Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 441: Chấp Niệm Trong Lòng

Chương 441: Chấp Niệm Trong LòngChương 441: Chấp Niệm Trong Lòng
         - Ở... Hồ ngôn loạn ngữ!
Trung niên nữ tu tức giận mắng một câu, nhưng mà ngữ khí lại lập tức mềm rất nhiều, phong vận dư âm trên mặt càng phủ lên một vệt đỏ bừng.
Nhìn vẻ mặt này, chỉ cần là người bình thường đều biết rõ Trần Trầm nói là thật.
Trần Trầm cười ha ha, quả nhiên, trong lòng đại đa số phái nữ đều là có một nam thần, cho dù là loại tu sĩ cấp cao này cũng không ngoại lệ, huống chi là đại bộ phận Kim Thánh tông này đều là nam tu?
Về phần vì sao hắn gặp được đều là nữ tu, đạo lý rất đơn giản, nam tu đều núp ở trong tông môn luyện khí, nữ tu chạy ở ngoài làm nghiệp vụ.
- Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, trong lòng đạo hữu biết rõ, tốt, việc nơi này, ta phải đi.
Trần Trầm thuận miệng nói, tiếp đó quay người rời đi, giờ khắc này, ý muốn lưu lại Kim Thánh tông của hắn cũng không mãnh liệt như vậy, cuối cùng có người chú ý tới hắn.
Tuy có hệ thống, hắn có thể tính tới một chút đồ vật của tu sĩ, nhưng vạn nhất người ta để hắn tính toán tương lai thì làm sao bây giờ? Bây giờ còn có thể nói mò, chờ đến sau này người ta phát hiện không đúng, vậy sẽ lộ tẩy.
- Đạo hữu chờ một chút, vừa mới là ta thất lễ!
Kết quả Trần Trầm mới vừa xoay người, phía sau đã truyền đến tiếng hô có chút lo lắng của trung niên nữ tu kia.
Trần Trầm dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
- Đạo hữu, thực ra trong lòng của ta vẫn có nghi ngờ không giải, khẩn cầu đạo hữu thay ta giải thích nghi hoặc! Việc này là khúc mắc của ta, nếu không phải việc này, có lẽ ta đã sớm bước vào Phân Thần đỉnh phong.
Thái độ của trung niên nữ tu thay đổi một trăm tám mươi độ, ngữ khí đều cũng kính hơn nhiều.
Trần Trầm nghe đến đây vẫn như cũ đi về phía trước, cao nhân thì phải có bức cách của cao nhân, ngươi bảo ta giải thích nghi hoặc cho ngươi, ta sẽ cho ngươi nghi hoặc giải thích, vậy ta tính toán cao nhân gì?
- Đạo hữu, ta nguyện ý ra mười vạn Linh Thạch cực phẩm! Đây là tất cả linh thạch của ta!
Phía sau âm thanh lại vang lên, khóe mắt Trần Trầm hơi co quắp xuống.
Để hỏi một vấn đề đã ra mười vạn Linh Thạch cực phẩm, nương môn bại gia này! Nếu đạo lữ của hắn như vậy, hắn khẳng định phải giáo dục thật tốt!
Tuy lòng đã ngứa ngáy khó nhịn, nhưng Trần Trầm cũng không phải người không thấy qua việc đời.
Mười vạn Linh Thạch cực phẩm thì như thế nào, đã từng kiến thức qua những trân bảo ở Vô Tận Hải, cái gọi là Linh Thạch trong mắt hắn cũng chính là một con số mà thôi.
Nếu thật là thiếu Linh Thạch, hắn dùng hệ thống, rất nhanh sẽ có thể tìm tới không ít, cho nên hắn vẫn không dừng lại.
Phía sau Mạc Mặc và Nhâm Kỳ đều khiếp sợ không thôi, không ngờ tùy tiện mang về một tiền bối lại là xem mười vạn Linh Thạch cực phẩm như cặn bã!
Tuy các nàng cũng ngồi qua truyền tống trận một vạn năm ngàn Linh Thạch cực phẩm... Nhưng cái này dù sao cũng là “Chi phí chung”.
Thuộc về thân gia các nàng thực ra rất ít, có thể kiếm được một vạn Linh Thạch cực phẩm phí dẫn đường, đối với các nàng tới nói đã là thiên đại kinh hỉ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Mặc sinh ra một loại cảm giác không hiểu, để tiền bối này tự mình đến tông môn giúp nàng giải quyết vấn đề, nàng chưa ra một chỗ Linh Thạch, quả thực là kiếm được bầu trời.
Việc này thu hoạch lớn nhất thì ra cũng không phải sau đó năm ngàn Linh Thạch cực phẩm chia năm năm, mà là tiền bối này hỗ trợ!
- Tiền bối!
Thấy Trần Trầm vẫn không có chút ý định dừng lại, trung niên nữ tu kia đột nhiên lắc mình ngăn trước người Trần Trầm, trong mắt tràn đầy thần sắc khẩn cầu, đối với nàng mà nói, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn bỏ qua, đến mức nàng đều theo bản năng gọi lên tiền bối.
Trần Trầm cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng ta nhìn thấu thiên cơ không cần trả giá đắt sao?
Dứt lời, hắn chỉ chỉ tóc trắng phơ:
- Ban đầu ta thiên tư trác tuyệt, hơn hai mươi tuổi tướng mạo đã không tiếp tục biến qua, sau đó đi theo sư tôn tu hành Thiên Đạo, không ngừng hao tổn tuổi thọ, càng bị trời phạt, cuối cùng thành dáng dấp già nua này, tu vi càng là dừng lại chỉ là Phân Thần cảnh!
- Ngươi cho rằng những thứ này, là Linh Thạch có thể mua về sao?
Hơi thở Trần Trầm kinh hãi người, một câu “Chỉ là Phân Thần cảnh” đã dọa trung niên nữ tu kia thất điên bát đảo.
Một người đệ tử dám xưng “Chỉ là Phân Thần cảnh”, sư phụ tiền bối trước mặt này đến cùng là đại năng bực nào? Chẳng lẽ là tồn tại đỉnh tiêm của một giới này?
Thấy trung niên nữ tu một mặt mộng bức, Trần Trầm tiện tay lau mặt, bất động thanh sắc gỡ xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt trước kia, sau đó trong mắt lóe lên một chút buồn bã.
- Đây là tướng mạo ban đầu của ta, ngươi có biết nhìn thấu thiên cơ phải trả giá thật lớn sao?
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Trần Trầm, trung niên nữ tu hơi thất thần, Mạc Mặc và Nhâm Kỳ cũng khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời tiếc hận dị thường.
Tuy dáng dấp tiên phong đạo cốt lúc trước cũng rất không tệ, nhưng như thế nào đẹp mắt như hiện tại?
Đáng tiếc một đại suất ca thật tốt, làm tu hành thôi diễn đạo lí lại biến thành lão đầu nhi.
Trần Trầm thấy ba người phản ứng không lớn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng không phải rảnh đến nhức cả trứng, lấy khuôn mặt anh tuấn của mình đùa nghịch, mà là mặt nạ kia có lẽ lừa không được cao thủ lợi hại hơn.
Nếu vạn nhất nữ tu này để cho mình nhìn những người khác, mà người kia lại là cao thủ, hắn nói không chừng phải bị tại chỗ vạch trần, cùng khi đó xấu hổ, không như bây giờ đến cái sáo lộ, đánh cái dự phòng châm.
- Là tại hạ mạo muội...
Trung niên nữ tu áy náy nói.
Đổi suy nghĩ, nếu nàng biến thành bộ dáng già nua kia, vậy trong lòng nàng khẳng định cũng là cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà hoán hình thuật của tiền bối này hình như cũng cực kỳ ghê gớm, sau khi biến thành dáng dấp trẻ tuổi như hiện tại, nàng lại nhìn không ra chút sơ hở nào.
Xem ra thủ đoạn của tiền bối này cũng không phải đơn giản như vậy, tuyệt không thể coi như Phân Thần cảnh phổ thông mà đối đãi, nàng gọi một tiếng tiền bối, cũng không tính là thua thiệt.
- Ngươi nói đi, nếu là nghi hoặc bình thường gì đó thì ta thuận miệng cũng sẽ giải thay ngươi, nếu dính đến tương lai, dính đến thiên cơ, quên đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm.
Trần Trầm tự biết hôm nay không làm việc là không có khả năng rời đi, thấy đối phương nhận tội, hắn lập tức tìm cho mình bậc thang xuống.
Trung niên nữ tu kia nghe vậy vui mừng quá đỗi, một giây sau, nàng nhẹ nhàng nhìn Mạc Mặc và Nhâm Kỳ một chút.
Mạc Mặc và Nhâm Kỳ lập tức hiểu ý, tuy là trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhưng mà vẫn lựa chọn tránh đi.
Đợi sau khi các nàng đi, trên mặt trung niên nữ tu lập tức lộ ra thần sắc vô cùng buồn rầu.
Đối với một có thể nhìn thấu nàng người, nàng cũng không có gì để che giấu.
- Tiền bối, chính như ngươi nói, lòng ta có tương tư một người ở phương Đông cách vạn mét, hắn là luyện khí đại sư ưu tú nhất trong tông môn loại trừ Tông chủ ra.
- Ta đã từng ám chỉ qua hắn, biểu lộ rõ ràng ý tri âm, nhưng hắn đều từ chối nói đã lòng có người, nhưng vấn đề là hắn vẫn luôn một thân một mình.
- Gần trăm năm nay, ta cũng không thấy hắn đối xử đặc biệt tốt với nữ tu nào.
- Việc này dần dần trở thành khúc mắc của ta, ta muốn biết, hắn nói lòng có người đến cùng là lừa gạt ta, hay là thật?
- Nếu thật có người ái mộ hắn, người đó là ai? Là nữ tử bộ dáng gì?
Nói xong những lời này, trên mặt trung niên nữ tu lại lộ ra thẹn thùng giống như thiếu nữ.
Trần Trầm thở dài, người thế gian, khó thoát chữ tình, chỉ có ngần ấy phá sự lại thành khúc mắc của một tu sĩ Phân Thần?
Cái này mẹ nó, tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Luyện khí đại sư đó không đối với nữ tu nào đặc biệt tốt, nói không chừng đối với nam tu nào đặc biệt tốt thì sao?
Những loại chuyện này, ai có thể nói rõ ràng?
Vừa nghĩ vậy, Trần Trầm trên mặt dần dần lộ ra vẻ cổ quái.
- Đại sư... Ngươi thấy thế nào?
Trung niên nữ tu sợ Trần Trầm giễu cợt, ngữ khí yếu ớt.
Trần Trầm cười khẽ một tiếng, nhìn về phía đông.
- Ta thấy thế nào? Ta phải nhìn thấy người kia trong miệng ngươi, mới có thể kết luận, loại chuyện này không tính là thiên cơ, chỉ cần người hắn ái mộ tại ở trong tông môn, ta hẳn là có thể nhìn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận