Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 284: Nói cho các ngươi biết một bí mật

Chương 284: Nói cho các ngươi biết một bí mậtChương 284: Nói cho các ngươi biết một bí mật
         - Đại nhân, Triệu Huy sẽ không hại ta, đi! Chúng ta đi ngay bây giờ, trở về tìm hắn, chắc chắn hắn sẽ nói ra hết thảy!
Nam Bình Hải ngẫm nghĩ, đột nhiên kích động kéo thanh niên bay lên trời.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nhưng vào lúc này, mặt biển xung quanh bỗng bắn lên mấy chục bọt sóng.
Ngay sau đó, ba mươi mấy người áo đen chui ra từ Vô Tận Hải, hình thành kết giới hoàn toàn phong tỏa đồi núi nhỏ.
Nam Bình Hải thay đổi sắc mặt nói:
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Nhìn vóc dáng của hơn ba mươi người này, tuy rằng tất cả đều mang mặt nạ, xem không rõ mặt mũi, nhưng không giấu giếm hơi thở, trong đó có mười vị cường giả Nguyên Thần cảnh.
Người dẫn đầu là Nguyên Thần đỉnh, chỉ hơi thả ra uy áp đã mạnh hơn Nam Bình Hải gấp mười lần.
Trong phạm vi Vô Tận Hải Vực không thể nào có cường giả như vậy.
Tại sao có thế lực mạnh mẽ như thế?
Trong phút chốc Nam Bình Hải cảm giác tam quan bị đảo điên, ba mươi mấy người áo đen diệt thương minh đều là dễ như trở bàn tay, cớ gì cực khổ tính kế?
Người áo đen dẫn đầu nhìn về hướng Trần Trầm, khi thấy cách ăn mặc của đệ tử Ngọc Đỉnh Đan Tông thì mắt y sáng rực nói:
- Nam minh chủ, chúng ta theo lời mời của ngươi đến đây, người muốn giết là tiểu tử này sao?
Nghe người áo đen nói, Nam Bình Hải tức hộc máu, giận dữ quát:
- Ngươi có ý gì? Ta không quen ngươi!
Nam Bình Hải nói xong nhìn sang Trần Trầm:
- Không phải Đại nhân! Tin tưởng . . .
Nhưng Nam Bình Hải chưa nói xong thì cường giả Nguyên Thần đỉnh bỗng vỗ chưởng đẩy gã và thanh niên ra kết giới.
Đến đây thì chỉ còn lại ba người Trần Trầm, Viên Kình Thiên, Tiêu Vân bị nhốt trong kết giới.
Viên Kình Thiên tức điên, nhỏ giọng mắng:
- Sư huynh, ta biết ngay Nam Bình Hải không phải thứ tốt mà! Không ngờ cùng người ngoài tính kế chúng ta!
Tiêu Vân ở bên cạnh vẻ mặt chua xót nói:
- Chủ thượng . . . Không ngờ lần đầu tiên cùng ngươi đi ra đã phải chết tại đây.
Trần Trầm mặc kệ hai người kia, nhìn cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh ở trên trời:
- Các ngươi muốn giết ta, giá họa cho thương minh, sau đó mượn lực lượng của Ngọc Đỉnh Đan Tông diệt thương minh?
Giờ này khắc này, hắn đã hoàn toàn nghĩ thông.
Triệu Huy quả thực không đến mức trực tiếp hố chết Nam Bình Hải, nhưng sẽ đẩy hắn xuống hố.
Chỉ giết một tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông bình thường, cướp hàng nghìn đan dược thì căn bản sẽ không dẫn đến lửa giận quá lớn từ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Nhưng đệ tử thiên tài như mình tiến đến điều tra, lại bị giết, dù Ngọc Đỉnh Đan Tông là Bồ Tát đất cũng sẽ không nhịn được.
Trần Trầm có thể tưởng tượng sau khi mình chết sẽ có tin tức như thế truyền về chỗ Ngọc Quỳnh.
Tám chín phần mười sẽ nói rằng sau khi mình điều tra ra người của thương minh có vấn đề thì bị Nam Bình Hải mang đi, sau đó không còn về nữa.
Đến lúc đó Nam Bình Hải rất khó biện giải, thêm vào gã và Triệu Huy thân thiết, vô luận như thế nào, thương minh phải đội mũ tội này.
Tính kế từng lớp, có thể nói là kín không kẽ hở.
Trần Trầm tò mò, người sau lưng rốt cuộc là ai? Chẳng những có trí tuệ còn có nhiều thuộc hạ đắc lực.
Bị Trần Trầm chọc thủng, người áo đen cầm đầu mắt bắn ra sát ý kinh người:
- Không ngờ Ngọc Đỉnh Đan Tông phái ra đệ tử thông tuệ như vậy, đáng tiếc, dù thông minh cao tới đâu thì sao? Có một số việc đã định sẵn ngươi không nói ra được.
Trần Trầm nghe gã nói như thế cũng không giận, quét mắt qua đám người áo đen, nói tiếp:
- Đa số các ngươi không phải tu sĩ Vô Tận Hải đúng không? Chắc Vô Tận Hải chỉ là chỗ để các ngươi hốt tiền. Thế lực hắc ám mạnh mẽ như các ngươi lẽ ra diệt thương minh dễ như trở bàn tay mới đúng, tại sao cứ muốn mượn tay Ngọc Đỉnh Đan Tông?
Đặt ra thắc mắc này nhưng Trần Trầm không đợi người kia mở miệng đã tự trả lời:
- Ta biết rồi, các ngươi kiêng kỵ người đứng sau lưng Nam Bình Hải khống chế hải yêu, đúng chứ? Cho nên muốn nhờ cậy lực lượng khổng lồ của Ngọc Đỉnh Đan Tông, một trong bốn đại tông môn nhân tộc dụ người đó ra hoặc là trực tiếp đi đối phó người kia.
Người áo đen cầm đầu nghe vậy vỗ tay bốp bốp:
- Lợi hại! Thật là lợi hại! Nói thật, ta có chút không nhẫn tâm giết ngươi, nhân tài giống như ngươi nếu chịu đầu vào chúng ta thì ngày sau có địa vị trong tổ chức chắc chắn cao hơn ta!
Trần Trầm lắc đầu, thở dài thườn thượt:
- Các ngươi cần gì làm rầm rộ như vậy? Nói cho các ngươi biết một bí mật . . .
Nói tới đây, Trần Trầm tạm dừng giây lát, tiếp theo mỉm cười nói:
- Thật ra ta là người đứng sau lưng Nam Bình Hải.
Nghe Trần Trầm thổ lộ tin tức rất vớ vẩn, cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh cầm đầu hơi ngẩn ra, một lát sau đột nhiên ngửa đầu cười to.
- Ha ha, ý của ngươi là thương minh là Ngọc Đỉnh Đan Tông các ngươi âm thầm nâng đỡ? Ta hiểu ngươi muốn sống, nhưng biên tạo ra lời nói dối như vậy thực sự buồn cười, nếu đúng như vậy thì tại sao thương minh còn phái người ép giá đan dược của Ngọc Đỉnh Đan Tông?
Trần Trầm bị nói đỏ mặt.
Người này biết cái gì, thế này gọi là huynh đệ ruột nhưng tính sổ rõ ràng.
Hơn nữa Ngọc Đỉnh Đan Tông hiện nay không thuộc về hắn, tại sao có thể bớt đan dược mà không làm chứ?
Linh thạch không phải gió thổi tới, huống chi hắn hiện tại không thể tùy tiện nhặt bảo bối.
Trần Trầm nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, đứng sau lưng thương minh là cá nhân ta, không liên quan gì tới Ngọc Đỉnh Đan Tông!
Viên Kình Thiên nghe vậy không quá bất ngờ, sư huynh luôn đối xử bình đẳng, không gò bó việc tục.
Tiêu Vân ngạc nhiên nhìn Trần Trầm.
Chủ thượng là đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông nhưng kiếm lời linh thạch từ Ngọc Đỉnh Đan Tông, tựa hồ làm vậy có chút không nhân hậu.
Thần thức của Trần Trầm sớm chú ý nét mặt của Tiêu Vân, lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng:
- Ngươi biết cái gì! Thế này gọi là tôn trọng thị trường! Nhìn kỹ, học hỏi vào! Ta mang ngươi đi ra là để ngươi học tập, thấy từng trải!
Người áo đen ở trên trời nghe không nổi nữa, mạnh vung tay lên ra ý mọi người ra tay.
Mười tu sĩ Nguyên Thần cảnh, hơn hai mươi Nguyên Anh cộng thêm gã là Nguyên Thần đỉnh, trên đời này chỉ cần không gặp cường giả Luyện Hư thì cơ hồ tương đương vô địch!
Nhưng khoảnh khắc gã vung tay lên.
Phương xa đột nhiên truyền đến tiếng ca du dương, âm thanh réo rắt thê lương, nhưng đám người áo đen nghe xong thì đôi mắt lộ ra ngoài lóe tia sáng giật mình.
Người áo đen cầm đầu hét to:
- Nhanh chóng giết hắn!
Gã vỗ một chưởng xuống Trần Trầm đứng ở phía dưới.
Luồng gió biển thổi qua, trong thiên địa bỗng nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng.
Ầm ầm!
Ngay sau đó vang tiếng nổ điếc tai truyền đến từ Vô Tận Hải.
Bùm!
Công kích của người áo đen cầm đầu dường như đánh vào thứ gì, phát ra tiếng nổ.
Đợi trong thiên địa khôi phục bình tĩnh, hơn ba mươi người áo đen mới phát hiện, không biết khi nào, một cái kìm to lớn bao trùm trên đầu những người đứng dưới đất.
Công kích của thủ lĩnh đánh vào cái kìm kia không để lại vết trầy.
Người áo đen cầm đầu giọng khàn khàn, hốc mắt đã đỏ rực:
- Đại hải yêu Luyện Hư!
Không ngờ đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông này thật sự là người điều khiển hải yêu.
Sao có thể như vậy!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận