Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 327: Là cho mượn, không phải tặng!

Chương 327: Là cho mượn, không phải tặng!Chương 327: Là cho mượn, không phải tặng!
         An ủi Hạ Tích Sương xong Trần Trầm liên hệ với Ngọc Quỳnh, đang lúc hắn chuẩn bị kể lại hết mọi chuyện cho Ngọc Quỳnh nghe thì không ngờ nàng tự mình đến Vô Phong Thành.
Nhìn sư phụ ngay trước mắt bởi vì bước vào Luyện Hư mà khí chất hoàn toàn thay đổi, Trần Trầm thầm tặc lưỡi lấy làm lạ.
So với lúc mới gặp mặt thì Ngọc Quỳnh hiện giờ như đổi thành con người khác, chẳng những bề ngoài đẹp hơn nhiều, mấu chốt hơn là khí chất xuất trần kia càng rõ ràng, dường như một cử động nhẹ đã toát ra tiên khí.
Trần Trầm hoài nghi sau khi Ngọc Quỳnh bước vào Luyện Hư thì đạt đến cảnh giới tự lừa mình, làm bộ làm tịch siêu đến nỗi bản thân cũng tin tưởng.
Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng Trần Trầm vẫn kể lại mọi chuyện cho Ngọc Quỳnh.
- Sư phụ, không ngờ người tự mình đến, chuyện ở yêu tộc là như vầy . . .
Sau khi Ngọc Quỳnh nghe xong thì khí chất hoàn toàn bị đánh tan, sắc mặt khó coi vô cùng, trong mắt chất chứa sát ý, nháy mắt từ tiên nữ biến thành nữ Tu La.
- Ngươi đợi chút, ta nói cho nhóm sư phụ!
Ngọc Quỳnh lạnh lùng hừ một tiếng, lấy ra mấy tấm lệnh bài truyền tấn, gửi tin này ra ngoài.
Trần Trầm ở một bên lặng lẽ nhìn, đợi Ngọc Quỳnh gửi tin xong mới nói:
- Sư phụ, ta đi lãnh thổ yêu tộc một chuyến, có lẽ có thể giành trước tìm được Huyết Mạch Yêu Thần kia.
Ngọc Quỳnh liếc Trần Trầm một cái, trong mắt tràn đầy bất ngờ:
- Từ khi nào ngươi trở nên biết nhìn đại cuộc?
Trần Trầm nghe vậy cười gượng nói:
- Không phải ta biết nhìn đại cuộc, cái gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng to, ta cũng hết cách, gánh vác trách nhiệm hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác và tu vi của mình.
Hiếm khi Ngọc Quỳnh không mỉa mai Trần Trầm mà giữ im lặng.
Ngọc Quỳnh đương nhiên biết năng lực của Trần Trầm thế nào, còn mượn năng lực đó thắng được nhiều báu vật về.
Dựa vào cảm ứng với bảo bối thiên địa, cứng rắn buộc trời xanh giáng xuống Phá Ách Ấn, người như vậy quả thực có khả năng tìm được Huyết Mạch Yêu Thần kia trước.
Nhưng tiểu tử này nói như vậy là có ý gì? Đang ám chỉ bọn họ vô năng sao?
Phi!
Trong lòng mắng một câu, Ngọc Quỳnh nét mặt bình thản nói:
- Chuyện này ta đã báo cho mấy vị tông chủ, thần thức của họ sắp giáng lâm ngay! Đến lúc đó bọn họ sẽ có quyết định.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, bốn bóng ảo đột ngột xuất hiện trong Vô Phong Thành.
- Thần thức biến hóa . . . lợi hại.
Nhìn bốn bóng ảo kia, Trần Trầm trong lòng cảm thán, bốn vị tông chủ này tu vi e rằng đều cỡ Luyện Hư hậu kỳ, là nhóm người mạnh nhất trong toàn bộ hai tộc người, yêu.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông vừa trông thấy Trần Trầm liền khen nức nở:
- Đồ tôn, khá lắm, tu vi Luyện Thể của ngươi cũng bước vào Nguyên Thần cảnh giới, đây là lần đầu tiên ta gặp song tu Luyện Khí Luyện Thể mà trong thời gian ngắn đã có thành tựu cỡ như ngươi.
Nói xong, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nhìn về hướng ba tông chủ khác, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Ba người khác câm nín không nói nên lời, đã là lúc nào rồi mà lão già này còn có tâm tư khoe khoang?
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn phớt lờ lão già không nên nết kia, chuyển sang nhìn Ngọc Quỳnh:
- Nội dung ngươi vừa truyền tấn đều là thật chứ?
Ngọc Quỳnh nhìn thoáng qua Trần Trầm, trả lời:
- Hoàn toàn chính xác.
. . .
Nửa khắc đồng hồ sau, bốn tông chủ cơ bản đều nhận rõ hiện thực, hơn nữa tất cả đều nhìn về hướng Trần Trầm.
Đối với ý tưởng của Trần Trầm thì bọn họ cũng đã có điều hiểu rõ.
Trần Trầm quen biết sứ giả của Yêu Đình, tu vi chưa đến Luyện Hư nhưng am hiểu tìm đồ, quả thực là người được chọn tốt nhất cho chuyến đi lãnh thổ yêu tộc.
Bị bốn cường giả siêu cấp nhìn chằm chằm khiến Trần Trầm hơi căng thẳng, do dự giây lát, hắn lấy ra Tiểu Vô Ưu Tiên Cung:
- Bốn vị tông chủ, hay là các người chọn đại một người theo ta đi lãnh thổ yêu tộc một chuyến?
Bốn vị tông chủ nhìn Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, lại ngó Trần Trầm như ngắm tên ngốc.
Cuối cùng, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông lên tiếng:
- Trần Trầm, bảo bối không gian này của ngươi khá tốt, nhưng sau khi bước vào Luyện Hư là đã có liên hệ với phương thiên địa này.
Trần Trầm nghe vậy thay đổi sắc mặt.
Không ngờ còn có chuyện như vậy. Hắn vốn nghĩ ngày nào đó nhét hết Luyện Hư nhân tộc vào trong không gian bí cảnh Ma Môn, sau đó mang đi yêu tộc đánh lén.
Nào ngờ hắn đã suy nghĩ nhiều.
Không thể mang cường giả Luyện Hư vào lãnh thổ yêu tộc thì Trần Trầm đành phải đơn độc xâm nhập, nếu bị kẹt lại lãnh thổ yêu tộc, vậy chỉ có một mình hắn chết.
Ài.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm sắc mặt dần dần trở nên bi tráng.
Theo kế hoạch, dù tệ đến đâu cũng có thể mang theo sư phụ Ngọc Quỳnh, vậy thì dù chết hết cũng không tổn thất nặng nề cho nhân tộc. Mấu chốt nhất là hắn không cần lo lắng ngày sau có người mơ ước di sản của mình.
Nhưng giờ thì mọi thứ đều thành bọt nước.
Trắng trợn mang cường giả Luyện Hư đi qua rất gây chú ý với yêu, khi đó bị theo dõi thì tìm cái quỷ gì nữa.
Hơn nữa nếu Thiên Tà đạo chủ cảm ứng được bên cạnh hắn có Luyện Hư thì e rằng sẽ né tránh không gặp.
Thấy vẻ mặt đó của Trần Trầm, Ngọc Quỳnh thở dài, vẻ mặt đều là thương tiếc, dịu giọng nói:
- Trần Trầm, tuy vi sư thu nhiều đồ đệ nhưng ngươi là có tiền đồ nhất, hiện giờ ngươi sắp vì nhân tộc thâm nhập lãnh thổ yêu tộc, vi sư không thể tự mình đi theo, chỉ có thể tặng thứ này cho ngươi, hy vọng có thể bảo vệ an toàn cho ngươi.
Ngọc Quỳnh nói rồi vung tay lên, một bình đan dược bay đến trước mặt Trần Trầm, sau đó nàng nhìn về hướng bốn vị tông chủ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Bốn vị tông chủ cơ mặt cứng ngắc, một lát sau, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông mở miệng trước, ném ra một thanh kiếm nhỏ dài cỡ ngón tay:
- Trần Trầm, pháp bảo này tên là Toái Thân Kiếm, bên trong ẩn chứa một kiếm khí Luyện Hư, bình thường sau khi Nguyên Thần cảnh sử dụng sẽ bị cắn ngược mà chết, nhưng ngươi là tu sĩ Luyện Thể, hẳn là có thể được, giao kiếm này cho ngươi.
Thấy tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nở nụ cười cực kỳ hiền lành, Trần Trầm cung kính nhận lấy Toái Thân Kiếm, tiếp đó cúi gập người vái:
- Đa tạ tông chủ dày yêu!
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông vuốt râu cười, trong mắt tràn đầy thưởng thức:
- Ngươi là đạo lữ của Tích Sương, kỳ thực ở trong mắt ta, ngươi đã là một nửa đệ tử của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta.
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn ở bên cạnh nhíu mày, cực kỳ lưu luyến móc ra một bộ nội giáp, ném cho Trần Trầm.
- Chí bảo phòng ngự mạnh nhất của Thất Sát Ma Đạo truyền thừa đến ngày nay, cho ngươi mượn dùng mấy ngày, trở về nhớ trả lại cho ta.
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn nhấn từng từ, nhưng Trần Trầm không phật lòng, cũng khom người vái.
Lão tông chủ của Linh Hư Khí Tông thấy vậy lấy ra một con thuyền nhỏ.
- Bọn họ tặng cho ngươi một cái tấn công một cái phòng thủ, vậy ta cho ngươi cái này, đây là một trong các chí bảo của Linh Hư Khí Tông ta, tên là Độ Hư Thuyền, một món báu vật dùng để chạy trốn. Với thực lực của ngươi dốc hết sức thúc đẩy nửa canh giờ không thành vấn đề.
Trần Trầm nghe vậy lại rối rít cảm ơn, cảm giác an toàn trong lòng tăng vùn vụt.
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn thì ở một bên sửa chữa nói:
- Là cho mượn, không phải tặng!
Mọi người không quá để bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận