Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 197: Đối Thủ Ngang Tầm

Chương 197: Đối Thủ Ngang TầmChương 197: Đối Thủ Ngang Tầm
         - Ta kinh ngạc cái gì chứ? Làm như ta vô sỉ lắm vậy.
Trần Trầm ý thức được phản ứng của mình có hơi sai sai, hắn lập tức điều chỉnh lại, thần sắc trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Đã nhìn ra chưa? Ta là dạng người gì?
Cách đó không xa, Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông cười càng thêm ôn hòa, bộ dáng kia tựa như bà dì hòa ái thân thiện nhà bên, mỗi lần cười rộ lên có thể khiến cho lòng người trở nên ấm áp.
- Ngươi không phải…
Trần Trầm vô thức muốn mắng lên, bất quá, chỉ mới nói được mấy chữ, hắn đã im bặt.
Suy bụng ta ra bụng người, hắn phát hiện không thể nói như vậy được.
Tất cả mọi thứ, cuối cùng rồi cũng sẽ quay về nguyên trạng.
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, sửa sang lại ngôn tư, nghiêm túc nói:
- Ngại quá, Thánh nữ đại nhân, đời này ta chưa từng thấy qua nữ tử xuất trần như ngài, khiến lòng này quá mức rung động, cho nên nói năng có chút lộn xộn.
- Ngươi đang nịnh nọt ta sao? Cách này không khỏi có chút thấp kém.
Thần sắc Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ có điều trong mắt thoáng vụt qua một tia sáng.
- Cũng không phải, ta là người rất thẳng tính, sẽ không nói dối, từ nhỏ, người trong nhà đều cảm thấy ta rất ngốc, đốc thúc ta nên đọc nhiều sách một chút…
- Thế nhưng dù có đọc sách nhiều năm, cũng rất khó có thể dùng lời nói diễn tả được Thánh nữ đại nhân ngài…
- Thứ cho đệ tử mạo muội, lần đầu tiên gặp ngài, ta còn tưởng rằng là tiên nữ hạ phàm!
- Không ngờ Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông lại còn trẻ như vậy! Thánh nữ đại nhân, ngài chưa đến hai mươi mà đã trở thành Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông, rốt cuộc là làm thế nào mới được?
Trần Trầm một bộ chân thành, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, cứ như thắc mắc phát ra từ sâu trong nội tâm.
- Khà khà, năm nay ta đã 230 tuổi. - Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông che miệng cười.
Nghe nói thế, Trần Trầm lộ vẻ hoảng sợ.
- Cái này… Sao có thể được!? Ta… đã hiểu, nhất định là thuật luyện đan của Thánh nữ đại nhân đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, có thể luyện chế ra trú nhan đan trong truyền thuyết!
Nhìn thấy biểu lộ của Trần Trầm, Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông cười càng thêm xán lạn, nhưng một lát sau, nàng lại lộ vẻ bất mãn.
- Dung mạo bên ngoài quá mức trực quan, ngươi nhìn ra được cũng rất bình thường, ta đang hỏi chính là nhân phẩm.
Nghe vậy, Trần Trầm thầm rủa.
Nếu bên ngoài có thể liếc mắt liền nhìn ra, vậy sao ngươi lại không tự biết mình hả? Ngươi cho rằng ta không nhìn ra được ngươi đã mấy trăm tuổi rồi à?
Quả thực vô sỉ!
Tuy không cam lòng, thế nhưng Trần Trầm vẫn lộ vẻ trầm tư, sau đó vờ như đang cảm nhận điều gì đó.
Khoảng nửa khắc sau, hắn hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
- Ta nghe thấy nơi đây tràn đầy hương thơm…
- Chỉ có mảnh đất quân tử tài nghệ song toàn trường cư mới có thể sinh ra loại mùi hương này.
- Thánh nữ đại nhân, mấy lời kế tiếp có lẽ hơi giống với a dua nịnh hót, thế nhưng đó là lời thật lòng của ta.
- Thánh nữ đại nhân, ngài tri thư đạt lễ, bất đồng lưu tục, minh đức duy hinh, huệ chất lan tâm, thiện giải nhân ý, ôn văn nhĩ nhã, quang phong tễ nguyệt…
Trần Trầm tán thưởng một hơi mấy trăm từ.
Dù là Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông có đạm mạc bao nhiêu thì hiện tại cũng không khỏi cười tươi như hoa.
- Nếu như chỉ có thể dùng một câu để hình dung ngài, vậy thì là đương thế vô song, vô xuất kỳ hữu!
Cuối cùng, Trần Trầm tổng kết.
Dứt lời, cả hai đều rơi vào trầm mặt.
Trong tiểu viện được bày trí độc đáo, hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương nồng đậm thưởng thức.
Mà thần sắc bình thản của cả hai càng khiến cho tiểu viện tràn đầy thánh quang.

Thật lâu sau.
Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông xoay người, thân thể thoáng run lên một chút, đến khi quay lại đã trở về thần sắc đạm mạc như trước.
- Thanh Viễn nói rất nhiều, rằng ngươi thiên phú trác tuyệt, hiện tại theo ta thấy, ngươi không chỉ cảm giác dược tính cực chuẩn, mà nhìn người cũng cực chuẩn, so với tám cái đồ đệ ta thu trước đó mạnh hơn rất nhiều.
- Nếu ngươi đã nhìn ra ta, ta cũng xem như thấy rõ ngươi!
Dứt lời, Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông dừng một lúc, vẻ mặt dần dần trở nên “lưu manh”.
- Ngươi nha… Tu vi Nguyên Anh, hơn nữa còn là phẩm chất cực cao. Ngoài ra, Luyện Thể cũng đã đạt đến tiểu thành, đúng không? Còn là Tiên Thiên Linh Thể, chậc chậc, lại là Tiên Thiên Không Linh Thể hiếm thấy nhất cơ đấy!
- A… Phục dụng số lượng thiên tài địa bảo kinh người, trong cơ thể tràn ngập sinh cơ khủng bố, cho dù từ nay không cần tu luyện, cũng có thể dễ dàng sống mấy ngàn năm.
- Ngươi cái người này… Hẳn không phải hạng vô danh tiểu tốt.
- Gần đây, ở một cái tiểu quốc nào đó gọi là Đại Tấn xuất hiện một Tiên Thiên Linh Thể, còn là đạo lữ của Hạ Tích Sương Hạo Nhiên Kiếm Tông, cùng tên với ngươi, vậy ngươi hẳn là hắn?
Nghe vậy, Trần Trầm cảm thấy lúng túng.
Vị Thánh nữ này… Da mặc đúng là dày thật, thế nhưng nhìn người lại cực chuẩn, quả không hổ là Luyện Đan Sư lợi hại.
Chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, liền có thể thấy được hắn bất phàm.
- Khụ khụ, không sai, chính là tại hạ. Tại hạ thuở nhỏ liền cảm thấy cực kỳ hứng thú với luyện đan nhất đạo, chỉ khổ nổi không cách nào nhập môn. Gần đây mới nghe thấy đại danh Ngọc Đỉnh Đan Tông, cho nên liền lên đường tầm sư học nghệ.
Trần Trầm có hơi chột dạ nói.
Dù sao hắn cũng đã có tông môn, hôm nay tiến vào Ngọc Đỉnh Đan Tông, dù ít dù nhiều cũng có vài phần lừa gạt.
Nhưng Thánh nữ chỉ liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ trong đầu hắn, cười nói:
- Ngọc Đỉnh Đan Tông ta kiêm dung tịnh bao (1), dưới trướng có hơn ngàn tông phái phụ thuộc, đương nhiên sẽ không để tâm đến xuất thân của ngươi.
(1) Ý chỉ dung nạp rất nhiều phương diện, khía cạnh. Dân gian đại loại là hàng nào cũng chơi ^^!
- Đừng nói loại tu sĩ đến từ tiểu quốc như ngươi, dù là tu sĩ xuất thân từ tam đại tông đến đây học tập, chỉ cần hắn biểu hiện tốt, Ngọc Đỉnh Đan Tông cũng sẽ dốc lòng truyền thụ.
- Một người nếu muốn trở thành Luyện Đan Sư vĩ đại, nhất định phải có mười phần đam mê với luyện đan.
- Trên đỉnh Ngọc Đỉnh Đan Tông có bảy mươi hai đạo Thiên Đại Linh Hỏa, chính là thánh địa chí cao của Luyện Đan Sư, ngoài ra, trong tông ta còn có hơi mười vị Luyện Đan Sư cao cấp nhất Nhân tộc.
- Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần ngươi thật lòng yêu thích luyện đan, bất kể ngươi xuất thân từ môn phái nào, đều sẽ luyến tiếc không rời đi được, cuối cùng cũng phải quay về Ngọc Đỉnh Đan Tông ta.
- Về phần những kẻ không yêu thích luyện đan… Cũng không cách nào tiếp xúc được tuyệt học của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
- Cho nên, tông ta không úy kỵ học trộm tài nghệ, cũng không có quá nhiều định kiến về đa môn đa hộ.
- Mà con người ta tính tình lại thanh đạm, càng là như vậy.
Nghe vậy, Trần Trầm mừng rỡ không thôi.
Không hổ là đại tông môn lũng đoạn thị trường, khí phách dồi dào!
Đã như vậy, chẳng phải hắn có thể danh chính ngôn thuận bái nhập Ngọc Đỉnh Đan Tông rồi sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền chuẩn bị hành lễ.
- Đồ nhi bái kiến…
- Chậm đã!
Trần Trầm còn chưa nói hết lời, Thánh nữ đã đưa tay ngăn cản.
- Tuy thiên phú của ngươi cực cao, tính cách cũng hạp khẩu vị ta, nhưng Luyện Đan Sư có quy củ của Luyện Đan Sư, bái sư cũng vậy, ngươi hiểu chứ?
- Đương nhiên, ta không để tâm vài món đồ của ngươi, chỉ có điều quy củ không thể trái.
Dứt lời, Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông nhìn về phía thiên tài địa bảo trong dược điền.
Mọi người đều là người thông minh, ý tứ không cần nói cũng biết.
- Không phải ăn thiên tài địa bảo nhiều chút thôi sao? Lại còn trắng trợn đòi hỏi kiểu đó?
Trần Trầm thầm mắng, bất quá, vẫn xuất từ trong nhẫn trữ vật ra bốn loại thiên tài địa bảo.
Bốn thứ này là hắn tìm được trong động phủ của Luyện Hư cường giả, tất cả đều cực kỳ trân quý.
- Thánh nữ đại nhân, ta từng ngộ nhập một động phủ, đạt được không ít thiên tài địa bảo, hiện tại còn lại những… thứ này, tại hạ nguyện ý hiến cho Thánh nữ đại nhân! Xem như lễ bái sư!
Trần Trầm đưa bốn loại thiên tài địa bảo đến trước mặt Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông, hắn cũng không lo lắng người ta sẽ cướp của mình.
Chỉ riêng những thiên tài địa bảo đã sinh ra linh trí ở trong dược điền kia, giá trị đã cực kỳ xa xỉ, người có thân gia như vậy, hẳn là giống hắn, khinh thường làm mấy chuyện trộm cướp kiểu đó.
Liếc nhìn bốn món thiên tài địa bảo trước mặt, ánh mắt Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông sáng lên, sau đó thu toàn bộ.
- Trần Trầm, ngươi không tệ, vi sư tên là Ngọc Quỳnh, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử thứ chín của ta.
- Đồ đệ bái kiến sư phụ!
Trần Trầm khom người hành lễ, nội tâm thầm cảm thán.
Bái cái sư phụ này cũng không dễ dàng gì, không chỉ mất công vỗ mông ngựa một hồi, lại còn hao tốn mấy món thiên tài địa bảo.
Trước kia hắn nào phải ăn thiệt thòi như vậy.
Nghĩ đến đây, thần sắc Trần Trầm trở nên phiền muộn… trong mắt thoáng hiện vẻ u buồn.
- Sao hả? Trần Trầm, ngươi có thể bái nhập môn hạ của ta, chẳng lẽ không vui? Phải biết, ngay cả sư phụ đạo lữ của ngươi, nhìn thấy ta cũng phải khách khí vài phần đấy!
Ngọc Quỳnh chai mày, tỏ vẻ mất hứng.
Trần Trầm vội lắc đầu phủ nhận.
- Sư phụ… không phải như thế, ta chỉ chợt nhớt lại lúc bái một vị sư phụ khác, vậy mà không nhớ đến việc hiếu kính người… Trái lại còn nhận một cái nhẫn trữ vật của hắn.
- Hắn còn nói cái gì mà không thể để đồ đệ của mình ủy khuất, thiếu thốn tài nguyên các kiểu, những thứ kia… chỉ là lễ gặp mặt, muốn ta nhất định phải nhận lấy.
- Một ngày vi sư, chung thân vi phụ, hôm nay nhớ lại, khó tránh khỏi có chút áy náy.
- Lúc đó là ta còn trẻ… quá không hiểu chuyện.
Nói xong câu đó, Trần Trầm liếc nhìn đám thiên tài địa bảo trong dược điền, sau đó lộ vẻ tự trách nhìn về phía Ngọc Quỳnh.
Hai người yên lặng nhìn nhau, không nói gì, trong mắt chứa đựng tất cả thâm ý, phảng như đang trong vô hình giao phòng.
Bất tri bất giác, bầu không khí trong tiểu viện trở nên ngưng trọng.
Trong không phí thoáng xuất hiện phong sương đao kiếm, ngay cả đám thiên tài địa bảo trong dược điền cũng vô thức trốn vào lòng đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận