Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 151: Nào Dám Không Theo

Chương 151: Nào Dám Không TheoChương 151: Nào Dám Không Theo
         Sau khi truyền đạt chỉ lệnh, Hạ Tích Sương trực tiếp lưu lại Thiên Vân Tông, xem ra là muốn cùng tu sĩ được điều động tiến về tiền tuyến.
Mà cao tầng Thiên Vân Tông thì lập tức đi đến chưởng môn đại điện.
Không chỉ Tiêu Vô Ưu, ngay cả đám thái thượng trưởng lão cũng hết sức kích động.
“Nhân tộc sắc lệnh! Có thứ này nói rõ đã đồng ý địa vị đứng đầu của Thiên Vân Tông ta tại Đại Tấn! - Một vị thái thượng trưởng lão nhìn lệnh bài, hai mắt đẫm lệ.
Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa, U Nhược Thủy “hứ” một cái.
Tiêu Vô Ưu ngây ngô cười, không nói gì.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm không khỏi thắc mắc.
Nhân tộc sắc lệnh này lợi hại vậy sao? Thế nên vừa lấy được sư phụ liền cảm động phát khóc…
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Trầm, Tiêu Vô Ưu cười giải thích:
- Từ xưa đến nay, phàm nhận được Nhân tộc sắc lệnh, chỉ cần tông môn không hoàn toàn diệt vong, sau chiến trận đều có thể trở thành bá chủ một phương, chưa từng có ngoại lệ.
- Ngoài ra, Nhân tộc sắc lệnh còn đại biểu cho sự tán thành của Nhân tộc, vinh quang trong đó không phải chỉ mấy câu là có thể biểu đạt được.
- Ngươi chỉ cần biết, Nhân tộc chúng ta có thể đứng vững được ở phương thế giới này là thập phần khó khăn, vô số tiền bối đã vì thế mà hy sinh… Chỉ có điều, lần này xuất ra Nhân tộc sắc lệnh, xem ra đại chiến thập phần kịch liệt, không còn là tiểu đả tiểu nháo.
Tiêu Vô Ưu nói vô cùng dõng dạc, còn Trần Trầm thì kiến thức nửa vời.
Cuối cùng, Tiêu Vô Ưu trực tiếp đưa lệnh bài cho Trần Trầm.
- Đồ đệ, thượng sứ Hạo Nhiên Kiếm Tông là do ngươi đưa về đây, đã như vậy, thì ngươi hãy cầm lệnh bài này đi đều động cao thủ các tông đi.
Trải qua hỗn loạn, hiện tại, Đại Tấn chỉ còn lại hai mươi bảy tông. Trong hai mươi bảy tông này, đương nhiên Thiên Vân Tông cùng các tông trong liên minh là mạnh nhất, thế nhưng chưa chắc những tông môn khác sẽ nghe theo hiệu lệnh của Thiên Vân Tông.
Bởi vì danh bất chính, ngôn bất thuận, ngay cả Vô Tâm Tông lúc trước cũng phải dùng đến kế bài danh chiến, chớ đừng nói chi Thiên Vân Tông hiện tại.
Nhưng hôm nay đã có lệnh bài trong tay, Trần Trầm cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Sư phụ đã tạo điều kiện cho hắn đi trang bức, sao hắn có thể cự tuyệt được?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm vui vẻ đáp ứng.
Trước khi đi, hắn ghé về biệt viện chủ phong một chuyến.
Tiểu Hoa cùng Tiểu Hoàng nhiệt liệt chào đón hắn, nhưng Hồ Tiên Nhi lại không thấy đâu.
Sư phụ nói, sau trận chiến ở Quốc đô, Hồ Tiên Nhi thừa dịp hắn rời khỏi Thiên Vân Tông, liền nói với các trưởng lão rằng muốn đi tìm hắn, sau đó thì không có tin tức nữa.
- Mà thôi, yêu có yêu mệnh, không thể cưỡng cầu.
Trần Trầm thở dài một hơi, rời khỏi biệt viện chủ phong, đi đến chỗ của ngoại môn đệ tử, Thiên Cần Phong.

Ở Thiên Cần Phong, lúc này Trương Kỵ đang vùi đầu tu luyện Đoạt Thiên Bất Tử Quyết, thấy Trần Trầm đến, hắn đứng bật dậy, ánh mắt vô cùng kích động.
- Đại ca!
- Tu luyện sao rồi? - Trần Trầm cười hỏi, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra vài thứ.
Đây đều là phụ mẫu của Trương Kỵ gửi cho hắn ta, có thịt khô, cá muối,… Lần đầu tiên Trần Trầm dùng nhẫn trữ vật chứa mấy thứ này đấy.
Đương nhiên, nhị lão nhà hắn cũng gói cho hắn một đống.
- Ta cảm thấy công pháp này rất thích hợp với ta, bất quá muốn vượt qua đại ca… Sợ là không thể! - Trương Kỵ có chút hổ thẹn.
Trần Trầm mỉm cười không nói, chỉ chỉ… đống cá muối kia:
- Ta về nhà một chuyến, phụ mẫu ngươi rất tốt, đây là bọn họ bảo ta mang cho ngươi. Về phần tu hành, chớ có gấp gáp, dục tốc bất đạt.
Nhìn đống thịt khô, cá muối trên bàn, trong mắt Trương Kỵ lóe lên một tia tưởng niệm, kế đó, hắn trịnh trọng cất mấy thứ này vào nhẫn trữ vật.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, nội tâm Trần Trầm thoáng trở nên rầu rĩ.
Mệnh cách Trương Kỵ chú định hắn không phải phàm nhân, nghĩ đến đây, Trần Trầm khẽ nói:
- Trương Kỵ, có dám theo ta đến chiến trường hai tộc không? Chỗ đó tuy là nguy hiểm, nhưng thế giới càng lớn sẽ càng có nhiều kỳ ngộ!
Nghe vậy, Trương Kỵ khẽ run lên, lẩm bẩm:
- Đại ca… Không phải nói chỉ có tu sĩ Kết Đan mới được đi sao? Với thực lực của ta, ngay cả Hỏa Diệm Sơn cũng không qua nổi…
Trần Trầm vỗ vỗ vai hắn:
- Có đại ca, đừng nói là Hỏa Diệm Sơn, dù là Dung Nham Hà, ta cũng dẫn ngươi qua.
- Đại ca… Ngươi…
Trương Kỵ cảm động rối tinh rối mù, hắn không biết tiến đến chiến trường hai tộc có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng hắn dám khẳng định với thực lực của mình, tuyệt đối là hàng ký sinh. Trong tình huống như vậy, đại ca vẫn nguyện ý dẫn hắn đi…
Phần ân tình này…
Trương Kỵ đã không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy dù cho có làm trâu làm ngựa một đời một thể, hoàn lại cho đại ca cũng không đủ.
- Không cần nhiều lời, một đời này là huynh đệ. Ở trong tông chuẩn bị sẵn sàng, đại ca ngươi ra ngoài làm một chút chuyện, đợi đến khi ta về, chúng ta cùng tiến đến chiến trường hai tộc!

Trần Trầm rời khỏi Thiên Vân Tông.
Trạm thứ nhất đương nhiên là đi đến Bạch Hổ Tông, một trong tám tông phương Bắc.
Nhìn thấy Nhân tộc sắc lệnh trong tay Trần Trầm, Diệp Vô Sinh lập tức an bài nội sự trong môn, sau đó triệu tập tất cả trưởng lão tu vị từ Kim Đan trở lên, cùng tiến về Thiên Vân Tông.
Ngay sau đó là Chu Tước Môn, Huyền Vũ Môn, tất cả đều như thế, vừa nhìn thấy lệnh bài, không một tông môn nào dám chần chừ.
Thậm chí mấy cái tông môn có quan hệ không tốt lắm với Thiên Vân Tông cũng là như vậy.
Ngay cả đám trưởng lão Vô Tâm Tông ẩn nấp trong một số tông môn cũng tái mặt bước ra, đi theo Trần Trầm.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc cảm giác được cái gọi là “nhất lệnh tại thủ, thiên hạ ngã hữu, hiệu lệnh quần hùng, mạc cảm bất tòng.
Khí thế hùng hồn quay về Thiên Vân Tông, Trần Trầm giao trả Nhân tộc sắc lệnh cho Tiêu Vô Ưu.
Tiêu Vô Ưu tiếp nhận lệnh bài, nói một phen nào là “quên hết ân oán lúc trước” các kiểu, coi như ổn định nhân tâm.
Mọi người nhìn nhau, không nói gì, chinh triệu lệnh vừa ra, dù cho song phương có đánh đánh một mất một còn cũng phải dừng tay, bọn họ còn có thể như thế nào?
Cũng may là Thiên Vân Tông đáng tin hơn so với Vô Tâm Tông, ít nhân cũng còn chút tình người.
Sau khi động viên một trận, Hạ Tích Sương lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc cự châu hình kiếm, mọi người thấy vậy lập tức bước lên.
Lần này, Trần Trầm không chỉ mang theo Trương Kỵ, ngay cả Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, hắn cũng mang theo.
Đợi mọi người yên vị trên cự châu, Hạ Tích Sương xuất ra một viên linh thạch lóa sáng hào quang ném vào một cái khe.
Một giây sau, cự châu bay thẳng lên trời, dùng tốc độ kinh thiên bắn đi, chờ đến Hỏa Diệm Sơn, biên cảnh Đại Chu, mới giảm tốc độ xuống, mất nửa canh giờ vượt qua.
Trên cự châu, đám tu sĩ Đại Tấn đều khiếp sợ không thôi, trong bọn họ có rất ít người rời khỏi lãnh thổ hai nước, nào được chứng kiến pháp bảo bực này?
Với tốc độ của cự châu, dù cho là Nguyên Anh cường giả toàn lực đuổi theo, cũng chưa chắc theo kịp.
Thế giới bên ngoài rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu? Có bao nhiêu pháp bảo lợi hại?
Cảm giác sợ hãi trong nội tâm chúng tu sĩ dần biến mất, chuyển thành chờ mong. Nhất là những cường giả trẻ tuổi như Diệp Vô Sinh, Tiêu Hoàng…
Tu tiên vốn không dễ, có thể đạt đến cảnh giới này, mấy ai còn sợ gian nguy? Nếu như sợ, hẳn chỉ do… Lợi ích không đủ.
Trần Trầm cũng thập phần chờ mong, lúc trước, hắn nhận được một lần cơ hội truy tung vạn dặm. Móa nó, phạm vi cỡ đó gần như bao trùm một phần ba Đại Tấn rồi.
Nếu như dùng cơ hội này truy tung bên ngoài một thoáng, cơ duyên coi bộ phải nhặt nửa năm mới hết đấy.
Cái này… Biết làm thế nào cho phải? Hắn tổng cộng chỉ mới tu luyện có mấy tháng thôi nha!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm vậy mà lại sinh ra một tia ưu sầu.
Nếu bị người khác biết được, đoán chừng hắn đương trường bị đánh chết chứ chẳng chơi.
Đang lúc Trần Trầm nghĩ đến tương lai gian nan, xa xa có một chiếc thuyền rồng kích xạ mà đến, đứng trên thuyền toàn là người quen cũ của Trần Trầm.
Chu Phong, Chu Sơn, môn chủ tất cả các phân bộ, ngoài ra còn có ba bốn tên thiếu môn chủ lần trong đó.
Song phương gặp nhau cũng không có ý định nói chuyện, chỉ trợn mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt sát nhân.
Ngược lại, Viên Kình Thiên đột nhiên kích động.
Lúc này, hắn mặc một thân đồ tang, mắt khóc sắp sưng lên, vừa thấy Trần Trầm, hắn vô cùng phẫn nộ, cao giọng mắng:
- TRẦN TRẦM! Con mẹ nhà mày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận