Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 254: Vây Ngụy cứu Triệu (2)

Chương 254: Vây Ngụy cứu Triệu (2)Chương 254: Vây Ngụy cứu Triệu (2)
         Khi phát sinh đại chiến thì nhóm người này chết chắc, chờ tới lúc đó chết trong dư ba chiến đấu chẳng bằng hiện tại khiến bọn họ không chút thống khổ rời đi nhân thế thảm đạm này.
Đưa tiễn những người đó, Trần Trầm lặng lẽ cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Thanh Lâm thấy vậy trong mắt tràn ngập giật mình.
Không đợi nàng phản ứng lại, Trần Trầm bỗng ôm Lục Đậu vào ngực, nụ cười có chút vặn vẹo:
- Thanh Lâm, giúp ta một lần được không? Nếu không thì ta sẽ tìm cơ hội mang theo Lục Đậu cao bay xa chạy!
Thanh Lâm tức giận, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm:
- Ngươi uy hiếp ta?
Trần Trầm làm bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi nóng:
- Thần thức công kích của ngươi vô dụng với ta, ta uy hiếp ngươi đấy!
- Giỏi, giỏi lắm! Ngươi nhớ cho ta!
Thanh Lâm xoay người, sải bước đi tới giữa doanh địa.
Mỗi khi Thanh Lâm đi ngang qua một lều trại, yêu tu ở trong lều đều tan biến, khi nàng liên tiếp đi qua hơn mười lều trại thì có gần trăm yêu tộc lặng lẽ chết đi.
Dường như lấy yêu tộc trút lửa giận trong lòng ra.
Ngay lúc này, trong lều trại to nhất ở phía xa rốt cuộc vọng ra tiếng gầm:
- Tìm cái chết!
Vừa dứt lời, một linh lực kinh thiên đè ép về hướng Thanh Lâm.
Thanh Lâm nét mặt nghiêm túc vô cùng, lập tức rút lui, liên tiếp lùi lại vài trăm thước mới miễn cưỡng chặn lại công kích kia.
Trần Trầm trốn ở một bên không chú ý Thanh Lâm, hắn âm thầm thúc đẩy linh lực, vô số lôi quang bắn ra từ người hắn, trong khoảnh khắc, tất cả lều trại trong doanh địa châm lửa, ánh lửa sáng tỏ nửa bên bầu trời.
- Chết!
Thanh Lâm lùi lại vài trăm thước rồi ngưng tụ một thần thức công kích mạnh mẽ bắn về phía lều trại lớn ở giữa.
- A!
Một tiếng hét thảm, Cuồng Sư Yêu Hoàng phá lều lao ra, trong đôi mắt tràn đầy huyết quang.
- Thần thức công kích! Ngươi là nữ nhân kia trên chiến trường hôm nay! Chết cho ta!
- Grao!
Nói xong câu đó, Cuồng Sư Yêu Hoàng ngửa đầu gầm lên, sóng âm truyền ra mấy chục dặm xa.
Lực lượng sóng âm mạnh mẽ chớp mắt chấn xác chết phàm nhân thành bột phấn, Trần Trầm cũng bị chấn sắc mặt tái nhợt.
Thanh Lâm hoàn toàn thay đổi sắc mặt, quay đầu trừng Trần Trầm.
Thực lực của Cuồng Sư Yêu Hoàng mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Trần Trầm cố kiềm nén tức ngực, nhìn ánh lửa đầy trời, hơi yên lòng, người trong doanh địa của Thần Băng Yêu Hoàng chắc chú ý tới tình hình này rồi.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt tái nhợt lộ nụ cười, Trần Trầm thả ra một Diệt Thế Thần Lôi bắn về phía Cuồng Sư Yêu Hoàng, tăng thêm cảm giác tồn tại của mình.
Cuồng Sư Yêu Hoàng trông thấy Diệt Thế Thần Lôi, nhanh chóng né tránh, theo sau xoay người nói với một cường giả Nguyên Thần cảnh cùng cột ở sau lưng mình:
- Ngươi, đi giết tiểu tử kia, còn nữ nhân biết thần thức công kích thì giao cho ta!
- Rõ thưa đại nhân!
Yêu Hoàng kia lên tiếng, nhanh chóng bay tới chỗ Trần Trầm.
Trần Trầm thấy thế dứt khoát bỏ chạy, chốc lát đã rời xa doanh địa mấy chục dặm.
Yêu Hoàng kia bám riết không tha, vừa truy kích vừa cười khẩy nói:
- Một tu sĩ Nguyên Anh thì chạy đến đâu được?
Trần Trầm quay đầu mắng chửi:
- Phía trước có nhân tộc ta mai phục, ngươi biết cái gì!
Yêu Hoàng nghe vậy ngây ra, nét mặt nhanh chóng trở nên cảnh giác, theo bản năng giảm tốc độ.
Chờ trông thấy nụ cười giễu cợt trên mặt Trần Trầm thì Yêu Hoàng mới nhận ra mình bị lừa, lập tức thẹn quá hóa giận, cắn răng tăng tốc độ nhanh hơn trước.
Mắt thấy đến chốn không người, Trần Trầm bỗng ngoái đầu lại, đáy mắt lóe tia sáng, Ngưng Thần Châu đột nhiên bắn ra một công kích thần thức.
Yêu Hoàng kia không ngờ một tu sĩ Nguyên Anh mà có thể phát ra thần thức công kích, trong một chốc cảm giác não đau nhói, hét lớn ôm đầu mình.
Thấy Yêu Hoàng như thế, mắt Trần Trầm sáng ngời, Vạn Hóa Thần Phong ra khỏi vỏ, quay đầu chém về phía cường giả Nguyên Thần kia.
Nhưng Nguyên Thần cảnh vẫn là Nguyên Thần cảnh, dù cho thức hải đột nhiên bị công kích, trong khoảnh khắc nguy hiểm này cũng có thể phản xạ nhanh chóng né sang một bên.
- Ngươi tìm cái chết!
Lấy lại tinh thần, Yêu Hoàng đầu sư tử thẹn quá hóa giận, trong lòng càng nghĩ mà sợ không thôi.
Nếu vừa rồi gã phản ứng chậm một chút, e rằng thân thể đã bị tu sĩ Nguyên Anh không biết từ đâu chui ra này tổn thương, nếu đồn ra ngoài thì gã sẽ thành trò cười của cả tộc.
Yêu Hoàng không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng một trảo chộp về phía Trần Trầm, dao động khủng bố thuộc về Nguyên Thần cảnh nháy mắt đè ép hắn, gã chỉ muốn nhanh chóng một bàn tay đập chết Nguyên Anh này.
Bùm!
Trần Trầm cố hết sức ngăn cản nhưng vẫn bị đánh ra xa nghìn thước, kẹt trong lòng đất.
- Hình như . . . không mạnh như trong tưởng tượng?
Trần Trầm lao ra khỏi hố, trên người bị vết trầy nhỏ, không ngừng khép lại.
Với mức độ công kích cỡ này thì Trần Trầm không cần dùng thiên tài địa bảo, chỉ bằng thể chất cộng thêm linh khí hộ thể là có thể cứng rắn chống đỡ.
Xem ra đoạn thời gian trước đột phá một chút vẫn có lợi.
- Nguyên Thần cảnh cũng chỉ có thế.
Trần Trầm nháy mắt tinh thần tỉnh táo, không đợi Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh đuổi theo đến gần, hắn chủ động nghênh đón.
Ở trong lòng hắn, chỉ cần đối thủ không thể một kích bị thương nặng hắn thì cuối cùng đều sẽ bị hắn làm mệt chết.
Thấy Trần Trầm định đánh trả, Yêu Hoàng càng tức giận hơn, vỗ một chưởng xuống. Trần Trầm bắn ra Diệt Thế Thần Lôi đánh vào bàn tay của Yêu Hoàng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tay của Yêu Hoàng Nguyên Thần bị nổ một cái lỗ to, cùng lúc đó, trong thiên địa xuất hiện một thanh kiếm lớn chém từ trên đầu gã xuống.
. . .
Bên này đang kịch chiến.
Bên doanh địa nhân tộc không còn một mống người, Trương Kỵ mang đám tu sĩ rút về phía sau trên trăm dặm.
Trận hình tán loạn, nói khó nghe một chút là cả đám chạy tứ tán.
Thần Băng Yêu Hoàng dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể một lần đuổi theo một hướng.
Thần Băng Yêu Hoàng tùy tay đánh chết mấy tên tu sĩ nhân tộc, thật tự nhiên nhìn về hướng Trương Kỵ.
Ở bên cạnh Trương Kỵ còn có nhiều tu sĩ nhân tộc khác, giờ phút này tất cả mặt xanh mét.
- Trương đạo hữu, Thất Sát Ma Quân đại nhân đâu? Tại sao mãi mà không thấy đại nhân ra?
Trương Kỵ giữ im lặng, mấy tu sĩ thấy thế đều rất tức giận, sửa luôn xưng hô.
- Tiểu tử, Thất Sát Ma Quân đại nhân còn không chịu ra thì chiến trường Tề Vệ sẽ tan tác! Đến lúc đó ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?
Trương Kỵ nghe vậy mặt đỏ rần, cuối cùng bỏ lại mấy tu sĩ này, bay về phương xa.
Đám tu sĩ kia tức hộc máu, không rảnh quản tiểu tử này, bọn họ bay đi hướng khác.
Tiểu tử này muốn chết thì kệ, dù sao là người câm.
. . .
------------------------------------
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật
Bạn cần đăng nhập để bình luận