Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 360: Mượn bảo

Chương 360: Mượn bảoChương 360: Mượn bảo
         - Lão tổ thế nhưng làm ra quyết định như vậy?
Đông Vực yêu tộc, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều vẻ mặt sửng sốt.
Vừa rồi lão tổ truyền tấn cho gã, quyết định không nhằm vào Trần Trầm mà là chuẩn bị trực tiếp phá quan, cứng rắn chống lại lôi kiếp, điều này khiến gã cảm thấy khó tin.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều xác nhận một lần nữa, chốc lát sau nhận được trả lời khẳng định từ lão tổ.
Nhưng lão tổ cũng có một yêu cầu, đó là kêu gã chuẩn bị một ít pháp bảo độ kiếp để chuẩn bị khi cần thì dùng.
Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều không do dự, Đại Kinh hoàng triều tự nhiên có pháp bảo độ kiếp, ngày xưa cũng cho lão tổ dùng, chẳng qua lão tổ vẫn như cũ không vượt qua được, phi thăng thất bại.
Hiện giờ lần thứ hai độ kiếp, chỉ dựa vào pháp bảo độ kiếp của Đại Kinh hoàng triều thì không đủ.
Chuyện này còn cần nghĩ cách.
. . .
Nửa ngày sau.
Với truyền tấn của hoàng đế Đại Kinh, tám ảo ảnh thần thức buông xuống trong Thần Viên Sơn ở Đông Vực.
Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Lão tổ lão nhân gia nói sẽ không làm khó Trần Trầm nữa.
Nghe lời này, tông chủ của bốn đại tông vẻ mặt không tin.
Bọn họ biết tình huống hiện giờ của Trần Trầm, cơ bản chỉ cần không tự đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ không gặp chuyện gì.
Vào lúc thế này mà hoàng đế Đại Kinh hoàng triều nói ra lời như vậy thì cực kỳ đáng ngờ, không chừng muốn dụ Trần Trầm ra rồi xuống tay.
Hoàng đế của ba hoàng triều khác thì giữ im lặng, nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đều đứng về phía Đại Kinh hoàng triều.
Bốn đại hoàng triều đồng khí liên chi, cũng chỉ có như vậy mới có quyền lên tiếng ngang ngửa với bốn đại tông môn.
Vẻ mặt hoàng đế Đại Kinh hoàng triều dửng dưng nói:
- Các ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, tóm lại ý của lão tổ là như vậy. Trần Trầm thích trốn trong Vô Tận Hải, chúng ta cũng không quản được, ta nói câu nói này chỉ là vì biểu minh thái độ của lão tổ.
Nhưng rồi hoàng đế Đại Kinh hoàng triều đổi đề tài:
- Không lâu sau lão tổ sẽ phá phong ra, thừa dịp đại kiếp nạn phi thăng chưa buông xuống, hẳn là còn có thể ra tay một lần. Lão tổ định thừa dịp này tổn hại nặng yêu tộc, giết một Yêu Tôn Luyện Hư hậu kỳ, trải đường tương lai cho nhân tộc ta.
Nghe lời này, tông chủ của bốn đại tông đều rung lên, dù là tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông luôn đen mặt với hoàng đế Đại Kinh hoàng triều cũng giãn mặt mày ra.
Xét cho cùng thì Bạch Đông Thăng còn là tu sĩ nhân tộc, gần phi thăng, muốn góp sức cho nhân tộc.
Bốn đại hoàng triều mặc dù hám lợi, nhưng chung quy là thế lực bên nhân tộc.
Nghĩ đến đây, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nhẹ giọng nói:
- Vậy thì ta thay các vị nhân tộc đa tạ lão nhân gia.
Ngữ khí của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông dù bình thản nhưng cũng biểu đạt tôn trọng nhất định.
Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều lắc đầu, trịnh trọng nói:
- Cảm tạ thì không cần, dù sao chúng ta đều là nhân tộc, lão tổ gần phi thăng, có tính toán này là bình thường. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu chúng ta gặp cảnh tương tự thì tám chín phần mười cũng sẽ làm ra quyết định như vậy. Nhưng ta muốn nói một câu thay lão tổ lão nhân gia. Ngày xưa lão tổ nhờ cậy bảo bối độ kiếp của Đại Kinh hoàng triều ta, phi thăng thất bại, hiện giờ thực lực của lão tổ không tăng mạnh hơn bao nhiêu, khi độ kiếp thì tám chín phần mười vẫn gặp kết cục thất bại, đến lúc đó khó tránh khỏi thân chết hồn tiêu. Cho nên ta muốn thay lão tổ lão nhân gia mượn chút bảo bối độ kiếp của các vị, trợ lão nhân gia thành công phi thăng.
Lời này thốt ra, bốn tông chủ và ba hoàng đế của hoàng triều khác đều rơi vào do dự.
Phải biết rằng, bảo bối độ kiếp đều là chí bảo tông môn truyền thừa thật lâu, dưới tình huống bình thường tuyệt đối không cho người ngoài mượn, bởi vì có xác suất sẽ bị tổn hại trong lôi kiếp.
Người trong tông môn dùng hỏng rồi thì không tiếc, cùng lắm coi như mình xui, nhưng nếu cho người khác mượn mà bị hư hỏng thì khó mà nói rõ.
Thấy mọi người đều do dự chần chừ, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều bỗng lạnh lùng cười:
- Lão tổ tộc ta sắp phi thăng mà còn muốn đi chém giết yêu tộc, thế nhưng các ngươi không muốn cho mượn ít pháp bảo?
Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều bỏ lại câu nói này, xoay người định đi.
- Không cho mượn thì thôi, nhưng lão tổ vẫn sẽ đi tìm Yêu Tôn yêu tộc, các ngươi hãy yên tâm!
Đang lúc hoàng đế Đại Kinh hoàng triều sắp rời khỏi Thần Viên Sơn, sau lưng vang lên giọng nói của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông:
- Nếu tiền bối có ý chém giết yêu tộc thì chúng ta tự nhiên sẽ không khiến hắn thất vọng đau khổ, nhưng bốn đại tông chúng ta hy vọng bốn đại hoàng triều các ngươi bảo chứng ngày sau tuyệt đối không tìm Trần Trầm gây sự nữa.
. . .
Hai ngày sau.
Một trữ vật giới bị đưa vào tay Bạch Đông Thăng ở lòng đất bên dưới hoàng cung Đại Kinh hoàng triều.
Cảm ứng tám món chí bảo bên trong, Bạch Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ngày xưa lão có những món pháp bảo này thì không chừng hiện tại đã tu luyện ở thượng giới.
Trong lệnh bài truyền tấn truyền ra truyền tấn của hoàng đế Đại Kinh hoàng triều:
- Lão tổ, bốn đại tông môn và hoàng triều khác mỗi bên cho mượn một món báu vật, đều là thứ nổi tiếng lừng lẫy của nhân tộc ta, ta đã kiểm tra rồi, không có bất cứ vấn đề gì, lão tổ yên tâm sử dụng.
Bạch Đông Thăng vui vẻ gật đầu.
Lịch sử những món chí bảo này xa xưa còn hơn lão, lúc lão làm hoàng đế thì chúng nó đã nức tướng gần xa, sao lão có thể không biết?
Với thực lực hiện tại của lão cộng thêm mấy thứ này thì có sáu phần nắm chắc vượt qua kiếp phi thăng.
Xác suất cao như vậy đã rất tốt trong tu sĩ Luyện Hư đỉnh.
Phải biết rằng, nhân tộc vạn năm nay có trên trăm vị Luyện Hư đỉnh, nhưng thành công phi thăng thì không cao hơn sáu phần.
Trong lệnh bài truyền tấn lại nhận được truyền tấn:
- Lão tổ, trước khi người phá phong hãy báo cho chúng ta một tiếng, để chúng ta chuẩn bị cho lão tổ.
Bạch Đông Thăng cười buồn.
Đám hậu bối này chung quy không nhìn thấu.
Đến cảnh giới như Luyện Hư đỉnh thì cần gì để ý phân chia chủng tộc?
Phi thăng mới là mục tiêu cuối cùng trong mắt lão.
Khi đã thành công phi thăng thượng giới, đi vào một mảnh thiên địa mới tinh thì đám con kiến hạ giới sống hay chết liên quan gì lão?
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Thăng lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không phải lão phu vô sỉ, mà là đám hậu bối các ngươi không nhìn thấu, he he.
Rắc!
Bạch Đông Thăng vừa dứt lời, một tiếng vang trong trẻo phát ra từ người lão.
Một phong ấn cuối cùng rốt cuộc hoàn toàn vỡ nát.
Cùng lúc đó, hơi thở trên người Bạch Đông Thăng càng lúc càng mạnh, không lâu sau đến cảnh giới Luyện Hư đỉnh.
Cảnh giới Luyện Hư đỉnh đã là cực hạn mà phương thế giới này có thể chịu đựng.
Nghe đồn bởi vì hơn hai vạn năm trước giới này phát sinh một trận đại chiến, đại chiến qua đi, thế giới này thay đổi nghiêng trời lệch đất, mơ hồ không chịu nổi Luyện Hư đỉnh.
Cảm thụ lực lượng khổng lồ của mình, Bạch Đông Thăng cười lớn, bay ra hoàng cung.
Với thực lực hiện tại của Bạch Đông Thăng, miễn lão không muốn thì tu sĩ hoàng cung tự nhiên không phát hiện được tung tích của lão.
Ánh mắt Bạch Đông Thăng đượm buồn nhìn đất đai bên dưới, dù sao lão ở nơi này mấy nghìn năm.
Giờ phút này, có hai con đường dặt ở trước mặt lão.
Con đường thứ nhất hướng tây, chỗ đó là lãnh thổ yêu tộc, nếu lão đi thì có lẽ có thể chém giết một tên Luyện Hư yêu tộc, tăng thêm tiền cược cho nhân tộc chiến thắng yêu tộc, sau đó ôm sáu phần hy vọng độ đại kiếp nạn phi thăng.
Con đường thứ hai hướng đông, nơi đó là Vô Tận Hải, lão đi giết Trần Trầm, nếu thành công là trăm phần trăm lên thượng giới, nếu thất bại, với thực lực hiện giờ của lão dư sức tự bảo vệ mình, đến lúc đó vẫn như cũ có thể lấy sáu phần hy vọng độ đại kiếp nạn phi thăng.
Chẳng qua sẽ phải hứng một ít bêu danh, thậm chí liên lụy hậu bối làm hoàng đế của lão.
So sánh hai bên, Bạch Đông Thăng không chút do dự bay đi phương hướng Vô Tận Hải. Cùng lúc đó, Bạch Đông Thăng tự an ủi rằng:
- Chỉ cần ta phi thăng nhanh thì bêu danh không đuổi kịp ta, ta không nghe thấy thì coi như không có, he he!
Bạn cần đăng nhập để bình luận