Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 81: Người Với Người Sao Lại Chênh Lệch Lớn Như Vậy?

Chương 81: Người Với Người Sao Lại Chênh Lệch Lớn Như Vậy?Chương 81: Người Với Người Sao Lại Chênh Lệch Lớn Như Vậy?
         Trần Trầm về đến buồng nhỏ trên tàu, bắt đầu tu luyện. Bên cạnh không có mấy cái tiểu yêu, hắn đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán.
Trương Kỵ thì đang nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát cảnh sắc bên ngoài, thỉnh thoảng còn cảm thán vài câu.
Về phần Kim Đan kỳ Triệu trưởng lão, thần thần bí bí khiến lòng người khó chịu. Từ khi lên thuyền hắn đã ngồi như vậy, cho đến bây giờ vẫn không nhúc nhích.
Thời gian tựa như nước chảy.
Hai ngày sau, tốc độ cự châu dần dần chậm lại.
Mọi người xuyên qua cửa số thấy được một tòa đại thành ở xa xa.
Phạm vi tòa thành này không thua gì Thiên Vân sơn mạch, tường thành cao trên trăm mét, lãng đãng linh khí, so với Thiên Vân sơn mạch chỉ có hơn chứ không kèm.
Trong thành, có đủ loại cửa hàng, san sát như rừng cây, một cái tiếp lấy một cái, trên đường phố, dòng người như nước chảy, trong đó có không ít người tu chân.
- So với Ký Châu, tòa thành này không chỉ lớn hơn gấp mười lần.
Trần Trầm nhìn đại thành bên dưới, nội tâm sợ hãi thán phục. Quốc đô Đại Tấn, Diễn thành, quả nhiên ứng với đồn đãi có gần ngàn vạn nhân khẩu.
Phải biết thời đại này không có cao ốc cao mấy chục, mấy trăm tầng gì đấy, thế nhưng tòa thành này lại có thể dung nạp số lượng người như vậy, có thể thấy được diện tích của nó có bao nhiêu to lớn.
- Các vị Thánh tử, đã đến Quốc đô Diễn thành!
Bên tai vang lên thanh âm Vô Tâm tông Hàn trưởng lão, ngay sau đó, cự châu chậm rãi hạ xuống, không bao lâu sau, vững vàng đứng trên một cái bình đài to lớn phía trên tường thành.
Lúc này đây, dưới tường thành đã là biển người đông nghịt, liếc nhìn không dưới vạn người.
- Đại ca… Nhiều người như vậy… Là có chuyện gì? – Trương Kỵ nhịn không được run rẩy.
Hắn sinh ra ở huyện thành nho nhỏ, nào đã được chứng kiến loại tràng diện bực này?
Ngay cả Tôn Thiên Cương cũng thoáng thay đổi sắc mặt, liếc nhìn ngàn vạn người bên dưới. Loại áp lực này nếu không tự mình thể nghiệm thì vĩnh viễn không cách nào hiểu được đâu.
- Không biết, có thể là đến gặp mặt đám… thiên kiêu chúng ta, tăng thêm kiến thức ấy mà!
Trần Trầm bịa chuyện, bất quá, ngoại trừ lý do này, hắn cũng không nghĩ ra lý nào khác.
Đúng lúc này, Bạch Hổ tông Diệp Vô Sinh dẫn đầu bước xuống cự châu.
Nháy mắt, đám người sôi trào.
- Đó chính là Bạch Hổ Thánh tử Diệp Vô Sinh.
- Cmn! Hảo soái!
- Hảo khốc!
- Thực lực đứng trong top 3 Thánh tử.
Hơn vạn người đồng thời nghị luận, thanh âm kia phải nói là rung động thiên địa.
Hai đệ tử Bạch Hổ tông tùy hành cũng phát run, nhưng Diệp Vô Sinh một thân khải giáp lại chẳng chút ảnh hưởng, bộ pháp vẫn ổn định như cũ, phảng phất hết thảy ồn ào náo động bên ngoài không mảy may liên quan đến hắn.
Nhưng còn chưa đợi hắn đi được hai bước, trong đám người đột nhiên có người hét lên.
- Diệp Thánh tử! Chúng ta ra một ngàn linh thạch mời ngày đến Tiên Duyên khách sạn của chúng ta!
Nghe thế, Trương Kỵ trên cư châu ngoáy ngoáy lỗ tai, cho là mình nghe nhầm.
Ở khách sạn không tốn linh thạch thì thôi đi, đằng này còn được cho linh thạch, mấy người trong Quốc đô chẳng lẽ đều là mạnh thường quân?
Hắn còn chưa hiểu rõ đang có chuyện gì phát sinh, trong đám người lại vang lên một giọng nữ cao vút.
- Diệp Thánh tử, ta ra 1500 linh thạch mời ngài đến Túy Hồng lâu, không chỉ như vậy, thời điểm rời đi, ngài còn có thể mang theo hai vị cô nương!
Nghe vậy, dù là Diệp Vô Sinh lãnh khốc, bộ pháp cũng không khỏi có vài phần hỗn loạn.
Trên cự châu, thấy một màn như vậy, Trần Trầm có chút hâm mộ.
Đám… Thương gia này hẳn là đang tìm người đại diện!
Không nói hiện tại đám Thánh tử bọn họ nghỉ lại trong điếm sẽ mang lại bao nhiêu khách, cho dù là bọn họ rời đi, đám người này cũng có thể bày ra đủ loại mánh lới.
Đây là chỗ Thánh tử, Thánh nữ nào đó từng dừng chân! Điều kiện có thể kém được sao?
- Không biết giá trị của Thánh tử Thiên Vân tông bao nhiêu…
Trần Trầm thì thào tự nói, trong lòng có chút chờ mong, cũng có chút bối rồi.
Một lát sau.
Diệp Vô Sinh được một tửu lâu nào đó tiếp đi, về phần phía sau đạt thành cái giao dịch mờ ám gì, không ai biết được.
Diệp Vô Sinh vừa đi, đám… thương gia lập tức dời mắt sang mấy cái Thánh tử, Thánh nữ khác.
Bất quá, so với Diệp Vô Sinh, giá trị con người bọn họ còn kém nhiều lắm, 500 linh thạch đã là cực hạn.
Đám Thánh tử cũng không so đo, trọ lại trong Quốc đô phải tốn linh thạch đấy, bọn họ có chỗ ở còn được cầm linh thạch, vậy đã rất thỏa mãn rồi, không cần thiết phải đi so với Diệp Vô Sinh.
Cho nên không bao lâu sau, tất cả đều được mấy cỗ xe ngựa xa hoa tiếp đi.
Kế tiếp là U Lan Tâm xuất hiện, khiến cho hiện trường thoáng cái sôi trào.
- U Thủy môn Thánh nữ U Lan Tâm, người cũng như tên, huệ chất lan tâm! Là nữ tử nổi danh thông minh trong Đại Tấn.
- Đẹp quá!
Nhìn bóng lưng U Lan Tâm, Trần Trầm nhếch mép khinh thường.
Muội tử này thoạt nhìn cao lãnh, thế nhưng nội tâm vẫn đang suy nghĩ làm sao lấy được nhiều linh thạch nhất.
Bằng không thì đi chậm như vậy làm gì? Không phải chờ người đấu giá sao?
Còn có cáibộ pháp kia? Y hệt như người mẫu, là vì sao?
Phi! Đời này ta khinh thường làm bằng hữu!
Nội tâm Trần Trầm cảm thấy chua lè, bởi vì đã có khách sạn, tửu lâu nâng giá gần ngang với Diệp Vô Sinh.
Không có biện pháp, nữ nhân trời sinh luôn dễ hấp dẫn hơn nam nhân. Hơn nữa, trong 36 tông, Thánh nữ cũng chỉ có 7 vị, mỗi một vị đều là khuynh quốc khuynh thành.
Cho dù thực lực không đủ, nhưng chỉ cần có cái danh Thánh nữ, đã đủ nghiền áp một đám Thánh tử rồi.
Bất quá, mấy cái… kỹ viện kia tuyệt đối không làm lên tiếng, bởi vì bọn họ sợ bị đương trường đánh chết.
- Đại ca, ta cũng đi thôi! – Trương Kỵ khiếp vía thốt lên.
Cho dù hắn có ngốc, giờ phút này cũng hiểu được… Lại nói đại ca nhà mình rất trọng thể diện… Nếu như thế này thì…
Nghĩ đến đó, hắn lại không dám nghĩ tiếp.
- Đi!
Trần Trầm mặt lạnh bước xuống phi châu.
Hắn cũng không tin, coi như hắn không có tên tuổi, nhưng cũng còn có khuôn mặt anh tuấn! Chỉ bằng bộ dạng soái ca này, chẳng lẽ không ném được tên Diệp Vô Sinh kia mười đầu phố à?
- Người đó là ai?
- Không biết!
- Hình như cũng là Thánh tử của cái tông nào đấy, nhưng sao chưa từng nghe nói qua?
- Đã trải qua đại sự gì chưa?
- Không có, có thể là Thánh tử tạm thời.

Nghe được âm thanh nghị luận xôn xao, sắc mặt Trần Trầm tối sầm.
Không phải chỉ lăn lộn muộn có vài năm thôi sao?
Chẳng lẽ mình còn kém mấy cái lốp xe dự phòng kia sao?
- Đại ca! Mấy ngày nữa ngươi sắp đột phá Kim Đan rồi, nên tìm chô xtrống trải ở mới được.
Lúc này, Trương Kỵ đột nhiên hô lên, thanh âm lần át tiếng ồn ào xung quanh.
Nghe thế, Trần Trầm cảm động thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Tiểu đệ này của hắn rốt cuộc cũng thông suốt rồi, tuy mấy lời này nghe có vẻ cứng nhắc, nhưng phần nhãn lực cùng nhiệt tình lại rất đáng tán dương.
- Khụ khụ, vẫn đừng nên đột phát Kim Đan trong thành thì tốt hơn, uy lực thiên kiếp của ta quá lớn, sợ tạo thành tổn thất to lớn.
Trần Trầm nghiêm túc phối hợp.
Nghe nói thế, đám người bên dưới hai mặt nhìn nhau.
- Đột phá Kim Đan? Thánh tử không biết từ đâu chui ra này lại có thực lực mạnh vậy à?
- Đây chẳng phải không kém Diệp Vô Sinh bao nhiêu sao? Nếu không ta ra 1000 linh thạch đi?
Thế nhưng nói một hồi, họa phong bắt đầu thay đổi, có thể mở tiệm kinh doanh ở Quốc đô, ai không phải nhân tinh.
- Ta đoán là lừa đảo đấy, ngươi xem tên kia lúc nói chuyện, mặt đỏ bừng cả lên, ánh mắt đảo quanh, chắc chắn là đang nói dối!
- Hình như đúng là thế!
Nghe bọn họ nghị luận, Trương Kỵ càng thêm khẩn trương, mồ hôi trên mặt ào ào chảy xuống.
Đám… thương gia kia thấy vậy cũng càng thêm khinh thường, đợi đến lúc Trần Trầm sắp đi đến cuối đường, cũng không một khách sạn hay tửu lâu nào nguyện ý tiếp một đoàn Trần Trầm.
Tôn Thiên Cương cùng Triệu trưởng lão xấu hổ vô cùng.
Có ai ngờ Thánh tử Thiên Vân tông lại bị đối xử như thế?
Người ta đều ăn ở miễn phí, còn có linh thạch cầm, chẳng lẽ đoàn mình phải tốn linh thạch sao?
Đang lúc bọn họ cảm thấy thê lương, trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm phiêu hốt.
- Vị Thánh tử kia, có thể đến Di Nhiên cư của chúng ta ở, ta nguyện ý ra… Hai trăm… Không! Ba trăm linh thạch!
Nàng vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có người lên tiếng khuyên nhủ.
- Cửu nương, Thánh tử này không có danh khí gì, trong Quốc đô không có mấy người nhận thức hắn. Cho hắn 300 linh thạch, không tạo được danh khí, cuối cùng còn mất máu đó!
- Còn không phải, Cửu nương, mẫu thân ngươi lưu cho người cái kỹ viện cũng không phải dễ dàng. Ngươi không thể tùy tiện phá hủy nó, ta đề nghị ngươi đợi thêm chút nữa, đợi chuyến phi châu khác, hôm nay chẳng phải đến hai chuyến sao?
...
Nghe người xung quanh ngươi một câu ta một câu, vị nữ tử gọi là Cửu nương kia đỏ mặt, khẽ nói:
- Ba trăm linh thạch của ta cũng không mời được mấy cái Thánh tử khác… Hơn nữa hiện tại vô danh cũng không có nghĩa là tương lai không có tiếng tăm gì, ta xem vị Thánh tử này khí độ bất phàm…
- Cắt…
Nàng còn chưa nói hết câu, bên cạnh đã vang lên thanh âm khinh thường.
- Ngươi vẫn còn quá trẻ.
- Ta nói với ngươi, có mấy cái Thánh tử là lốp xe dự phòng, nói không chừng qua một thời gian ngắn cũng không còn là Thánh tử nữa…
Thời điểm đám người không kiêng nể gì nghị luận, một cỗ linh áp đột nhiên đánh tới, đẩy mấy người này lui ra xa mấy mét.
Ngay sau đó, một thanh âm bi phẫn từ đằng xa truyền đến.
- Cô nương, chỉ bằng câu nói kia của ngươi, bản Thánh tử quyết định ở chỗ ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận