Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 308: Tà đạo vô tình (2)

Chương 308: Tà đạo vô tình (2)Chương 308: Tà đạo vô tình (2)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Gã đã hiểu, hiểu rõ rồi, tất cả đều là đường ca này bày ra, uổng gã cho đến nay vẫn ủng hộ đường ca, không ngờ đường ca đâm dao sau lưng gã.
Tứ hoàng tử nét mặt dữ tợn vô cùng, chỉ hướng Trần Trầm:
- Bạch Phàm, nếu ngươi cùng ta giết Trần Trầm ngay tại đây thì từ nay về sau, ta xem ngươi là huynh đệ ruột!
Bạch Phàm cúi đầu không nói một lời, lúc trước gã làm mất tài liệu Luyện Đan Nam Cương, vì không tạo thành ảnh hưởng xấu cho đường ca mà gã không tiếc nhận nhiệm vụ của Thiên Tà, ám sát Trần Trầm. Cuối cùng bị Trần Trầm bắt nhược điểm, hiện giờ hoàn toàn mất đi tự do.
Ngọn nguồn hại gã lại là . . . đường ca.
- Ha ha! Hoàng thất vô tình thân, phụ thân thật sự không lừa ta! Tứ hoàng tử, mấy năm nay Đại Kinh thường xuyên có thành trì bị tàn sát sạch, mãi không tra ra bất cứ manh mối, hiện giờ xem ra cũng là do ngươi làm ra đúng không?
Đối diện chất vấn của Bạch Phàm, tứ hoàng tử trầm mặc, một lát sau mới tàn nhẫn nói:
- Nếu ngươi muốn chết thì đừng trách ta vô tình.
Nói xong, vô tận khói đen bao phủ khu vực này, trên bầu trời bỗng nhiên hình thành một đầu ma khổng lồ táp Trần Trầm và Bạch Phàm.
Nhìn đầu ma trên bầu trời, Trần Trầm óc lóe tia sáng sử dụng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết.
Một lực cắn nuốt cực mạnh bỗng nhiên xuất hiện trong bàn tay Trần Trầm, đầu ma chớp mắt bị hắn nuốt sạch, chỉ còn lại từng đợt lực lượng thần thức tinh thuần dung hợp vào thức hải của hắn.
Trần Trầm thở dài rút tay về:
- Đầu ma kia ngang ngửa ba, bốn Nguyên Thần hậu kỳ, cũng không biết đã tàn sát bao nhiêu sinh linh mới luyện thành.
Tứ hoàng tử hộc máu tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Đầu ma đó là gã khổ luyện mấy chục năm mới có thành quả, thực lực có thể so với Nguyên Thần hậu kỳ, cũng là chỗ dựa lớn nhất của gã.
Không ngờ Trần Trầm chỉ giơ tay lên đã nuốt trọn đầu ma.
Đây là công pháp gì?
Nghĩ đến đây, lòng tứ hoàng tử rạo rực, cả người đều trở nên có chút điên cuồng, lập tức quỳ trong không trung:
- Trần Trầm, ta nguyện ý bái ngươi làm sư, ngày sau hầu hạ ngươi, không dám cãi lời, chỉ cầu ngươi truyền công pháp đó cho ta!
Trần Trầm lắc đầu, quay lưng đi:
- Đồ điên.
Tứ hoàng tử đã thành kẻ điên chỉ biết theo đuổi thực lực, không có điểm giới hạn, loại người này nếu không chế, để lại trên đời sẽ là tai họa.
Trần Trầm vừa xoay người, Viên Kình Thiên hiện hình trong hư không, ngoài ra có mười hai ám vệ theo sau lưng gã.
- Phối hợp Bạch Phàm diệt tứ hoàng tử Đại Kinh.
Viên Kình Thiên lên tiếng:
- Rõ thưa sư huynh!
Mười hai ám vệ đã bao vây tứ hoàng tử vào giữa.
Trần Trầm không tiếp tục xem mà đưa mắt nhìn phương hướng cứ điểm Thiên Tà, thì thào:
- Thật ra trong đám người kia không có ai có thể giết được ta.
Một lát sau, Trần Trầm dùng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết tịnh hóa tứ hoàng tử Đại Kinh, cấp độ thần thức lại tăng lên một chút, đã mơ hồ đạt đến bình cảnh, nếu thăng cấp sẽ là trình độ Luyện Hư.
Nghe đồn thần thức của cường giả Luyện Hư có thể điều tra trong phạm vi nghìn dặm, mạnh hơn Nguyên Thần cảnh giới gấp mấy chục lần, cũng không biết là thật hay giả.
Dù sao Trần Trầm kết luận tông chủ của bốn đại tông đều có thể đạt đến cảnh giới giám sát phạm vi nghìn dặm.
. . .
Trần Trầm quay về Trấn Yêu Thành Tây Cương, Diệt Nhân Sơn đã lùi về nghìn dặm.
Lực lượng trong Trấn Yêu Thành hiện giờ hơn xa yêu tộc trong Diệt Nhân Sơn, nên Diệt Nhân Sơn buộc phải rút lui.
Trong Trấn Yêu Thành, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông thấy Trần Trầm trở về, sắc mặt có chút phức tạp.
Bị nàng nhìn chằm chằm làm Trần Trầm cảm thấy áp lực tâm lý lớn, sư phụ mẹ vợ này định nói cái gì? Mắc gì làm bộ dạng muốn nói lại thôi? Hay là muốn hố hắn?
Thật lâu sau, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông mở miệng nói:
- Trần Trầm . . .
Trần Trầm cung kính hỏi:
- Sư phụ có gì sai bảo?
Tuy Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông so với Tích Sương thì nhân phẩm thua chị kém em, nhưng đặt trong toàn bộ nhân tộc cũng xem như không quá tệ. Bởi vậy trong lòng Trần Trầm có chút tôn trọng ‘sư phụ’ này, dù là vì nể mặt Tích Sương thì cũng nên như vậy.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông thấm thía nói:
- Trần Trầm, ngươi thành thật nói cho ta biết, dưới trướng của ngươi có bao nhiêu cường giả Nguyên Thần?
Trần Trầm nghe vậy nhướng mày, sau đó tính nhẩm.
Vô Phong Sơn có sư phụ ruột Tiêu Vô Ưu của hắn và hai phân môn chủ của Ma Môn.
Ngoài ra có người công cụ Bạch Phàm và sáu ám vệ.
Cộng thêm hắn thì được mười người.
Đây là chưa bao gồm Thanh Lâm, Chu Nhân Long và sáu ám vệ khác sắp lên Nguyên Thần.
Nếu tính chính xác thì không lâu sau dưới trướng của hắn có gần hai mươi cường giả Nguyên Thần.
Đáp án này làm Trần Trầm hết hồn.
Hai mươi Nguyên Thần cảnh.
Đưa mắt nhìn nguyên nhân tộc tuyệt đối là bá chủ một phương.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm ho khan trả lời:
- Khụ khụ, không giấu gì sư phụ, ta hiện tại có bảy, tám tu sĩ Nguyên Thần cảnh dưới tay.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông nghe vậy thở dài một hơi, ánh mắt càng phức tạp:
- Không chỉ có bảy, tám tu sĩ Nguyên Thần cảnh, còn có nhiều tu sĩ Nguyên Anh. Trần Trầm, lực lượng dưới trướng của ngươi đã không thua một tòa thành hơi yếu.
Trần Trầm ngẩn ra, ánh mắt trở nên cảnh giác:
- Sư phụ nói vậy là sao?
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông gọn gàng dứt khoát nói:
- Trần Trầm, cấp trên muốn cho ngươi một mình trấn thủ một thành.
Trần Trầm thay đổi sắc mặt, giật mình kêu lên:
- Ta có tài đức gì mà kêu ta trấn thủ một thành? Tuy dưới trướng của ta thực lực không yếu, nhưng không có cao thủ tuyệt thế giống như sư phụ!
Nghe bốn chữ cao thủ tuyệt thế thì Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông mỉm cười, có chút tự đắc.
- Không có việc gì, thật ra không phải mỗi tòa thành trì đều có cường giả Nguyên Thần đỉnh. Toàn bộ Tây Cương có hai mươi tòa thành giống Trấn Yêu Thành, nhưng chỉ có một nửa là có cường giả Nguyên Thần đỉnh, thực lực thành trì không bằng lực lượng trong tay của ngươi.
Trần Trầm vẻ mặt không muốn, tâm lý lại vui như hoa nở.
Chỉ cần cho hắn mang đi Hạ Tích Sương, hắn ước gì một người chiếm một thành, đến lúc đó hắn trốn ở trong thành mở rộng cung ứng tài nguyên, lập tức dạy ra vô số cao thủ ngay.
Trong thành này rồng rắn hỗn tạp, hắn lấy thứ tốt ra cho thuộc hạ của mình dùng riêng khó tránh khỏi nhiễu loạn lòng người.
Trần Trầm gian nan nói, vẻ mặt đều là non nớt gà con:
- Sư phụ, ta còn trẻ tuổi, chưa biết mùi đời, nếu không có người ở bên cạnh giám sát ta thì ta khó gánh nổi trách nhiệm lớn.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông trừng hắn một cái, thản nhiên nói:
- Ta sẽ kêu sư đệ . . .
Trần Trầm rối rít xua tay, vẻ mặt không dám nhận vinh hạnh:
- Sư phụ, tuyệt đối không thể! Lão nhân gia là tu vi Nguyên Thần trung kỳ, sắp bước vào hậu kỳ, là trụ cột của Trấn Yêu Thành, ta nào dám mang đi lão nhân gia? Đến lúc đó Trấn Yêu Thành khó khăn lấy được thành quả bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ta không gánh trách nhiệm nổi!
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông hít sâu một hơi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Trầm.
Trần Trầm ngước đầu nhìn nóc lều trại, dường như tự lẩm bẩm một mình:
- Sư phụ, ta cảm thấy Tích Sương không tệ, tính tình của nàng trầm ổn, người thì thông minh, hơn nữa chỉ có tu vi Nguyên Anh, cho dù rời đi cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn với Trấn Yêu Thành . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận