Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 185: Tất Thảy Đều Để Ta Thay Ngươi Ngăn Lại

Chương 185: Tất Thảy Đều Để Ta Thay Ngươi Ngăn LạiChương 185: Tất Thảy Đều Để Ta Thay Ngươi Ngăn Lại
         Trước Thiên Vân Tông, phong vân biến huyễn.
Ẩn trong tầng mây lả lướt có không biết bao nhiều Yêu Tộc cường đại.
Chỉ nhìn đến diện mạo kỳ quái ngẫu nhiên hiển lộ kia, liền biến đám… Yêu Tộc này phần lớn có xuất thân bất phàm.
- Hạ Tích Sương, ngươi chém giết cường giả Nguyên Thần Yêu Tộc ta, việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, ta chính là Hám Thiên Cuồng Hùng nhất tộc Hám TRọng, hôm nay nếu ngươi có thể đánh bại ta, Hám Thiên Cuồng Hùng nhất tộc sẽ lập tức rút lui khỏi nơi này.
Trước sơn môn, một đầu cự hán khủng bố cao gần ba mét trầm giọng nói.
Tuy hắn đã cố sức giảm thấp âm thanh, nhưng âm lượng kia vẫn chấn động thiên không.
Nhìn Hám Thiên Cuồng Hùng, lại nhìn những Yêu Tộc đang rục rịch trên bầu trời, Hạ Tích Sương chậm rãi bước ra khỏi Thiên Vân Tông đại trận.
Lúc này, sắc mặt nàng có hơi trắng, hiển nhiên còn trọng thương chưa lành.
Bất quá sau lưng nàng lại có thêm một thanh kiếm, tuy rằng thanh kiếm này không phải Phá Hiểu, nhưng cũng không có quá nhiều giới hạn.
Chứng kiến Hạ Tích Sương không hề cự tuyệt khiêu chiến của mình, Hám Trọng nhếch môi cười lạnh.
Trái lại, nữ nhân này cũng xem là thông minh, hôm nay có nhiều thiên kiêu Yêu tộc tề tụ như vậy, nàng có thể cự tuyệt được hay sao?
Ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếc, trước người Hám Trọng đột nhiên xuất hiện bốn khối đại ấn, phân bổ tứ phương, bên trên đại ấn tràn đầy phù văn, chỉ liếc mắt nhìn đã khiến người có cảm giác cực kỳ nặng nề.
- Trấn!
Một tiếng quát chói tai, đại ấn tứ phương đón gió vọt lên, không bao lâu sau đã hóa thành núi nhỏ núi lớn, hướng về phía đỉnh đầu Hạ Tích Sương đè ép.
Thấy vậy, ánh mắt Hạ Tích Sương ngưng trọng, hít sâu một hơi, trường kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm ý cường đại ngưng tụ, lao ra, bổ về phía đại ấn.

Song phương giao thủ 50 hiệp, Hám Trọng đã rơi vào hạ phong.
Tiên Thiên Kim Linh chi thể dù là trường kiếm trong tay không phải bổn mạng chi bảo cũng có thể phát huy uy lực vượt xa bổn mạng chi bảo của thiên kiêu bình thường.
Hơn nữa, bản thân Hạ Tích Sương có thiên phú dụng kiếm cực cao, mỗi một chiêu đều ẩn chứa kiếm ý cực kỳ sắc bén, Hám Trọng gắng gượng chống đỡ 50 chiêu đã khiến toàn thân tổn thương, máu chảy không ngớt.
- Ta nhận thua!
Không cam lòng phun ra một tiếng, Hám Trọng nhanh chóng lui về sau, trực tiếp lui ra khỏi chiến trường.
Hạ Tích Sương chuẩn bị quay vào Thiên Vân Tông đại trận, lúc này, trong tầng mây đột nhiên có một Yêu Tộc hô lên.
- Chậm đã, ta chính là Nam Cương Thần Giao nhất tộc Giao Dương, kính xin chỉ giáo!
Nghe nói thế, nhân tộc trong đại trận phẫn nộ không thôi, đám… thiên kiêu Yêu Tộc này chính là muốn chơi xa luân chiến đây mà!
- Sư tỷ, chớ để ý đến hắn! - Trong đại trận, Tiểu Hà lo lắng hô.
Hạ Tích Sương liếc nhìn những… yêu ảnh thấp thoáng trên bầu trời, cuối cùng vẫn dừng lại ngoài trận.
Một trận này không chỉ là khí phách chi tranh, mà còn là trận chiến lôi kéo sự chú ý của đại nhân vật hai tộc, hơn nữa còn có đặt cược, món tiền cược kia có liên quan đến gần ngàn vạn tánh mạng của chư hầu quốc rơi vào tay giặc.
Nàng chỉ có thể ứng chiến.
Mà sư phụ, ngài giúp đỡ cũng chỉ có thể là sai người đưa đến một thanh kiếm mà thôi.
Mặc dù như thế, Hạ Tích Sương cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Bản thân sớm vận dụng Phá Hiểu, khiến sư phụ thất vọng bao nhiêu, nàng có thể hiểu được, hiện tại người không trực tiếp quay lưng với mình đã xem như không phụ lòng tình thầy trò nhiều năm như vậy.
...
Kết cuộc của Thần Giao nhất tộc Giao Dương cũng chỉ là chống đỡ được 60 chiêu, sau đó hốt hoảng bại lui.
Năng lực hấp thu linh khí của Tiên Thiên Linh Thể quả thực có thể nói là nghịch thiên, chỉ một cái hô hấp đã có thể hoàn toàn bổ sung linh lực, cho nên trải qua hai trận chiến, Hạ Tích Sương cũng không quá mức mệt mỏi.
Thấy một màn như vậy, trong tầng mây, thần sắc chúng yêu biến ảo liên tục.
Hạ Tích Sương là thiên kiêu danh chấn Nhân tộc, dù không có Phá Hiểu, cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Đang lúc bọn họ còn đang suy tư ai sẽ là người cuối cùng, một gã bạch y nam tử đã tiến đến trước người Hạ Tích Sương.
- Ta chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc Hồ Bạch, ngươi giết tỷ tỷ ta, ta tới đây báo thù.
Nhìn thấy bạch y nam tử, thần sắc Hạ Tích Sương đột nhiên biến đổi, trở nên cảnh giác hơn.
Hồ Bạch này chính là Nguyên Anh đỉnh cao, nghiêm khắc mà nói, hắn không tính trẻ tuổi.
Không ngờ hôm nay lại muốn dùng danh nghĩa báo thù ra tay với nàng.
Không đợi nàng tiếp tục nghĩ, đôi mắt Hồ Bạch bỗng chốc biến thành bích lục sắc, sau lưng xuất hiện năm cái đuôi trắng như tuyết.
Năm cái đuôi này đong đưa có quy luật, Hạ Tích Sương chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt dần dần biến đổi, toàn bộ thế giới đều trở nên hư vô mờ mịt.
- Đạo hữu, hiện tại thế lực mạnh nhất tại Đại Tấn đương nhiên chính là Thiên Vân Tông ta!
- Thánh tử là người tốt, cùng chúng ta đồng cam cộng khổ.
- Ta và ngươi vốn là bằng hữu, lưu “đạo hữu, đạo hữu” quá mức xa cách.
- Tích Sương…
Trong đầu không ngừng xuất hiện bóng dáng Trần Trầm, cùng với cảnh tượng lúc ở tiền tuyến, mỗi ngày, trước khi nghỉ ngơi đều dùng thông tin lệnh bài truyền đi đôi câu.
Đoạn thời gian kia, chẳng biết vì sau, chỉ cần nhận được vài câu phản hồi ngắn gọn, nàng liền có thể tìm thấy an bình sau một ngày giết chóc.
Nghĩ đến đây, nàng kìm lòng không được nhoẻn miệng cười.
Kế đó, một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền vào tận sâu trong đầu nàng.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi, mặt Hạ Tích Sương tái nhợt, cả người đều trở nên uể oải.
Bất quá, ánh mắt của nàng lại càng thêm kiêm định, lãnh ý trong đó tựa như sương tuyết trong ngày đông giá rét, khiến cho Bạch Hồ ở cách đó không xa không khỏi chau mày.
Bất quá chỉ trong chốc lát, nữ nhân này lại có thể thoát khỏi ảo thuật của hắn.
Tuy chỉ một lát đã đả thương nặng ả, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện xuất thủ.
Không chỉ bởi vì ánh mắt kia, càng bởi vì nữ nhân trước mắt là kẻ điên.
Nếu ả không điên, tỷ tỷ của hắn cũng sẽ không chết.
Nếu như lúc này Hạ Tích Sương muốn dốc sức liều mạng cùng hắn, đương nhiên hắn có tự tin diệt được đối phương.
Nhưng chỉ sợ bản thân hắn cũng không dễ chịu chút nào, hắn sắp bước vào Nguyên Thần, nếu vì việc này mà bị ảnh hưởng, đó chính là được không bù mất.
Nghĩ đến đây, Bạch Hồ chậm rãi thối lui.
Tinh thần nữ nhân này bị thương, không thể khôi phục trong thời gian ngắn, phía sau tự có Yêu Tộc khác đến thu thập nàng.
Nhất là mấy tên chính thức lợi hại đến giờ này còn chưa động thủ đâu.
Quả nhiên, hắn vừa lui ra, trên không trung liền xuất hiện một nữ yêu lưng mang hai cánh.
Đầu nữ yêu kia mọc một cái sừng, trong mắt là một vùng tuyết trắng, xuất thân từ Phong Thần Điểu nhất tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Bát Đại Yêu Tộc.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Hạ Tích Sương, nữ yêu cười lạnh:
- Hạ Tích Sương, không ngờ ngươi cũng có hôm nay.
- Phong Ngọc, muốn chiến liền chiến, chớ có nhiều lời!
Hạ Tích Sương đứng thẳng người, dùng kiếm chỉ về phía nữ yêu, ngữ khí lạnh lùng.
Phong Ngọc này chính là thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy trong Yêu Tộc, không phải Hám Trọng cùng Giao Dương có thể so sánh được.
- Ngươi vẫn bướng bỉnh như trước, tốt, rất tốt! Hi vọng ngươi còn có thể như lúc này!
Phong Ngọc cười lạnh một tiếng, bay thẳng về phía chân trời, kế đó, thương khung đột nhiên trở nên âm u.
Lộp độp!
Mưa bắt đầu rơi xuống, ngày càng nặng hạt, bất quá, chỉ trong nháy mắt, trước sơn môn Thiên Vân Tông đã nổi lên cuồng phong bạo vũ.
Trong đại trận, chúng Nhân tộc căn bản không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ có thể nhìn mưa rơi trên đại trận, khiến hào quang đại trận khẽ rung động.
- Phong Vũ Sát Trận!
Trong tầng mây có thiên kiêu Yêu Tộc thì thào nói, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Trong sát trận này, linh khí ngoại giới hoàn toàn bị cắt đứt, cho dù là Tiên Thiên Linh Thể cũng không có ích gì.
Mấu chốt hơn nữa chính là trận mưa này bao hàm bí thuật công kích của Phong Thần Điểu nhất tộc, không chỉ có thể che đậy tầm mắt, càng có thể liên tục tiêu hao linh khí hộ thể của kẻ bị nhốt, cuối cùng triệt để mài chết địch nhân trong trận.
Giờ khắc này, dùng Phong Vũ Sát Trận đối phó với Hạ Tích Sương chính là thủ đoạn tốt nhất.
Chỉ đáng tiếc bọn họ mất công chạy đến đây một chuyến, rất có thể không có cơ hội xuất thủ.
...
Trong Phong Vũ Sát Trận, một đạo bóng mờ xoay quanh phía trên, mỗi khi Hạ Tích Sương sắp ra khỏi trận, bóng mờ kia lập tức phát ra công kích cực mạnh, ép nàng lui về.
Sau khi công kích, bóng mờ lại một lần nữa lẫn trong mưa gió.
Mọi người trong Thiên Vân Tông đại trận chỉ có thể nhìn thấy mưa to như trút nước bao trùm phương viên vài dặm phía trước, thỉnh thoảng có một đạo kiếm khí mãnh liệt bắn ra, chấn động một mảng lớn vũ hoa, thế nhưng không thế bóng dáng Hạ Tích Sương thoát khỏi khốn trận.
Đối mặt với tình cảnh này, bọn họ chỉ có thể lo lắng suông.
Trên bầu trời, đám thiên kiêu Yêu Tộc lạnh lùng nhìn một màn này.
Phong Vũ Sát Trận nào có thể bị phá vỡ như vậy, dù Hạ Tích Sương không bị thương, cũng chưa chắc nàng có thể phá trận, chớ nói chi hiện tại nàng đã một thân trọng thương.
Đừng nhìn kiếm khí kia có bao nhiêu lợi hại, kỳ thật cũng chỉ là vũng vẫy giãy chết mà thôi.

Nửa canh giờ sau.
Trong sát trận, kiếm khí vẫn kích động như trước, nhưng so với lúc nãy đã bắt đầu yếu đi không ít.
Trên bầu trời, vẻ mặt hết thảy thiên kiêu Yêu Tộc đều tràn đầy dị sắc.
Hạ Tích Sương còn có thể chống đỡ lâu như vậy đã vượt xa tưởng tượng của bọn hắn.
Không có linh khí bổ sung vẫn có thể cứng chọi cứng với công kích của Linh Vũ Lâu một thời gian dài, Tiên Thiên Linh Thể quả nhiên rất cao minh!
- Nỏ mạnh hết đà, ngươi vẫn còn kiên trì cái gì?
Trong mưa gió vang lên tiếng hừ lạnh khinh thường của Phong Ngọc, sau đó, mưa to càng trở nên kịch liệt, xa xa nhìn lại, mỗi một giọt mưa đào bao phủ hào quang.
Rầm rầm rầm!
Cho dù là đá sỏi trên mặt đất, bị linh vũ bàng bạc cọ rửa cũng đều thủng lổ chỗ.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, tầng đất trong phương viên vài dặm đều bị khoét xuống nửa mét.
Ở thời khách này, Phong Vũ Sát Trận chính thức trở thành sát trận, mà không phải là khốn trận.
- Sư tỷ!
Phía trong Thiên Vân Tông, Tiểu Hà bi thống hô lên, muốn lao ra ngoài nhưng lại bị mấy đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông gắt gao giữ lại.
Một số khác không ngừng quét mắt nhìn lên không trung, hi vọng cao thủ sư môn có thể đi ra cứu viện.
Thế nhưng lại không có một bóng người, chuyện này khiến bọn họ không khỏi sinh lòng tuyệt vọng.
...
Trong Phong Vũ Sát Trận.
Linh khí hộ thể trên người Hạ Tích Sương đã trở nên ảm đạm vô quang.
Nàng quả thực đã nhịn không nổi nữa, trong Phong Vũ Sát Trận, dù là muốn tìm một cơ hội đồng quy vu tận cùng Phong Ngọc cũng không làm được.
Mỗi một giọt mưa to rơi trên đỉnh đầu đều có thể là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, oanh kích phía trên linh khí hộ thể của nàng.
Phù phù!
Trên mặt Hạ Tích Sương tràn đầy mệt mỏi, cuối cùng phải dùng kiếm chống đỡ, quỳ một gối trên mặt đất.
Giờ phút này, nàng đột nhiên quên đi mưa gió trên đỉnh đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối thông tin lệnh bài, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
- Trần Trầm… E rằng ta phải chết rồi, đừng nghĩ báo thù cho ta…
Nhưng còn chưa nói hết, mưa to phía trên đột nhiên biến mất.
Một bàn tay hữu lực đột nhiên nắm chặt tay nàng, ngay tiếp đó, thông tin lệnh bài cũng bị nắm chặt.
Cảm thụ được độ ấm từ bàn tay kia truyền đến, chẳng hiểu sao Hạ Tích Sương lại cảm thấy an tâm.
Hoang mang ngẩng đầu lên, Phong Vũ Sát Trận vẫn chưa biến mất.
Chỉ là một thân ảnh quen thuộc đứng trước người này, trong tay cầm một cái dù đen, che chở cho nàng.
Vẫn là tươi cười quen thuộc kia, chỉ có điều lúc này ẩn sau nụ cười là đau lòng từ sâu trong lòng.
- Trần Trầm… - Hạ Tích Sương tựa như xa cách một thế hệ, nhẹ giọng nỉ non.
Vừa dứt lời, thân ảnh kia đã dùng một tay ôm nàng vào trong ngực.
Mặc kệ mưa gió rơi tung tóe trên người hắn, phát ra âm thanh kim loại thanh thúy, thế nhưng không một hạt rơi xuống người nàng.
Cảm nhận được độ ấm trong lồng ngực, tình cảm giờ phút này rốt cuộc cũng không khắc chế được, Trần Trầm rơi lệ, thì thào nói:
- Tích Sương…
Từ nay về sau, mưa gió một phương thế giới này, tất thảy đều để ta thay ngươi ngăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận