Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 155: Chỉ Có Thể Nhìn, Không Thể Sờ

Chương 155: Chỉ Có Thể Nhìn, Không Thể SờChương 155: Chỉ Có Thể Nhìn, Không Thể Sờ
         - Thành thứ mười hai à? Hóa ra người của Ma môn ở đó… Haiz, tiểu oa nhi đáng thương!
Trần Trầm thở dài một hơi, tâm tình có hơi phức tạp.
Nhớ lại khoảng thời gian xuất chúng ở Ma môn, hắn tự nhủ đối với Ma môn vẫn có cảm tình, nếu như bọn họ thật sự gặp khó khăn, hắn nhất định sẽ giúp đỡ.
Không tiếp tục nghĩ nhiều, Trần Trầm mang theo không ít đồ bay về phía thành thứ mười sáu.
Còn chưa đến bầu trời phía trên tòa thành, hắn đã thấy được có không ít người đang ngóng trông mình.
Hắn vừa về đến, cả đám lập tức xông lên, trên mặt tràn đầy tươi cười nhiệt tình.
Không biết tên lăng đầu thanh này đã làm gì rồi, đi lâu như vậy mới quay lại, khiến bọn họ chờ dài cả cổ.
- Trần Trầm, ngươi biết đan dược tăng lên tu vi Kết Đan cần bao nhiêu linh thạch không?
- Có thấy Linh kim có thể tăng phẩm chất pháp bảo lên Nguyên Anh kỳ không?
- Ở cứ điểm có nhiều người không? Có mấy thứ đặc thù, tỉ như bảo vật chuyện môn khắc yêu không?
Nhìn một đám hồ ly mặt cười xông về phía mình, Trần Trầm cũng nhoẻn miệng cười.
- Mọi người yên tâm, ta đã dạo quanh một vòng, cái gì cần hỏi đều hỏi.
Nghe thế, đám người càng tươi cười xán lạn, không ngờ lại có “người tốt vì nghĩa quên thân” thế này!
Nhưng câu kế tiếp của Trần Trầm lại khiến cả đám ngẩn người.
- Không chỉ hỏi, ta còn mua ít hàng mẫu về, mọi người xem xem, cái này là dan dược tăng lên tu vi Kết Đan kỳ, giá bán là 3000 linh thạch trung phẩm.
- Cái này là đan dược tăng lên tu vi Nguyên Anh, 6000 trung phẩm linh thạch.
- …
Không bao lâu sau, Trần Trầm đã trải đầy một bàn, tươi cười trên mặt đám người dần dần cứng lại.
Trần Trầm thì nghiêm mặt nói:
- Mọi người có thể xem, bất quá chỉ được xem không được sờ! Tuy không đáng bao nhiêu linh thạch, nhưng con người ta có chút sạch sẽ, mong mọi người hiểu cho.
Khoe khoang!
Trần trụi khoe khoang!
Đám người tức giận thầm mắng, bọn họ gom đủ nơi mới có thể mua được một món trong đó, còn Thiên Vân Tông Thánh tử thì hay rồi, trực tiếp mua một đống, lại còn bày ra cho bọn họ xem.
Ngươi nói một cái tu sĩ Kết Đan kỳ chạy đi mua đan dược tăng lên tu vi Nguyên Anh làm gì? Khoe của đã từng thấy, nhưng phô trương lãng phí của này là văn sở vị văn đấy!
Nếu không phải vị thượng sứ Hạo Nhiên Kiếm Tông kia từng nói nghiêm cấm nội đấu, nói không chừng bọn họ đã nghĩ biện pháp đè tên tiểu tử này xuống trấn lột rồi!
- Sư phụ, đan dược tăng lên tu vi Nguyên Anh này cho ngài, không đáng bao nhiêu linh thạch, nhưng là tâm ý của đệ tử, kính xin sư phụ vui lòng nhận cho. - Trần Trầm lại bổ sung một câu.
Đám người kia chỉ có thể vừa hâm mộ vừa ghen tị, sau đó nuốt nước miếng, hậm hực đi đến góc tường vẽ vòng tròn.
Trên thực tế, trong cứ điểm, nội đan yêu thú có giá cực cao, nhất là từ cấp độ Kết Đan, càng lên cao, giá trị càng lớn. Dùng nội đan yêu thú đi đổi đan dược cùng những vật tư khác là có lợi nhất.
Đây cũng là biến tướng cổ vũ chúng tu sĩ đi chém giết Yêu tộc, dù sao trên chiến trường, tất cả chiến lợi phẩm đều không cần phải nộp lên, yêu thú do ai giết thì là của người đó.
...
Tối hôm đó.
Trần Trầm đang giám sát Lão Hắc dựng nhà trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, chợt, cái lệnh bài thông tin mang theo mùi thơm kia phát sáng.
- Tiền tuyến phát sinh đại chiến, đại lượng Yêu tộc sắp trùng kích phòng tuyến trường thành, Tấn quốc của ngươi vừa xảy ra nội chiến, thực lực tiêu hao, nhớ chuẩn bị thật kỹ, không được qua loa.
Nhìn thấy đoạn văn tự này, Trần Trầm nhoẻn miệng cười, sao đó thập phần cao lãnh đáp lại một câu:
- Đa tạ!
Một lát sau, một cái lệnh bài chuyên dùng để tiếp thu tình báo ở tiền tuyến cùng nhận lệnh cũng phát sáng.
- Yêu tộc sắp trùng kích phòng tuyến trường thành, tất cả các bộ chuẩn bị sẵn sáng, thủ vững vị trí.
So với đoạn văn tự trước đó, câu này càng thêm ngắn gọn, cũng bớt đi nhân tình.
Sau khi nhận được mệnh lạnh, đèn trong thành thứ mười sáu nhanh chóng sáng lên, đại doanh phía sau thành trì cũng bắt đầu xôn xao… Bất quá chỉ một hai phút sau, hơn một ngàn tu sĩ cấp thấp mặc áo giáp đã tập kết hoàn tất, leo lên tường thành.
Trong đêm tối, chướng khí bên ngoài thành thứ mười sáu đột nhiên trở nên nồng đậm, hoàn toàn che mất ánh trăng vốn cũng không mấy sáng sủa.
Trong bóng tối, mấy con mắt lục quang lập lòe kia cũng hoàn toàn biết mất.
Nhìn đám tu sĩ Đại Tấn hiếu kỳ cùng chờ mong, Trần Trầm cao giọng nhắc nhở:
- Chư vị, Đại Tấn ta vừa gặp nội chiến, so với mấy thành trì phụ cận, thực lực thành thứ mười sáu ta là yếu nhất.
- Trong tình huống như vậy, nếu như phát sinh chiến đấu, nhớ không thể lui về sau dù chỉ là một bước. Yêu tộc cũng có truyền bá tin tức lẫn nhau, nếu như chúng ta lùi bước, những Yêu tộc ở nơi khác sẽ chen nhau mà tới. Đến lúc đó, kết cục cũng không cần ta phải nhiều lời.
Nghe vậy, thần sắc mọi người thoáng cái trở nên ngưng trọng, có mấy tên tu sĩ Kết Đan vội vã lấy ra áo giáp mặc lên người.
Bản thân kém hơn so với những thành trì khác, điểm đó bọn họ vẫn hiểu được.
Trên thực tế, không nói đến những thành khác, chỉ riêng Ma môn, thực lực đám người bọn họ cũng đã xém người ta một khoảng.
Ma môn thế nhưng có chín vị Nguyên Anh đấy, trong đó, đại bộ phận đều là Nguyên Anh trung kỳ. Trái lại tu sĩ Đại Tấn chỉ có sáu vị Nguyên Anh, bốn vị lại vừa chân ướt chân ráo bước vào Nguyên Anh.
Thấy mọi người nghe lọt tai lời mình, nội tâm Trần Trầm thoáng buông lõng, bất quá, thần sắc vẫn ngưng trọng như cũ.
Thực lực thành thứ mười sáu quả thực rất yếu.
Chỉ sợ không bằng một nửa những thành trì khác.
Nhưng phía trên căn bản sẽ không quan tâm chuyện này, mà bọn họ cũng không rãnh quan tâm, bọn họ chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là thủ vững phòng tuyến.
Chướng khí càng lúc càng nồng nặc, từng đợt yêu phong trung kích tường thành.
Đúng lúc này, ở phía chân trời xuất hiện mấy trăm đạo lưu quang đang hướng tường thay bay thẳng đến. Đại địa cũng bắt đầu chấn động, tựa như nơi xa có thiên quân vạn mã đang xông đến.
Thấy một màn như vậy, đồng tử Trần Trầm co lại.
Nhớ lại từ “Cá lọt lưới” mà tên kim giáp tướng quân kia sử dụng, hắn tức đến giơ chân.
Cái này mà là cá lọt lưới hả? Lưới của ngươi bị rách rồi đúng không?
- Móa nó!
Trần Trầm văng tục, nhưng đúng lúc này, trường thành dài ngoằng đột nhiên vang lên tiếng kèn nặng nề.
Ngay sau đó, trường thành kéo dài vô tận bộng nhiên sáng lên hào quang trận pháp, không đợi Trần Trầm kịp phản ứng, một đạo bình chướng linh lực có hơi mỏng bỗng xuất hiện phía trên tường thành.
Bình chướng linh lực này so ra kém với đại trận hộ tông của mấy cái tông môn, nhưng vừa đủ để ngăn chặn mấy tên Yêu tộc Nguyên Anh vài hơi thở.
Lợi hại hơn chính là bình chướng này cực lớn, rộng bao la, tiếp nối hoàn mỹ với trường thành, tựa như một tấm màn dựng đứng giữa thiên địa, tạo thành phòng tuyến thứ hai.
Nhìn hào quang linh lực chiếu sáng nửa phiến thế giới này, Trần Trầm rung động không thôi.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được lực lượng dân tộc hùng mạnh như vậy.
Trận pháp bực này kéo dài ít nhất mấy ngàn dặm, mỗi thời mỗi khắc, linh lực tiêu hao là một con số khủng bố, chỉ sợ với thân gia của hắn hiện tại cũng không chống được bao lâu.
- Tiền bối, các ngươi phụ trách mấy tên Yêu tộc đẳng cấp cao trên trời, chúng ta phụ trách quét sạch Yêu tộc cấp thấp dưới mặt đất.
Lúc này, tướng lãnh kim giáp bước đến cạnh Tiêu Vô Ưu, trầm giọng nói.
Kế tiếp cũng mặc kệ chúng tu Đại Tấn có ngăn hay không ngăn được, hắn liền mang theo một ngàn tu sĩ cấp thấp nhảy xuống tường thành, bày trận.
Một ngàn tu sĩ này cứ năm người một tổ, một Trúc Cơ mang theo bốn Luyện Khí, hợp thành trận pháp cỡ nhỏ. Sau đó hai trăm tổ hợp thành trận pháp cỡ lớn, cứ thể hình thành bình chướng không thể phá vỡ dưới tường thành.
Mắt nhìn chướng khí cách đó không xa bắt đầu kích động, đại địa càng lúc càng chấn động dữ dội, tướng quân kim giác hô to, huy động trường thương, chỉ về phía trước.
- Chuẩn bị nghênh địch!
Vừa dứt lời, mấy ngàn yêu thú cấp thấp kích động xuất hiện từ trong chướng khí.
Dưới hào quang của trận pháp, đám… yêu thú lớn lớn nhỏ nhỏ này trông vô cùng dữ tợn, hai mắt vằn vện tia máu, tràn đầy sát ý cuồng bạo, đối mặt với hơn một ngàn tu sĩ cấp thấp, bọn chúng không chút do dự, lập tức vọt vào trận.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một đạo hỏa cầu khổng lồ to như mặt trời nhỏ, đánh về phía thành thứ mười sáu.
Hỏa cầu lóe sáng, dù là mấy cái tu sĩ Nguyên Anh cũng tái mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận