Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 43: Đến Ký Châu

Chương 43: Đến Ký ChâuChương 43: Đến Ký Châu
         Đưa mắt nhìn đoàn xe rời khỏi thành, Trần Trầm lề mề đi ăn điểm tâm, sau đó mới mang mọi người đi đến bãi đỗ xe.
Lúc này trong bãi trống trơn, chỉ có ba cỗ xe ngựa nằm lẻ loi trong góc, thủ vệ vô cùng chu đáo cho ngựa ăn, thoạt nhìn cực kỳ cần mẫn.
- Đúng, chính là như vậy, nên thưởng! - Xa xa, Trần Trầm lên tiếng tán dương.
Trương Kỵ bên cạnh ngượng ngùng nhắc:
- Đại ca à, chúng ta đã tiêu hết 1 vạn lượng ở Xuân Phong lâu rồi, không còn như trước.
- Là vậy à? - Trần Trầm có hơi khựng lại một chút, bất quá, chỉ một lát sau, hắn khoát tay, nói. - Tiêu thì tiêu thôi, tiền vốn là thứ vướng víu đối với người tu hành chúng ta.
Nói xong câu đó, Trần Trầm bước lên xe ngựa, lục lọi lấy ra một thứ giống như gừng, ném cho thủ vệ.
- Nhìn sắc mặt người giống như bị thận hư, Tây Vực Hỏa Long Khương này xem như tặng ngươi.
- Ta đã tốn không ít tinh lực mới lấy được thứ này, nhưng đáng tiếc là không có tác dụng với nam tử tràn đầy cương dương chi khí như ta.
Trần Trầm bịa ra một cái tên, thủ vệ kia đương nhiên là thiên ân vạn tạ.
Trên thực tế, hắn quả thực có chút thận hư, ở phương diện kia cũng có hơi lực bất tòng tâm, hôm nay bỗng nhiên nhận được ban thưởng của vị quý công tử này, hắn còn vui hơn so với nhận được tiền ấy chứ.
...
Nửa giờ sau, ba cỗ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Lam Phong thành, không đi quan đạo rộng lớn mà lựa chọn một con đường nhỏ.
Con đường nhỏ này đi qua không ít rừng sâu núi thẳm, vốn là thiên hạ của đạo tặc, người bình thường căn bản không dám đi lối này.
Nhưng mấy người Trần Trầm lại chẳng chút để tâm.
Trên đường đi, Trần Trầm thỉnh thoảng xuống ngựa, nhặt được không ít thứ hay ho.
“Hà thủ ô ngàn năm +1”
“Yêu linh quả +10”
“Khoáng thạch ẩn chứa linh thiết +1”
...
Bọn người Trương Kỵ vốn đã quen với chuyện này, chỉ có Hồ Tiên Nhi là càng nhìn càng khiếp sợ, tiểu tử này là cẩu tinh à?
Hay là Tầm Bảo điêu trong truyền thuyết hóa hình?
- Tiểu tử, nếu như cao thủ tu tiên biết được ngươi có loại thiên phú này, chỉ sợ sẽ bị bắt đi làm Tầm Bảo đồng tử.
Hồ Tiên Nhi thèm thuồng nhìn Yêu Linh quả Trần Trầm đang cầm trên tay, nhịn không được nói.
Trần Trầm bóp nát Yêu Linh quả trong tay, vừa tưới lên tiểu bìm biếc, vừa nói:
- Không phải ta có ngươi à?
Hồ Tiên Nhi khó hiểu nhìn hắn, thầm nghĩ chuyện này liên quan gì đến ta.
- Đến lúc đó ta bảo là do mũi ngươi thính, sau đó quẳng ngươi ra ngoài chẳng phải là xong việc sao, bất kể thế nào, so với ta, ngươi vẫn giống cẩu tinh hơn, không đúng sao?
- Nếu người ta không tin, ta liền nói ngươi phải nhận chủ, sau đó thao luyện một thời gian ngắn mới được, ngươi xem, có bao nhiêu hợp tình hợp lý.
Hồ Tiên Nhi:
- ???
Tên tiểu tử này thật sự muốn bóc lột nàng đến tận xương sao?
CMN, cái này có giống người nói không hả?
- Hệ thống, phạm vi 20m có thứ đồ xa xỉ gì?
“Dưới mặt đất, sâu 19m có một khối kim quáng thạch.”
- Ta không thèm đào vàng.
...
Bởi vì là rừng núi cho nên Trần Trầm thu hoạch vô cùng phong phú, đến đêm là ba cỗ xe ngựa đã chất đầy.
Bất đắc dĩ, Trần Trầm đành phải xuất ra vài thứ giá trị thấp làm thành món ăn tối.
Mấy món… này tuy ăn không ngon miệng nhưng tác dụng lại vô cùng cường đại, thế nên mấy người sau khi ăn hết coi như được bổ sung thể lực toàn bộ, căn bản không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Vì vậy đoàn người đành phải đi suốt đêm.
...
Đẩu chuyển tinh di, mấy ngày trôi qua, một tòa thành khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tường thành cao độ 50 mét, dài gần ngàn mét, liếc mắt không thấy điểm cuối, đại thành như vậy nếu như không xuất động Tiên Nhân sợ là khó có thể kiến tạo được.
- Đây là Ký Châu, bên trong khẳng định có không ít cao thủ tu tiên, ta vẫn nên giấu ngươi đi mới tốt.
Trần Trầm vừa nói vừa gói chặt Hồ Tiên Nhi, sau đó ném vào trong xe ngựa.
Hồ Tiên Nhi coi như đã quen với cảnh sống này, không chỉ không rên một tiếng, thậm chỉ còn thập phần phối hợp.
Một lát sau, ba cỗ xe ngựa chậm chạp tiến đến cổng thành.
Ký Châu là một châu phủ, mức độ phồn hoa dĩ nhiên hơn xa Lam Phong thành, hơn nữa hôm nay là ngày 31 tháng 7, ngày mai là đến thời gian Thiên Vân tông tuyển chọn để tử, cho nên trong thành toàn người là người.
Cẩn thận lắng nghe, mọi người đều không ngoại lệ, ai cũng bàn luận chuyện Thiên Vân tông thu đồ đệ.
Với tư cách là Ký Châu trấn châu tông môn, hình tượng của Thiên Vân tông cực kỳ to lớn, cái đó không cần phải bàn cãi.
Lần này, Trần Trầm không tiếp tục lựa chọn tửu lâu đắt tiền nhất Ký Châu, mà tùy tiện tìm một gian nhà trọ, sau khi an bài ổn thỏa, hắn cùng Trương Kỵ liền tìm đến chỗ đông người nhất, ngồi hóng chuyện.
Tuy Trương Kỵ đã nhận được tín vật của Thiên Vân tông, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về điều kiện tuyển chọn đệ tử ngày mai.
Cho nên hai người chỉ có thể tìm nơi náo nhiệt để nghe ngóng tin tức.
- Năm nay người bên ngoài đến Ký Châu dường như nhiều hơn so với lúc trước!
Mấy người ngồi bàn bên căn vừa hay đang thảo luận chuyện này.
- Cũng không phải, chủ yếu là do năm trước có hai tiểu tiên môn ở Ký Châu bị diệt, lựa chọn của mọi người ít đi, theo lý thuyết thì đáng ra phải nhiều hơn… Bất quá năm nay có vẻ như không ít người chết trên đường.
- Nói vậy cũng đúng, mấy hôm trước, đoàn người Mộ Dung Vân Lan gặp phải mai phục, nếu như không phải tu tiên giả đi theo liều chết bảo hộ, đoán chừng bọn họ đã không đến được Ký Châu.
Nghe xong, nội tâm Trần Trầm khẽ động.
Xem ra Mộ Dung Vân Lan kia quả nhiên bị tập kích, bất quá hữu kinh vô hiểm, cuối cùng vẫn đến được Ký Châu.
Nhưng nếu tu tiên giả đã phải liều mạng, vậy đoàn xe khổng lồ theo sao… Thì sao?
- Nghe nói thời điểm đến Ký Châu, đoàn quý công tử, tiểu thư theo sau Mộ Dung Vân Lam người thì bị giết chết, người thì bị thương, tư chất tốt một chút thì bị người Ma môn bắt đi luôn.
- Cho nên mới nói hồng nhan họa thủy không phải sao? Nếu bọn họ không đi theo Mộ Dung Vân Lan… Nói không chừng sẽ không gặp phải chuyện không may.
Nghe đến đó, Trần Trầm bất động thanh sắc.
Nịnh rồi nịnh, bợ đỡ rồi bợ đỡ, cuối cùng vẫn tay trắng, nghe sao mà đáng buồn!?
- Mấy vị huynh đài, xin hỏi ngày mai Thiên Vân tông sẽ tuyển chọn đệ tử thế nào?
Trương Kỵ không muốn nghe tin tức về Mộ Dung Vân Lan, vấn đề hắn quan tâm hơn hết thảy chính là Thiên Vân tông chiêu mộ đệ tử thế nào.
Nói gì đi nữa thì hắn đã có tín vật Thiên Vân tông, có thể trực tiếp nhập tông, thế nhưng Trần Trầm lại không có. Tuy hắn tin tưởng với tư chất của Trần Trầm, muốn tiến vào Thiên Vân tông tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng nói thì nói vậy, trong lòng vẫn có chút không yên.
- À, đến lúc đó sẽ có trưởng lão Thiên Vân tông tự mình kiểm tra tư chất tu tiên của các ngươi, nếu phù hợp với yêu cầu sẽ trực tiếp nhận các ngươi làm đệ tử.
- Còn nếu như tư chất không phù hợp thì… Có thể sẽ để cử ngươi cho các tiểu tông môn phụ thuộc.
- Nếu hoàn toàn không có tư chất… Vậy thì đành nói tạm biệt thôi!
Nghe xong, Trương Kỵ thở ra một hơi, quy tắc vô cùng đơn giản, rõ ràng, chỉ cần trưởng lão Thiên Vân tông không hồ đồ, thì chắc chắn có thể nhìn ra thiên phú kinh người của đại ca.
Về phần kinh người ở đâu, Trương Kỵ cũng không nắm rõ, dù sao biết chắc kinh người là được.
- Đại ca, ngày mai sợ là ngươi sẽ danh dương Ký Châu.
Nghĩ đến đây, Trương Kỵ chờ mong nhìn về phía Trần Trầm, cái thần sắc kia… So với chính hắn dương danh còn muốn vui vẻ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận