tu luyện thì nghe tiếng kèn quen thuộc vang lên.
Hắn thủng thẳng rời khỏng phòng, đi lên tường thành.
Đám tu sĩ Đại Tấn đã sớm tập kết, thần sắc… Phải nói là y như ăn lễ mừng năm mới, tất cả đều lộ vẻ chờ mong nhìn về phía Trần Trầm, cứ như đang chờ phát kẹo đường vậy.
Trần Trầm không gấp, trước tiên hạ lệnh khởi động toàn bộ Nguyên Cương trận, sau đó an tĩnh ngồi trên tường thành, trước mặt bày hơn hai mươi miếng thông tin lệnh bài.
Giống với những lần trước, không hề có một tên Yêu tộc nào chạy đến tiến không thành thứ mười sáu, thậm chí yêu thú cũng không thấy bóng dáng.
Bất quá, một lát sau, một cái lệnh bài thông tin đột nhiên sáng lên.
Nhìn thấy thông tin trên lệnh bài, Trần Trầm nói thẳng:
- Một Nguyên Anh, tám Kim Đan, đi thành thứ mười tám, nhớ kỹ mang về 2000 trung phẩm linh thạch, chiến lợi phẩm tự các ngươi xử lý.
Vừa dứt lời, Huyền Vũ Môn tông chủ liền mang theo tám cái Kim Đan Huyền Vũ Môn bay ra ngoài, cứ như sợ bị người khác đoạt vậy.
Lại một lúc lâu sau, một cái thông tin lệnh bài nữa sáng lên.
- Thành thứ mười ba, mười tám Nguyên Anh yêu tộc công thành? Quá nguy hiểm, không tiếp!
...
- Hai cái Nguyên Anh, mười hai Kim Đan, đi thành thứ hai mươi, mang về 3500 linh thạch.
...
Độ khoảng một phút sau, Trần Trầm thu hồi thông tin lệnh bài.
Đã qua lâu như vậy, nên cầu viện có lẽ đã cầu viện, tiếp ba đơn, thu được 7000 trung phẩm linh thạch, so với lần trước nhiều hơn một ngàn khiến hắn có chút thỏa mãn.
Tuy nói khoảng cách hồi vốn còn xa, nhưng hắn rất hưởng thụ loại cảm giác hiệu lệnh quần hùng này nha.
...
Cùng lúc đó.
Thành thứ mười hai, đám đại lão Ma môn đang trò chuyện vui vẻ trên tường thành.
Phía dưới, một đám yêu thú xông vào độc trận, nhao nhao ngã lăn ra đất, ngừng thở.
Một ngàn biên quân Đại Hạ cũng thập phần buồn chán, cứ như vậy đứng nhìn.
Trên thực tế, từ khi đến thành thứ mười hai này, bọn họ chưa bao giờ xuất thủ, có cảm giác không đâu an toàn hơn chỗ này.
Xa xa phía chân trời đột nhiên xuất hiện mấy trăm đạo lưu quang, thần sắc chín vị cường giả Nguyên Anh Ma môn có chút ngưng trọng, bất quá cũng không quá để ý.
Dùng lực lượng của bọn hắn, chỉ cần đối phương không đến hơn mười lăm cường giả Nguyên Anh, thủ vững thành thứ mười hai là chuyện dễ như xào rau.
...
- Hình như có mười tên Nguyên Anh Yêu tu.
- Hôm nay chúng ta nhất định phải nghĩ cách lưu lại một hai cái. - Đám môn chủ phân bộ thấp giọng nghị luận.
Nhưng đúng lúc này, toàn bộ đại địa chấn động kịch liệt, không đợi bọn họ kịp phản ứng, một đầu Địa Long dài gần trăm thước từ dưới đất chui lên, quét ngang phía dưới, trực tiếp đánh thẳng vào Thiên Mạc đại trận.
Trong nháy mắt, Thiên Mạc đại trận sáng tối bất định, một hồi lay động, môn chủ Yêu Nhân bộ tu vi mạnh nhất biến sắt, hét một tiếng, không nói hai lời lập tức vọt ra ngoài trận, chuẩn bị tiêu diệt đầu Nguyên Anh Yêu thú kia.
GRÀO!
Hắn vừa xuất trận, trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng phượng hoàng gáy thanh thúy.
Ngay sau đó, mọi người liền thấy được một màn đáng sợ.
Xa xa trên bầu trời, một đầu Hắc Phượng Hoàng giương cánh gần trăm mét mang theo hỏa diễm đầy trời, điên cuồng lao đến, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía trên thành thứ mười hai.
Oanh!
Một đạo hắc sắc hỏa tuyến phun ra, quét ngang thiên địa, vô luận là độc trận Ma môn, khôi lỗi, ảo ảnh hay hành thi,… Tất cả trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Phun hết hỏa diễm, Hắc Phượng Hoàng lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời, ánh mắt lạnh như băng, miệng nói tiếng người:
- Các ngươi là người của Đại Chu Ma môn?
Đám môn chỉnh nhìn Hắc Phượng Hoàng trên đỉnh đầu, trong đầu lập tức nhở đến căn dặn của môn chủ trước khi đi, bọn họ nhất định phải cẩn thận tộc…
Bất Tử Yêu Hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận