Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 468: Khế Ước Huyết Mạch

Chương 468: Khế Ước Huyết MạchChương 468: Khế Ước Huyết Mạch
.Chương 468: Khế Ước Huyết Mạch
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đến bên ngoài ngàn mét, cách vị trí Long Châu tồn tại chỉ có hai trăm mét, nhưng mà trước mặt lại bị một đống tảng đá cản trở.
Nhìn những đá vụn kia, Trần Trầm không chút suy nghĩ, trực tiếp lấy ra Vạn Hóa Thần Phong đặt ở phía trước mở đường.
Một màn này, trong đầu hắn đã mô phỏng rất nhiều lần.
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ, đá vụn trước mặt trực tiếp biến thành bột mịn, tốc độ của hắn không bị ảnh hưởng chút nào, trong chớp mắt, hắn đã đi tới trong ngọn núi nhỏ.
Ở trước mặt hắn là khối cầu đường kính năm mét, bị thực vật vây quanh, thoạt nhìn như là một khối viên đá lớn hình tròn bình thường.
Cái này không giống với Long Châu trong tưởng tượng của Trần Trầm, nhưng không ảnh hưởng hắn trực tiếp thu Long Châu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại nhanh chóng trở về.
Bên ngoài, lúc này miệng Ngạo Vũ còn không khép lại, Trần Trầm lóe lên đã biến mất, chui vào trong đó.
Đến lúc này, một hồi tính cả thời gian lấy Long Châu, hắn chỉ tốn hai giây, đến mức trên chiến trường bất luận kẻ nào đều không phản ứng lại.
Cũng không phải cường giả Hợp Thể cảnh phản ứng chậm, mà là Trần Trầm tìm thời cơ quá tinh chuẩn, giờ khắc này tất cả cường giả ở đây đều đang chiến đấu đến thời khắc mấu chốt nhất, căn bản không có một chút Phân Thần.
- Ngang!
Phản ứng đầu tiên là một đầu Phân Thần cảnh Chân Long Hậu Duệ, sau khi phát giác được không đúng, nó liên tục gầm thét đối với lỗ thủng trên Thi hài của Chân Long.
Tiếng rống này rất nhanh đưa tới tất cả Chân Long Hậu Duệ chú ý.
Lục sắc cự long đứng đầu một trảo đánh bay Lê Tiên, sau khi nghe được tiếng thét to giận tím mặt, đối với Ngạo Vũ phát ra một tiếng gào thét cực kỳ khủng bố.
Sóng âm cường đại như gió bão quét sạch phương viên hơn mười dặm, nhưng mà Ngạo Vũ lại như cùng chết không nhúc nhích, chỉ là vết thương trên thân thể nó lại lấy tốc độ mắt trần có thể thấy khôi phục, khí thế càng liên tục tăng lên, trong nháy mắt đã đạt tới Phân Thần hậu kỳ.
Lục sắc cự long nhìn động tĩnh trên thi hài của Chân Long, lại liếc mắt nhìn Ngạo Vũ đang nhanh chóng biến hóa, đó là vừa kinh vừa sợ, nó không nghĩ ra vì sao hắc sắc cự long phía dưới lại đi nuốt Long Châu của tổ tiên.
Nhưng một giây sau, nó đã hiểu, bởi vì nó chú ý tới máu của Ngạo Vũ lưu ở bên ngoài, huyết mạch đó căn bản không phải đồng nguyên của bọn chúng! Không ngờ là một đầu rồng từ bên ngoài đến!
- Chết đi!
Gầm thét một tiếng, Long trảo to lớn của lục sắc cự long hướng thẳng đến Ngạo Vũ đè xuống!
Long trảo chưa đến, phía dưới đại địa đã mơ hồ có xu thế sụp đổ, hiển nhiên lục sắc cự long đã căm phẫn đến cực điểm, một kích này muốn trực tiếp oanh Ngạo Vũ thành bột mịn!
Mắt thấy long trảo sắp rơi vào trên mình Ngạo Vũ, Ngạo Vũ đột nhiên mở mắt, từ trong một đôi long nhãn bắn ra quang mang như là đèn pha.
Ngang!
Một tiếng long ngâm vang vọng chí cực từ trong miệng nó phát ra, long trảo của lục sắc cự long im bặt dừng lại, về phần những Chân Long Hậu Duệ Phân Thần cảnh kia càng nhanh chóng rơi xuống đất, phủ phục bất động.
Ngạo Vũ chậm rãi ngẩn đầu lên, hắc sắc vảy rồng trên mình dần dần chuyển biến thành màu xanh, một đôi sừng rồng càng không ngừng biến trưởng thành, cũng không lâu lắm đã dài không chỉ một lần.
Ngang!
Lại là một tiếng long ngâm, lục sắc cự long chậm chậm thu hồi Long Châu, long thân to lớn mơ hồ run rẩy, chiến trường trong lúc nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Chỗ không xa, Kim Tông chủ và Thanh Nham hai mặt nhìn nhau, căn bản không biết rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bọn hắn ngược lại là ý thức được một việc, đó chính là không thấy Thiên Vận Tử!
Sau khi phát giác được điểm này, hai người tức đến méo mũi, Thiên Vận Tử này thật không phải thứ tốt, ngoài miệng nói súc thế, sau lưng lại trộm lén trốn đi.
- Đi!
- Bỏ đi!
Hai người đều hiểu ý tứ của đối phương, trao đổi một thoáng ánh mắt, theo hai phương hướng phi tốc thoát đi.
Đám Chân Long Hậu Duệ kia đến cùng xảy ra chuyện gì, bọn hắn không biết, bọn hắn chỉ biết là con rồng nằm trên mặt đất kia hình như xuất hiện biến dị, đang nhanh chóng mạnh lên.
Mà giờ khắc này, Lê Tiên trọng thương, Thiên Vận Tử không thấy bóng dáng, bọn hắn còn tiếp tục lưu lại nơi này, tám chín phần mười sẽ phải chết.
Một nhóm Chân Long Hậu Duệ căn bản không quản hai người, ánh mắt của bọn chúng tất cả đều tập trung vào trên mình Ngạo Vũ.
Ầm ầm!
Trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một đạo lôi đình, mạnh mẽ bổ lên trên mình Ngạo Vũ.
Nhưng vảy màu xanh trên mình Ngạo Vũ cũng càng bóng loáng, trốn ở trong miệng nó Trần Trầm im lặng không nói gì.
Không ngờ tên này nhanh như vậy đã độ đại kiếp Hợp Thể, Chân Long Châu này quả nhiên không thể coi thường.
Oanh!
Lại là một đạo sấm sét đánh xuống, Ngạo Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó bay lên trời, trên bầu trời Long khí cuồn cuộn, Ngạo Vũ há miệng ra, một hồi phun ra nuốt vào, không ngờ lại nuốt kiếp vân vào.
Ngay sau đó, khí thế trên người nó lại đạt tới Hợp Thể cảnh, hơn nữa uy áp kia không dưới lục sắc cự long.
Một nhóm Chân Long Hậu Duệ thấy vậy trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngạo Vũ xoay quanh trên không trung nhìn xuống quần long phía dưới, hít vào một hơi thật dài, biến hóa trên mình dần dần chấm dứt.
Giờ khắc này, hắn tuy còn chưa thành làm Chân Linh, nhưng mơ hồ có uy áp của Chân Linh, tuyệt không phải Hậu duệ Chân Linh bình thường có thể so sánh.
Có Chân Linh uy áp này, đám rồng phía dưới kia căn bản không cách nào ra tay với nó, đây chính là đẳng cấp áp chế.
- Trần đạo hữu, đa tạ!
Ngạo Vũ phun Trần Trầm ra, nhẹ nói nói.
- Đừng khách khí, bộ dáng bây giờ của ngươi uy vũ hơn trước đó nhiều.
Nhìn Ngạo Vũ trước mắt, Trần Trầm cười nói.
Lúc trước Ngạo Vũ là một Hắc Long, tuy thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng cho người ta cảm giác nhiều nhất chính là hung ác.
Mà Ngạo Vũ trước mắt toàn thân hiện ra màu xanh, trên lân phiến lóe ra linh quang lờ mờ, không ngờ lại mơ hồ có một loại cảm giác cao quý Thần Thánh.
Hai người không chút kiêng kỵ đối thoại làm cho lục sắc cự long phía dưới càng phẫn nộ, hô xích hô xích phun bạch khí.
Nhìn thấy một màn này, Trần Trầm hỏi:
- Ta thấy bọn nó đều không dám ra tay với ngươi, thế nào? Có thể đối phó bọn chúng ư?
Long thủ to lớn của Ngạo Vũ hơi gật một cái, nhưng mà một giây sau, nó cũng phun ra một hơi nói:
- Trần đạo hữu, thả chúng nó một con đường sống đi...
Trần Trầm nghe vậy nụ cười trên mặt hơi cứng đờ.
Ngạo Vũ liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Trần Trầm liều mạng, càng nhiều là để thu được cơ duyên càng lớn, mà không phải là vì để nó thu được Long Châu.
Để nó thu được Long Châu, càng nhiều là để thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.
Hiện tại khốn cảnh giải quyết, nó lại không muốn tiếp tục nữa, cái này cũng có chút ý tứ qua sông đoạn cầu, khiến trong lòng nó cực kỳ băn khoăn.
Nhưng thân là Long tộc, nó đồng tình với đám Chân Long Hậu Duệ phía dưới, đối bọn chúng cũng cảm động lây.
Nếu Thi vì hài của Chân Long, tàn sát một nhóm Chân Long Hậu Duệ phía dưới hầu như không còn, nó cũng không làm được.
Lúc này, Trần Trầm đột nhiên lại nở nụ cười.
- Mà thôi, đã như vậy chúng ta đi đi thôi, chuyến này có thể giúp ngươi bước vào Hợp Thể, huyết mạch lại lấy được tiến hóa, ta đã đủ hài lòng.
Dứt lời, Trần Trầm yên lặng đi đến Lê Tiên thụ thương phía dưới đỡ lên, vác trên mình.
- Trần đạo hữu, chậm đã!
Ngạo Vũ đột nhiên kêu một tiếng, tiếp đó phun ra một giọt tinh huyết, đưa đến trước mặt Trần Trầm.
Nhìn giọt máu tươi này, trên mặt Trần Trầm lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngạo huynh, ngươi cái này là ý gì?
- Đây là tinh huyết của ta, lúc đó ngươi cứu ta một mạng, ta không thể báo đáp, giờ đây càng vì ta cướp lấy Long Châu, Ngạo Vũ ta không phải long vong ân phụ nghĩa, ngươi và ta hôm nay sao không lập thành khế ước huyết mạch, từ đó tính mạng tương liên.
Ngạo Vũ trịnh trọng nói, ngữ khí hết sức nghiêm túc.
- Tính mạng tương liên?
Trần Trầm càng kinh ngạc.
Trong ngực Lê Tiên mở mắt, giải thích nói:
- Tương tự với bản mệnh pháp bảo, nếu ngày sau ngươi chết, nó bị thụ trọng thương, nó chết, ngươi cũng giống vậy, bình thường tu sĩ cực kỳ coi trọng, có thể ký kết loại khế ước huyết mạch này với Chân Linh trưởng thành hoặc là Hậu duệ Chân Linh mới có thể.
Nghe nói như thế, Trần Trầm bừng tỉnh hiểu ra, chần chờ một lát, sau đó hắn đưa tay ra chậm rãi thò vào trong giọt tinh huyết kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận